Công Tước

Chương 128: Mẹ gặp mẹ 1

Trong quán ăn ở sân bay, Yến Đại Bảo đang một tay cầm điện thoại một tay múc thức ăn. Lần này cô chỉ đi cùng mẹ cô. Triển Tiểu Liên đang đi vào quán ăn, lúc trên máy bay ngủ khá ngon nên bây giờ thần sắc của bà khá tốt, bà nhìn Yến Đại Bảo, nhắc nhở: “Đại Bảo, mau ăn đi.”

“Con biết rồi.” Yến Đại Bảo nói vào điện thoại một câu: “Anh phải đến đúng giờ đấy.”

“Ừ.”

Cúp máy, anh nói với1Cung Ngũ: “Đại Bảo đã đến rồi, nó đang ăn cơm. Chúng ta cùng đến đón nó có được không?”

Cung Ngũ: “...”

Đã quyết định rồi mà còn hỏi, cô nói không đi có được không?

Cung Ngũ thật sự phải cố gắng kìm mình, bình thường tốc độ ăn của cô rất nhanh, nhưng ăn cùng với người đàn ông chậm chạp này, phong cách ăn của cô cũng thay đổi, biến thành trạng thái khoan thai, yểu điệu như mưa phùn ngày xuân gió đưa8cành liễu.

Ấn tượng của Cung Ngũ với Công tước đại nhân cũng dần thay đổi từ lưu manh có văn hóa thành lịch thiệp tao nhã. Đương nhiên không thể loại trừ khả năng Công tước đại nhân đang cố ý tỏ ra phong độ lịch sự.

Ăn xong, Cung Ngũ đi theo Công tước đại nhân, đến khi ngồi vào trong xe, biểu cảm của Cung Ngũ có chút bối rối, cô nói: “Thật ra... mẹ tôi không cho tôi tùy tiện lên xe của2người khác.”

“Ừ, tại sao?”

“Mẹ tôi nói xe và giường của đàn ông đều giống nhau, không thể tùy tiện leo lên.”

Công tước đại nhân im lặng một lúc, biểu cảm điềm tĩnh. Một lúc sau, biểu cảm trên mặt của anh có thay đổi cực lớn: “Xe với giường không giống nhau, công dụng hoàn toàn khác.”

“Không phải có cách làm tình trên xe sao?”

Cô vừa nói xong câu này, cả hai người nhất thời đều im lặng.

“Cung Ngũ này…”

Cung Ngũ cười gượng.

“Những lời này4đừng tùy tiện nói trước mặt người ngoài. Tôi sẽ giữ bí mật cho em.”

“Xin lỗi anh Phí, tôi không có ý chọc ghẹo anh. Tôi chỉ…”

“Tôi hiểu, là em nhất thời lỡ miệng. Không sao đâu.”

Rất may không khí khiến cô ngại ngùng không kéo dài lâu, Công tước đại nhân lại nói: “Lúc nãy tôi vừa nhận được tin tức, chúc mừng em lại lãi thêm được hai nghìn nữa.”

“Thật không?”

“Ừ, con số đó ba ngày sau mới có thể xác định chính xác, có lẽ sẽ còn tăng thêm nữa, cũng có thể sẽ trở lại số ban đầu, hoặc cũng có thể sẽ hoàn vốn. Bất luận số tiền ít hay nhiều, tôi hi vọng em sẽ luôn vui vẻ.” Biểu cảm vui vẻ của Cung Ngũ có chút cứng đờ. Ý nói tiền của cô hiện giờ đang có nguy hiểm rất lớn? Cô có chút căng thẳng, vội vàng hỏi: “Anh Phí, có phải là cổ phiếu mà người ta thường nói không?”

“Đúng, giống như vậy. Lãi càng nhiều thì mạo hiểm càng cao.”

“Vậy... vậy bây giờ có thể lấy tiền ra không?”

Công tước đại nhân cười thành tiếng: “E là không được. Nhưng mà em không cần quá lo lắng, tôi đã mời chuyên gia rất giỏi, trừ phi xuất hiện sai sót lớn, nếu không thì tỉ lệ đó sẽ rất thấp.”

Tuy Công tước đại nhân nói như vậy nhưng Cung Ngũ vẫn rất lo lắng. Ngộ nhỡ xảy ra sai sót nghiêm trọng thì sao? Tiền của cô chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao?

Đừng nói Cung Ngũ không đồng ý, người bình thường cũng sẽ không chịu. Đã nói là một nghìn biến thành năm nhìn, kết quả trong chớp mắt lại từ năm biến thành một... thật không dám tin!

Đối diện gương mặt khủng hoảng của Cung Ngũ, Công tước đại nhân vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Em yên tâm, nếu tôi đã giúp em chọn con đường đầu tư thì sẽ có trách nhiệm, nếu bị lỗ tôi sẽ tự bồi thường tổn thất cho em.”

“Thật không?” Cô hơi nghiêng người về phía anh, chắp hai tay lại: “Anh Phí, tôi cảm thấy cả người anh bây giờ thật là chói lóa, giống như Đức chúa Cha phát ra ánh sáng từ bi.”

Biểu cảm của Công tước đại nhân... rất khó hình dung, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt đẹp trai sáng sủa của anh một chút nào..

Xe đến cửa sân bay, tài xế dừng xe, “Ngài Phí, đến nơi rồi.”

Cung Ngũ xuống xe, vừa đứng vững chân thì nghe thấy tiếng Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ nhìn thấy Yến Đại Bảo như cánh bướm bay đến khiến cô vô thức lùi ra sau, sau đó cô cảm thấy eo mình được người khác đỡ nhẹ.

“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo kéo lấy tay cô nhảy nhót.

Cung Ngũ phát hiện Công tước đại nhân đang chậm rãi rút tay từ sau lưng cô lại.

“Tiểu Ngũ, sao cậu lại ở đây? Lẽ nào cậu có hẹn với anh tớ?”

“Cậu hiểu lầm rồi, lúc nãy tớ đi vào trung tâm thương mại thì gặp phải anh Phí.”

Yến Đại Bảo huých nhẹ Cung Ngũ một cái, nói: “Cậu thật là, còn gọi là anh Phí, xa lạ quá đi.”

“Tớ không gọi anh Phí thì gọi bằng gì?”

Hai cô gái nhỏ nắm tay lôi kéo nhau đứng nói chuyện, Công tước đại nhân đứng dậy bước về phía Triển Tiểu Liên đang chậm rãi đi tới.

Triển Tiểu Liên lấy kính râm xuống, nhìn Công tước đại nhân: “Con trai của mẹ sao càng ngày càng đẹp trai thế này? Gương mặt tươi vui… có bạn gái rồi à? Ôi, đây không phải là Tiểu Ngũ sao?” Bà lập tức mặc kệ Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ chào cháu!”

Công tước đại nhân: “...”

“Chào cô Triển.”

Triển Tiểu Liên cười nói: “Chúng ta không phải người ngoài, đừng khách sáo như vậy. Tiểu Ngũ được nghỉ nên đến đây chơi phải không? Đi một mình hay đi cùng bạn?” Đôi mắt sáng ngời của bà lướt nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Cung Ngũ: “Cháu cùng Tiểu Bảo đến đây đón cô và Đại Bảo à? Cháu với con trai cô quen biết nhau sao? Thật trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp nhau.”

“Cháu cũng cảm thấy thật trùng hợp. Cháu cùng mẹ sang đây, bà ấy đi bàn công việc rồi, cháu một rảnh rỗi không gì làm nên đi dạo, sau đó gặp được anh Phí ở trung tâm thương mại.”

Triển Tiểu Liên nhìn Công tước đại nhân rồi nói: “Ôi, con trai mẹ thật rảnh rỗi, haha.”

Công tước đại nhân: “...”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhảy nhót, nói oang oang: “Đây là duyên phận là duyên phận!”

“Con biết cái gì gọi là duyên phận không?” Rồi bà gõ vào đầu cô một cái, “Chỉ biết mỗi đồ chơi, con nói xem đồ chơi ở nhà con có bao nhiêu rồi? Anh con vì con mà chạy đi xây xưởng đồ chơi, còn có mấy đứa đầu óc không tốt, hôm nay tặng con hổ ngày mai tặng con ếch.”

“Cái gì con cũng biết cả! Anh thương con nên mới xây nhà xưởng cho con, anh Bánh Bao thích con nên mới làm con hổ to cho con. Còn nữa, đó không phải là con cóc ghẻ, đó là hoàng tử ếch, mami thật là ngốc mà!”