Cung Ngũ ôm đầu, cô thực sự rất muốn mang hết số tiền này về nhà, nhưng cô biết sau khi mình về nhà thì chỉ có thể để trong ngân hàng, một năm sau vẫn là năm vạn, tuyệt đối sẽ không thể biến thành năm vạn rưỡi.1Nhưng nếu như số tiền này ở trong tay Công Tước đại nhân thì lại khác, nói không chừng còn có thể nhân lên gấp mấy lần ấy chứ!
“Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ lấy mười tờ trong chiếc hộp đó ra, sau đó đẩy lại chiếc hộp đến trước mặt Công8Tước đại nhân, dè dặt nhìn anh nói: “Anh Tiểu Bảo, em thấy con mắt đầu tư của anh quá giỏi, cho nên anh có thể giúp em kiếm số tiền này cho lời hơn nữa được không? Đừng có đầu tư loại quá mạo hiểm, chỉ cần kiếm2được chút đỉnh là được rồi, em không tham lam đâu.”
Công Tước đại nhân khẽ cười dịu dàng, anh gật đầu nói: “Được.”
Cung Ngũ vừa thấy may mắn lại có chút hối hận, tóm lại là tâm trạng này... đều là do lòng tham gây ra. Cô biết nhưng4có những lúc cô không thể khống chế được bản thân mình.
Theo cách nói của Yến Đại Bảo, nếu cô ở trong thời chiến tranh thì chắc chắn không chống cự lại được sự dụ dỗ. Người ta lấy một cục vàng đặt trước mặt cô thì cô tuyệt đối sẽ khai sạch sành sanh ra, sau đó ôm cục vàng chạy trốn thật xa.
Cô giương mắt nhìn năm vạn còn chưa kịp cầm ấm tay đã lại quay vào trong tay Công Tước đại nhân, trong tay cô chỉ còn một nghìn đồng ban đầu cho anh mượn.
Tuy biết số tiền đó vẫn còn có thể quay trở lại, nhưng mà... đó là tâm can của cô đó!
Công Tước đại nhân nhìn cô cười, “Tiểu Ngũ thấy không yên tâm à?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Sao thế được? Anh Tiểu Bảo có phải là loại người đó đâu.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng.” Anh đi đến sát cánh cửa, lấy một chai rượu trong đó ra, quay lại nhìn Cung Ngũ: “Có muốn chúc mừng một chút không?”
Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Mẹ em không cho em uống rượu.”
Công Tước đại nhân cười: “Cô gái ngoan. Nhưng đây không được coi là rượu, đây là sâm panh, vừa ngọt lại vừa ngon, Đại Bảo rất thích uống.”
Cung Ngũ nghe vậy chợt thấy động lòng: “Vậy em cũng nếm thử xem sao!”
Công Tước đại nhân lấy hai chiếc ly rót sâm panh rồi đưa một ly cho Cung Ngũ. Anh giơ lên, khẽ chạm vào ly rượu trong tay cô, “Chúc mừng Tiểu Ngũ lần đầu đầu tư thắng lợi.”
Cung Ngũ vội nói: “Phải là em cảm ơn anh Tiểu Bảo mới đúng, chạm ly!”
Nếu giống như kịch bản trên phim truyền hình, trong những tình huống như thế này, đáng lẽ ra cô nên xông lên hôn một cái mới đúng, nhưng Cung Ngũ có tà tâm mà lại không dám làm. Khi cô uống sâm panh, tròng mắt khẽ chuyển động lên trên, cảm thấy dáng vẻ uống rượu của Công Tước đại nhân thật quá hấp dẫn. Đó mới là dáng vẻ của một quý ông lịch lãm trang nhã, đáng tiếc anh lại không phải là người đàn ông của mình.
Cô cảm thấy mình không học được tiếng Anh thì không với được tới những chỗ cao sang. Lúc này đây cô đã thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ học tiếng Anh tử tế, để không phải thi lại là một nhẽ, việc khiến bản thân mình có vẻ sang chảnh hơn mới là điều quan trọng nhất.
Trải qua chuyện buổi chiều, Cung Ngũ đã phát hiện ra Công Tước đại nhân cũng biết xấu hổ, cũng sẽ sơ suất, cũng sẽ chảy máu mũi, thì ra anh không hề cao xa khó với tới như cô tưởng ban đầu, ít ra thì bây giờ họ đã có thể cùng ngồi uống rượu với nhau được rồi!
Tuy khi đối mặt với Công Tước đại nhân, cô vẫn cảm thấy tim đập nhanh, chân tay mềm nhũn, ánh mắt mơ màng, nhưng cô cũng có thể thản nhiên nói chuyện với anh được rồi, ít nhất bề ngoài là vậy.
Uống hai ngụm sâm panh, cô chép miệng, “Đúng là ngọt thật, chẳng trách Đại Bảo lại thích uống.”
“Ừm, lần này thời gian khá ngắn, ngày mai đã phải về rồi, nếu không còn có thể đưa Tiểu Ngũ đi tham quan trang trại rượu vang nữa.”
Cung Ngũ oa lên một tiếng, còn có cả trang trại rượu vang nữa, thế giới của người có tiền đúng là cô không thể hiểu được.
“Đúng rồi, nghe Đại Bảo nói Tiểu Ngũ đang âu sầu vì chuyện học tiếng Anh à?”
Cung Ngũ nhíu mày, sao cái gì Yến Đại Bảo cũng nói cho anh trai cậu ấy vậy chứ? Vừa rồi cô còn đang nghĩ đến chuyện học tiếng Anh, Công Tước đại nhân đã nói ra rồi, đây gọi là đi guốc trong bụng người khác đó à?