Công Tước

Chương 169: Vật báu vô giá kỳ bí (2)

Cung Ngũ làm mất vật báu vô giá, nhất thời mất hồn mất vía. Thời gian cảnh sát đến điều tra ghi chép rất dài. Trước đó cô nói chiếc điện thoại đó rất đắt tiền nhưng lại không biết là nhãn hiệu gì, hỏi hóa đơn mua hàng cũng không lấy ra được, thứ gọi là1vật báu vô giá chẳng qua chỉ là đối với cô mà thôi. Đó là một sản phẩm có một không hai, còn cụ thế giá cả thế nào thì không ai biết.

Vừa nhìn thái độ của họ, Cung Ngũ đã biết không mong chờ được gì rồi. Dù sao họ cũng vốn nhiều công việc, các8loại chuyện lớn chuyện nhỏ đều do họ quản, một chiếc điện thoại không biết giá trị được bao nhiêu đương nhiên là không thể khiến họ để tâm tới được, cô cũng không phải là loại người được bọn họ coi trọng.

Cung Ngũ không trông đợi được gì ở họ, chỉ có thể mong chờ ba2Yến Đại Bảo. Cô thở ngắn than dài, nói mình không tốt số, điện thoại mới đến tay chưa được mấy ngày đã bị mất rồi.

Yến Đại Bảo an ủi, “Tiểu Ngũ cậu đừng buồn quá, chắc chắn là sẽ tìm lại được điện thoại. Ba tớ lợi hại lắm, ba tớ cho người tìm, chỉ cần4là bị cái tên khi nãy trộm thì sẽ tìm lại được.”

“Nếu không phải là hắn trộm thì sẽ không tìm lại được đúng không?”

Vẻ mặt Yến Đại Bảo khó xử, “Vậy thì hết cách rồi, nếu không hay là tớ bảo anh tớ tặng cậu một cái khác nhé?”

“Nhưng tớ muốn lấy lại chiếc điện thoại kia.” Cô dựa đầu vào đầu gối, lẩm bẩm: “Đó là anh cậu chủ động tặng tớ... không giống mà...”

“Tớ gọi điện thoại nói cho anh tớ biết.”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên đã thấy Yến Đại Bảo gọi điện thoại: “Anh.”

Giọng Công Tước đại nhân dường như còn chưa tỉnh táo, anh hỏi: “Đại Bảo? Lúc này em gọi điện thoại đến là có chuyện gì?”

“Anh, điện thoại mới của Tiểu Ngũ bị lấy trộm mất rồi, không tìm được nữa. Tiểu Ngũ đang rất buồn.”

Công Tước đại nhân ngừng lại một lát rồi mới nói: “Đại Bảo, để Tiểu Ngũ nói chuyện.”

Yến Đại Bảo đưa điện thoại cho Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, anh tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Cung Ngũ hít sâu, “Anh Tiểu Bảo, em làm mất điện thoại rồi.”

Giọng Công Tước đại nhân mang theo ý cười, “Cũng đúng lúc sắp đi tập quân sự rồi, không có điện thoại thì sẽ nghiêm túc hơn, có phải không nào? Tiểu Ngũ đừng quá đau lòng, tôi giúp em tìm.”

Cung Ngũ thực sự đau lòng, vật báu vô giá đấy, tuy không có giá thị trường nhưng chiếc điện thoại đó thần kỳ như vậy, cô không muốn để mất chút nào cả.

“Không biết bị ai lấy trộm, không tìm lại được nữa đâu...” Cung Ngũ gục đầu xuống, “Không tìm được đâu...”

Giọng Công Tước đại nhân vẫn mang theo ý cười, “Nếu như em đồng ý với tôi đi tập quân sự sẽ ngoan ngoãn, trông chừng Đại Bảo thì tôi đảm bảo sẽ tìm lại được điện thoại cho em.”

Cung Ngũ do dự giây lát, dù sao thì cũng mất rồi, còn nước còn tát, sau đó cô gật đầu: “Vâng ạ.”

Yến Hồi ngồi phịch lên ghế, lầu bầu: “Chẳng qua chỉ là một chiếc điện thoại rách nát thôi mà? Có cái gì đâu chứ?”

Ông ta chỉ mong nó mất, mất hay lắm, mất vi diệu lắm, mất đi rồi khiến tâm trạng ông ta phơi phới. Nếu không thì ông ta còn thấy ngứa mắt.

Yến Đại Bảo trừng: “Ba!”

Yến Hồi vội vàng sờ mũi, không để tâm trạng đắc ý của mình thể hiện quá lộ liễu nữa.

Cung Ngũ ủ rũ ngồi đó, cảm thấy không còn tâm tư gì nữa, vật báu vô giá của cô đó!

Mãi mới đến giờ tan làm, Yến Đại Bảo ngồi cùng xe với cô, đưa cô về nhà.

Suốt đường đi Cung Ngũ liên tục thở dài.

“Tiểu Ngũ, cậu đừng vậy, anh tớ đã nói sẽ giúp cậu tìm lại điện thoại rồi mà.” Yến Đại Bảo vỗ vai cô, nói: “Anh tớ lợi hại lắm, thật đấy. Cậu đừng có ủ rũ mãi.”

Cung Ngũ lạnh mặt, “Ờ.”

Yến Đại Bảo: “…”

Không còn cách nào khác, trên đường cùng ba cô về nhà, cô lại truyền đạt dáng vẻ đau lòng buồn bã của Cung Ngũ cho Công Tước đại nhân nghe. Công Tước đại nhân đáp: “Không sao, Đại Bảo nhớ an ủi cô ấy, điện thoại sẽ tìm lại được thôi.”

Cúp máy xong, Công Tước đại nhân đang ở tại tòa lâu đài của Gaddles đặt điện thoại xuống, anh sải bước đi tới trước giá sách, giơ tay ấn công tắc, phía sau giá sách một cánh cửa dần mở ra, anh cất bước đi vào trong, giá sách đằng sau lại đóng lại.

Dường như anh đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, một căn phòng công nghệ cao, đâu đâu cũng có camera giám sát và máy tính, nhân viên công tác đang bận rộn ngồi làm việc của mình. Anh đi đến phía sau một hàng camera giám sát, dặn dò nhân viên: “Bật chế độ định vị.”

Anh hơi khom lưng nhìn vị trí đó, sau khi định vị chính xác, anh lại đứng lên gọi điện thoại.

Yến Đại Bảo và Yến Hồi vừa đưa Cung Ngũ về đến nhà, chân còn chưa đứng vững, điện thoại của Yến Hồi đã lại vang lên. Ông ta cầm điện thoại nhìn, trên mặt hiện lên nụ cười ác ý, thẳng tay ấn nút tắt máy.

Điện thoại lại một lần nữa reo vang, Yến Hồi vẫn tắt đi.

“Ba, điện thoại ba kêu mấy lần rồi kìa.”

Yến Hồi xua tay: “Điện thoại quấy nhiễu ấy mà.”

Yến Đại Bảo nghi ngờ: “Điện thoại của ba mà cũng có người dám quấy nhiễu cơ à?”

Triển Tiểu Liên ngồi trên ghế sofa ngước nhìn ông ta, “Điện thoại của Tiểu Bảo, nghe máy đi.”

Vừa nói xong, điện thoại của Yến Hồi lại reo vang, ông ta xanh mặt phẫn nộ bất bình ấn nút nghe, “Có rắm mau đánh!”

Yến Đại Bảo và Triển Tiểu Liên đồng thời trừng mắt nhìn.

“Ba, sao ba lại mất lịch sự như vậy hả?”

“Yến Hồi, dù sao thì ông cũng là trưởng bối, ông có thể ăn nói tử tế được không hả?”

Yến Hồi trừng mắt lại, “Ông đây thấy vui đấy!”

Sau đó hai mẹ con đồng thời lấy chiếc gối trong tay đập ông ta.

“Ba!”

“Yến Hồi!”

Yến Hồi kinh hãi, “Yến Đại Bảo, con cũng bắt nạt ba à?”

Yến Đại Bảo chống nạnh: “Sao ba lại nói chuyện với anh như thế? Ba quá đáng quá rồi đấy, con không muốn để ý đến ba nữa!”

Nói xong, Yến Đại Bảo tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Yến Hồi đờ người, “Yến Đại Bảo!”

Triển Tiểu Liên lườm ông ta một cái rồi cũng quay người về phòng, khóa chặt cửa phòng lại.

Yến Hồi: “Bà tám chết tiệt!”

Ông ta cố nén lửa giận, hung dữ lên tiếng nói chuyện với đầu dây bên kia, “Thằng ranh chết tiệt kia, tất cả đều do mày hại nhà ông mới không được yên!”

Nói xong, cúp điện thoại cái rụp.

Công Tước đại nhân không đổi sắc mặt, ung dung gọi đến một số khác.

Điện thoại gọi đến tuyệt địa của Yên Thị, Lý Nhất Định nhấc máy: “A lô? Tiểu Bảo à?”

“Anh.” Giọng Công Tước đại nhân vang lên, “Em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Lý Nhất Địch cười: “Nói đi.”

Nhận điện thoại xong, Lý Nhất Địch nhìn đồng hồ mười lăm phút, anh ta hơi trầm tư gọi đến một số điện thoại.

Yến Đại Bảo đang nằm trên giường âu sầu ảo não thay cho Cung Ngũ, lo lắng tối nay cô ấy sẽ không ngủ được, điện thoại reo vang, cô uể oải nghe máy, giọng nói kéo dài ra, “A lô...”

“Bảo Bảo.” Trên mặt Lý Nhất Địch bất giác hiện lên sự dịu dàng và nụ cười tươi, “Anh đây.”

“Anh Bánh Bao.” Yến Đại Bảo vẫn uể oải như vậy, “Hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm.”

“Sao vậy?” Anh ta hỏi: “Có phải là vì bạn tốt của em bị mất điện thoại không?”

Yến Đại Bảo kinh ngạc hỏi: “Sao anh Bánh Bao lại biết?”

“Ừ, vừa rồi anh trai em gọi điện nói cho anh biết. Bảo Bảo muốn anh an ủi không?”

“Không cần đâu.” Yến Đại Bảo lại thở dài, “Hôm nay nếu em không đi tìm Tiểu Ngũ thì có khi cậu ấy sẽ không bị mất điện thoại. Đó là điện thoại anh trai em tặng cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đau lòng lắm đấy. Lúc em đưa cậu ấy về cậu ấy còn như chú gà rù gục đầu ủ rũ.”

Lý Nhất Địch cười: “Không sao, em đừng buồn, em cũng nói với Tiểu Ngũ đừng buồn nữa. Anh Bánh Bao sẽ giúp em ấy tìm lại điện thoại, có được không nào?”

Yến Đại Bảo gật đầu, “Vâng, anh Bánh Bao nhất định phải tìm lại được đấy, nếu không thì Tiểu Ngũ sẽ buồn, cậu ấy buồn em cũng không vui được.”