Khi cô quét sàn, lại có một vị khách nữa đến, mặc một bộ quần áo bình thường màu đen, vừa vào cửa đã nhìn xung quanh, sau đó đi về phía quầy lễ tân.
Vị khách kia mới khoảng mười bảy mười tám tuổi, đường nét khuôn mặt cứng cỏi, điều khiến Cung Ngũ để ý là mặt mày lúc nào cũng có vẻ cảnh giác. Cậu ta đứng trước quầy lễ tân, khí chất1trên người lạnh lẽo tiêu điều, khiến cô bé nhân viên thu ngân bất giác chủ động lùi về phía sau một bước, “Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho anh? Đây là lần đầu tiên anh đến đây đúng không ạ? Trước tiên xin anh chọn số.”
Cậu ta chỉ vào phòng thủy tinh, “Tôi chọn cái này.”
Đám người đẹp xung quanh bắt đầu tản ra như ong vỡ tổ, cô bé lễ8tân làm tròn trách nhiệm: “Thưa anh, chỗ chúng tôi có giá hội viên thấp nhất, nếu như anh chọn bàn bóng số chín thì phải làm thẻ hội viên.”
Cung Ngũ vội vàng đặt chổi sang một bên, sắp xếp lại bàn bóng chỉnh tề, vịn vào khung cửa chờ khách đến.
“Kính chào quý khách, tôi là Tiểu Ngũ, xin khỏi phải xưng hô với quý khách thế nào?”
Người đó không đáp lời mà chỉ2lấy gậy đánh bóng, nói, “Nào.”
Cung Ngũ cảm thấy đây là một vị khách cao ngạo lạnh lùng thích làm màu. Cô không thích luồng khí tức phát ra từ người này, tuy không hình dung ra được, nhưng đúng là không mấy thoải mái.
Cô cầm gậy bóng lên, “Anh là khách lần đầu tiên đến đây, mời anh trước.”
Người khách đó không hề khách sáo, cũng không nhiều lời, cúi người khom lưng, bắt4đầu ván thứ nhất.
Cung Ngũ chơi bóng ở đây rất ít khi gặp cao thủ, nhưng sau khi người này đánh bóng phát đầu tiên, trực giác mách bảo cô người này không giống như những người khách đến chơi bóng trước kia, phát đầu tiên đã có ba bóng vào lưới, hai bóng màu đơn một bóng hoa.
Cung Ngũ vỗ tay: “Hay lắm!”
Người khách nghiêm túc đi xung quanh bàn bóng, bắt đầu lần lượt vào bóng.
Cung Ngũ đứng bên cạnh quan sát, cô phát hiện người khách này không chỉ nhẫn nại mà còn rất chuẩn xác, chỉ cần cậu ta nhắm chuẩn là sẽ không chạy thoát được.
Cung Ngũ thấy biểu cảm đó đã từng xuất hiện ở một người khác, đó là Công Tước đại nhân. Tuy phong cách hai người khác nhau, nhưng ánh mắt tập trung của họ đều để lại ấn tượng sâu sắc cho Cung Ngũ.
Nếu nói người này và Công Tước đại nhân có gì khác biệt thì Cung Ngũ cảm thấy sự tập trung của Công Tước đại nhân nằm ở công cụ trên tay anh, anh khống chế công cụ để đánh trúng, còn người này lại tập trung lên mục tiêu.
Nhưng Cung Ngũ cảm thấy cậu ta như vậy rất dễ khiến đối thủ nhìn thấu, bởi vì mục đích quá rõ ràng, nhắm chuẩn rồi thì chắc chắn sẽ đánh trúng. Hơn nữa, Cung Ngũ cảm thấy người này chắc chắn là bị mắc chứng cưỡng ép, vì trình tự đánh bóng của cậu ta căn cứ vào góc độ tốt nhất, hơn nữa còn đánh từ ngoài vào trong theo số trên bóng.
Bóng thứ sáu không vào, bóng bị che mất, vị trí thực sự không chuẩn.
Đến lượt Cung Ngũ đánh bóng.
Mục tiêu duy nhất của người khách kia là bóng nên cậu ta thường bỏ qua những chỗ khác, cậu ta sẽ không khống chế sức mạnh khiến bóng đánh ra sẽ chạm vào những bóng khác. Mặc kệ vị trí của những trái bóng đó có lợi cho cậu ta hay cho đối phương hay không, trong mắt của cậu ta chỉ có mục tiêu duy nhất ban đầu.
Cung Ngũ cảm thấy thế bóng rất có lợi cho mình, cô cố gắng điều chỉnh góc độ, tận dụng trái bóng dễ vào nhất, một gậy vào hết bóng.
“Ngại quá, để quý khách chê cười rồi.”
Cậu ta nhìn cô rồi cười, nụ cười đó có vẻ cẩn thận đến luống cuống. Cung Ngũ cảm thấy chắc chắn cậu ta cười không thật lòng, nói không chừng trong đầu còn đang thầm mang cô ra băm vằm thành trăm mảnh. Cô hạ quyết tâm ván sau sẽ không thắng nữa.
Đang định chơi ván thứ hai bỗng nhiên có rất nhiều người đi từ ngoài cửa vào, lần lượt chiếm hết các bàn bóng trống. Cung Ngũ vừa nhìn thấy bỗng nhiên giơ tay vỗ trán, chắc chắn là Yến Đại Bảo đến rồi.
“Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ vội vàng xin lỗi vị khách kia, “Quý khách vui lòng đợi một lát.”
Yến Đại Bảo mặc một chiếc váy hoa dài đến đầu gối, mái tóc xõa ra sau lưng, hai bên còn cài bím tóc nhỏ, trên đầu là mấy chiếc nơ bướm cùng màu với chiếc váy, tóc mái ngang trán, vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu, “Tớ biết chắc chắn cậu đang ở đây mà, tớ đến rồi đây! Tớ ở nhà buồn muốn chết nên muốn đến đây tìm cậu chơi đây.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được chứ, nhưng bây giờ tớ đang có khách nên không chơi cùng cậu được, cậu ngồi đợi một lát được không?”
Yến Đại Bảo nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy một vị khách đang ngẩn người ở trong phòng thủy tinh, cô nhíu mày lại, có vẻ không vui lắm, “Tiểu Ngũ, cậu đuổi cậu ta đi đi rồi tớ làm khách của cậu được không?”
“Làm gì có chuyện đuổi khách...” Cô quay đầu lại, có vẻ hơi kinh ngạc, bởi vì vị khách kia đang nhìn Yến Đại Bảo với vẻ mặt như bị sét đánh, nếu cô đoán không lầm thì biểu cảm đó có thể dùng từ “kinh diễm” để hình dung.
Đương nhiên Cung Ngũ biết Yến Đại Bảo xinh đẹp, tuy bây giờ cô ấy còn có vẻ trẻ con, nhưng chắc chắn Yến Đại Bảo sẽ còn xinh đẹp hơn nữa, chủ yếu là vì cô ấy giống ba. Yến Hồi khi còn trẻ đi đâu cũng đầy rẫy các cô gái vây quanh, có thể thấy dáng vẻ ông ta yêu nghiệt đến thế nào.
Yến Đại Bảo phồng má lên, thấy Tiểu Ngũ không đuổi khách đi, cô liền ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, lắc lư hai chân nói: “Vậy thì tớ đợi cậu ta đánh xong rồi tớ làm khách của cậu.”
“Cũng phải do vị khách này tự nói không đánh nữa mới được.”
Ván tiếp theo, Cung Ngũ phát hiện vị khách này đánh càng lơ tơ mơ, cậu ta liên tiếp phân tâm, dường như không thể khống chế được nhìn Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo đang chống cằm ngồi trên chiếc ghế nghỉ ngơi cạnh bàn, khuôn mặt núng nính bị cô ép đến biến dạng, vẻ mặt chán ghét vươn tay trượt tới trượt lui trên màn hình điện thoại chơi game.
Cung Ngũ nhường quá rõ ràng nhưng vị khách kia vẫn thua đến kỳ lạ.
Vẻ mặt Cung Ngũ lạnh lùng, “Quý khách còn muốn đánh ván thứ ba nữa không?
Vị khách còn chưa mở lời, Yến Đại Bảo đã nhảy bật dậy nói: “Tớ sắp phát điên rồi!”
Cô đã không đợi được nữa, cảm thấy vị khách này quá đáng ghét, chiếm mất thời gian của cô.
Cung Ngũ còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy một người bỗng nhảy ra khỏi đám đông đang đánh bóng, “Yến Đại Bảo, ai làm con giận hả? Ông đây giết chết nó! Có phải là con nhóc xấu xí kia không? Có phải không?”
Yến Đại Bảo chống nạnh, hung dữ nói: “Ba, ba lại ức hiếp Tiểu Ngũ rồi!”
Yến Hồi vừa xuất hiện, Cung Ngũ đã biết muốn đánh bóng cũng không đánh nổi nữa rồi.
Cung Ngũ khó xử nhìn vị khách nọ, “Xin lỗi quý khách, có chút chuyện ngoài ý muốn, hay là lần sau quý khách tới sau được không?”
Vị khách nọ cũng không làm khó cô, cậu ta đi vòng qua Yến Hồi, men theo mặt để ghế ngồi vội vàng rời đi.
Khi Yến Đại Bảo kéo Yến Hồi đến bên cạnh bàn luận, Cung Ngũ muốn xem đồng hồ nhưng cô tìm đi tìm lại một hồi mới phát hiện ra điện thoại của mình đã không cánh mà bay. Cô nhìn về phía Yến Đại Bảo hét: “Yến Đại Bảo, cậu có cầm điện thoại của tớ không?”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo mờ mịt: “Không mà, tớ có điện thoại, sao phải cầm điện thoại của cậu làm gì?”
Cung Ngũ kinh hãi, “Vật báu vô giá của tớ bị trộm mất rồi!”