Lâm Vân nghe vậy mỉm cười, nhẹ buông tay. Cận Thi Kỳ lập tức ngồi bịch xuống mặt đất. Lâm Hinh vội vàng buông tay Lâm Vân ra, đỡ Cận Thi Kỳ từ dưới đất lên. Cận Thi Kỳ sờ mông mình, đau đến mức nước mắt chảy dài.
- Anh à, làm sao anh có thể vứt Cận Thi Kỳ xuống đất thế. Anh quả thực một chút phong độ cũng không có. Thi Kỳ cậu không sao chứ?
Lâm Hinh thấy anh trai trực tiếp thả Cận Thi Kỳ đánh bịch xuống đất, không khỏi giúp Cận Thi Kỳ nói một câu. Tuy nhiên trong lòng lại đang nghĩ, Cận Thi Kỳ tại sao lại chạy vào lòng anh mình vậy.
- Sao, Tiểu Hinh, người này là anh trai cậu hả? Là Lâm Vân mà cậu nói hả?
Cận Thi Kỳ gần như đã quên mất chuyện cái mông của mình bị đau.
- Đúng vậy, sao thế, Thi Kỳ, làm sao mà cậu lại chạy vào lòng anh trai mình thế?
Lâm Hinh có chút kỳ quái hỏi. Thấy Cận Thi Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng bổ sung:
- Thi Kỳ, cậu đừng có hoa mắt đấy nhé. Thấy anh mình đẹp trai, định muốn ăn đậu hũ của anh ấy hả?
Cận Thi Kỳ nghe xong lời nói của Lâm Hinh, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Người này vốn là Lâm Vân mà lần trước mình đã gặp, là anh trai của Lâm Hinh. Chả trách hôm nay hắn gọi mình với bộ dạng rất quen thuộc. Hắn thực sự nhận ra mình, tuy nhiên mùi trên người hắn rất hấp dẫn, khiến mình có một loại cảm giác rất thích.
Sặc, thật đúng là hoa mắt rồi. Cô ta vội vàng nói:
- Mình cứ nghĩ anh ấy là người xấu, dùng mê hồn dược dẫn bạn đi rồi, cho nên mới vội vàng chạy tới đấy chứ.
Lâm Vân nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng tự nhủ khó trách Cận Thi Kỳ vừa đến là muốn đánh lén mình. Hóa ra cho rằng mình bắt cóc Lâm Hinh đi, không khỏi thấy xin lỗi với Cận Thi Kỳ này.
- Anh cũng thật là, Cận Thi Kỳ cũng chỉ lo cho em thôi, anh lại làm cho cô ấy ngã xuống đất. Ha ha ha, nhưng mà không sao, mông của Cận Thi Kỳ nhiều thịt lắm.
Lâm Hinh nói xong thì nhìn mông của Cận Thi Kỳ rồi ha ha cười lớn. Nếu không có Lâm Vân ở đây, Cận Thi Kỳ còn cảm thấy không sao cả, nhiều nhất cười nhạo lại.
Nhưng Lâm Vân ở đây, cô chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt, lại rụt rè không dám cười nhạo cùng Lâm Hinh.
Lâm Vân đột nhiên cau mày, hắn nghĩ tới một việc, chính là cô gái nhặt rác mà hắn gặp vừa rồi. Khi mình nói tới Lam Cực cô ta một chút dị thường cũng không có. Nhưng mình tin chắc rằng cô bé trên vật trang sức bằng thạch anh đeo trên ngực Lam Cực, quả thực là cực kỳ giống với cô nhặt rác này.
Nếu như Lam Cực bị kẻ thù đuổi giết, vậy thì anh ta gia nhập bộ đội đặc chủng rất có khả năng là đổi tên. Chính là nói Lam Cực mà mình nói này cũng không phải tên thực của anh ta.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân đột nhiên có một loại xúc động là sắp tìm được cô gái này. Nếu cô ta là người có liên quan với Lam Cực, thì mình bất luận ra sao cũng phải giúp Lam Cực tìm được cô ta.
Sau khi Lâm Hinh cùng Cận Thi Kỳ náo loạn một hồi, bỗng nhiên thấy anh trai vẫn mang bộ dạng kỳ quái, trong lòng cả kinh. Lẽ nào anh trai vẫn chưa thực sự khỏi bệnh? Nghĩ đến đây cô không còn tâm tư trêu đùa tiếp với Cận Thi Kỳ nữa, đi lên trước kéo cánh tay của Lâm Vân lắc lắc rồi nói:
- Anh ơi, anh sao thế?
Lâm Vân lấy lại tinh thần, nhìn hai người hỏi:
- Dưới ký túc xá của bọn em có phải thường có một cô gái nhặt rác không?
- Vâng ạ, em còn thường cố ý nhặt dồn chai lọ trong ký túc để đưa cho cô ta đấy.
Lâm Hinh nói đến đây thì đưa mắt nhìn Lâm Vân. Cô cũng vì có một người anh trai lang thang bên ngoài, cho nên luôn rất đồng cảm với những người lang thang nhặt rác.
Nhưng cô không biết tại sao anh trai lại hỏi về chuyện này. Lẽ nào cô nhặt rác đó cũng quen với anh trai mình. Cái này cũng có khả năng, bởi vì mình vài ngày trước khi nhìn thấy anh trai, anh ấy cũng không phải là một người đàn ông lang thang nhặt rác hay sao chứ?
Lâm Vân vừa thấy Lâm Hinh hai mắt đỏ lên, biết cô khẳng định nhớ lại chuyện mình cũng là người lang thang, giơ tay xoa xoa đầu Lâm Hinh. Trong lòng thấy rất áy náy với người em gái luôn nhớ về mình này. Mình đã quên hết không nhớ gì về nó, nhưng nó lại luôn luôn nghĩ tới mình. Về sau mình nhất định phải quan tâm nó nhiều hơn.
Lâm Hinh thấy anh trai xoa đầu mình, thần sắc dường như có chút tự trách, thậm chí lại đang nghĩ gì đó. Cô sợ anh trai lại nghĩ quá nhiều, sẽ không còn nhớ nhiều về mình nữa, vội vàng nói:
- Anh ơi, có phải anh đã về một lần rồi đúng không?
Lâm Vân gật gật đầu nói:
- Ừ, nếu không làm sao anh biết em học ở trường này chứ.
Lâm Hinh lúc này dường như mới hiểu rõ ra, hóa ra Tam gia gia đã tìm thấy anh trai rồi. Mình muốn nói tại sao anh mới có mấy ngày đã thay đổi lớn như vậy, lẽ nào anh đã khỏi thật rồi? Vậy thì tốt quá.
Mặc kệ anh trai có khỏi hay không, cũng không quan tâm Tam gia gia nghĩ gì. Mình bất luận thế nào cũng phải thao sát anh, không thể để anh đi lang thang một lần nữa.
- Anh à, sao một mình anh đến tìm em vậy?
Lâm Hinh nắm chặt lấy tay anh hỏi. Cô bây giờ rất lo lắng, không biết anh đã thực sự khỏi hẳn hay chưa.
Lâm Vân sững sờ, lập tức hiểu được ý của Lâm Hinh, trong lòng rất cảm động:
- Hinh à, anh không sao, em yên tâm đi. Cho dù sau này anh ra ngoài rồi, thì vẫn thường xuyên về thăm em và mẹ.
- Anh, anh chưa ăn cơm đúng không, chúng ta đi ăn cơm nhé. Thi Kỳ, cùng đi nhé.
Lâm Hinh nói xong nhìn Cận Thi Kỳ. Cô thấy anh trai mình thật sự không sao, trong lòng hết đỗi vui mừng.
Cận Thi Kỳ bởi vì vừa rồi hiểu lầm Lâm Vân, nên có chút ngượng ngùng. Thấy Lâm Hinh nói vậy cũng lập tức đồng ý, đi tới bên phải Lâm Vân nói:
- Em xin lỗi, anh Lâm. Vừa rồi em không nhận ra người đó là anh, còn nghĩ là…
Lời của Cận Thi Kỳ còn chưa nói xong, thì Lâm Vân đã biết ý của cô ta rồi, liền vội vàng nói:
- Không sao đâu. Lúc đó không nhận ra cũng rất bình thường mà. Hơn nữa bạn của em khi đó cũng rất sốt ruột, em e là cũng không nhìn kỹ được đúng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào. Vừa rồi anh cũng xin lỗi vì đã làm em bị đau.
Lâm Vân nói xong không thèm để ý chút nào đi thẳng ra cổng trường. Trong lòng nghĩ Cận Thi Kỳ này thoạt nhìn tuổi cũng không phải là lớn, làm sao mà đã có bạn trai rồi. Không biết em gái mình đã có bạn trai chưa, đợi lát nữa mình phải hỏi mới được, nếu không thì tìm một Hoa Hoa Công Tử là được rồi. Nghe xong lời Lâm Vân nói, mặt Cận Thi Kỳ lại đỏ lên, muốn nói vài câu nhưng không thốt ra nổi, chỉ đành đi theo sau Lâm Vân và Lâm Hinh.
Không ngờ khi đi đến bên cạnh Lâm Hinh, Lâm Hinh liền túm lấy Cận Thi Kỳ nói:
- Được rồi, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải, nếu không thì Thi Kỳ làm bạn gái của anh mình đi. Anh trai mình cũng được đấy chứ, đến mình còn phải ghen tị với cậu đó, ha ha ha.
Cận Thi Kỳ nghe xong lời Lâm Hinh nói, mặt lập tức lại đỏ lên. Nếu không phải Lâm Vân ở đây, cô ta sớm đã cho Lâm Hinh một trận rồi.
- Được rồi Hinh, Thi Kỳ đã có bạn trai rồi, em không phải lo hộ đâu. Hơn nữa chuyện của anh em không cần phải lo lắng, anh nhất định sẽ tìm được chị dâu em. Yên tâm đi.
Lâm Vân thuận miệng nói ra, Lâm Hinh lại nghe thành anh trai muốn mình tìm bạn gái. Nhưng Thi Kỳ thực sự là một cô gái ưu tú, chắc là anh vẫn chưa biết thôi.
Cận Thi Kỳ nghe xong lời Lâm Vân nói mặt lại đỏ lên, nhưng không có cách nào để giải thích. Lẽ nào mình nói người đó không phải là bạn trai mình? Ý ở đây không phải nói là lời của Lâm Hinh đúng, anh có thể để em làm bạn gái anh? Cách giải thích này Cận Thi Kỳ tuyệt đối sẽ không nói ra.
- Ai chà, mình nói này Thi Kỳ. Cậu hôm nay nhã nhặn thế! À, không đúng, không đúng. Nên nói là rụt rè thế. Ừm, quả nhiên là một nữ sinh trong sáng.
Lâm Hinh vừa mới dứt lời, Cận Thi Kỳ cũng không thể còn nhịn được bản tính bạo ngược của mình, lập tức tóm lấy Lâm Hinh.
Hai người cứ đánh tới đánh lui quanh người Lâm Vân. Lâm Vân thấy hai người đùa chạy quanh mình, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Tự nhủ có một người em gái cũng tốt mà, nếu không đi đến nơi nào để hưởng thụ mối tình thân chân thành như vậy chứ?
- Anh à, làm sao anh biết Thi Kỳ đã có bạn trai rồi? Lẽ nào anh đã nhìn thấy rồi hả? Hay là bị anh bắt gặp lúc đang hoạt động hả? Ồ, khẳng định là Thi Kỳ và bạn trai hẹn hò bị anh bắt gặp, đúng chứ?
Lâm Hinh trong lòng tự nhủ Cận Thi Kỳ có bạn trai sao mình không biết, mà anh trai lại biết được vậy? Tuy nhiên lời này là cô cố ý trêu ghẹo Thi Kỳ thôi, bởi vì cô biết Thi Kỳ không có bạn trai đâu. Lần này Cận Thi Kỳ thật sự là nhịn không được muốn cãi lại, nhưng Lâm Vân lại giành nói trước:
- Đừng có lấy chuyện của Thi Kỳ ra để nói, nói cho anh biết đi, có phải em có bạn trai rồi đúng không? Nếu như có, nhất định phải cho anh xem mặt. Em biết là cách nhìn của anh hơn em nhiều mà. Em đừng có bị người ta lừa rồi mà không biết nhé.
- Hừ, em đâu có muốn tìm bạn trai chứ. Nam sinh trong trường người nào kẻ nấy ngây ngô đến muốn chết. Em muốn tìm một người đẹp trai như anh. Sao nào, mắt nhìn của em không tệ đấy chứ.
Lâm Hinh nói rồi ôm lấy cánh tay Lâm Vân hì hì cười không ngừng. Cận Thi Kỳ vốn muốn giải thích, nhưng thấy Lâm Hinh đã nói xa ra chuyện khác, cũng ngại nhắc lại lần nữa.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Lâm Vân trước đó nhìn hai cô gái đùa giỡn với nhau, lại cảm thấy mối thân tình nồng đậm mà Lâm Hinh giành cho hắn, hắn thậm chí cảm giác được Lâm Hinh là vì muốn hắn vui vẻ một chút. Thậm chí là muốn mình đừng nghĩ đến những chuyện không tốt để rồi lại phải chịu đả kích. Trong lòng hắn có một niềm vui nói không nên lời đang vấn vít không thôi.
- Được thôi ạ. Hôm nay anh mời chứ nhỉ?
Nói rồi Lâm Hinh lại rất nhanh víu lấy tay anh, quay đầu nói với Cận Thi Kỳ:
- Thi Kỳ, không dám hả, hihihi. Vậy thì mau mau lên trước dẫn đường đi. Hôm nay đi ăn gì nhỉ? Thôi anh dẫn đường đi, dù sao cũng do anh mời mà.
Cận Thi Kỳ đột nhiên đi đến bên kia của Lâm Vân, cũng giơ tay túm lấy cánh tay hắn:
- Có gì không dám chứ, mình không phải cũng gọi là anh Lâm sao, thật là.
- Chậc, Thi Kỳ, cậu cũng giỏi nhỉ. Cậu không dám ôm anh ấy giống mình đúng không. Chắc không dám rồi, mình biết mà.
Lâm Hinh thấy Cận Thi Kỳ cũng ôm lấy tay anh trai, ngược lại có chút khâm phục Thi Kỳ này. Bình thường thực là không nhìn ra, tuy nhiên lại lập tức mở miệng tương kích.
Lâm Vân thấy thế thầm buồn cười, vội vàng nói:
- Được rồi, chúng ta đi nhanh chút đi. Bụng anh đói lắm rồi đây.
Nói rồi sải bước nhanh hơn về phía cổng trường. Mọi người trong sân trường thấy hai người không ngờ đều víu lấy tay nam sinh kia, không khỏi đều trừng mắt nhìn, còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Lâm Vân mới vừa đi tới cổng trường học, lại gặp lại nữ sinh chủ động bắt chuyện với mình lúc đầu kia. Cô ta thấy Lâm Vân mỗi bên một người, há to miệng gần như không dám tin. Người này rõ ràng lúc đầu là nói dối mình mà, không ngờ hai hoa khôi giảng đường đã bị hắn dụ dỗ rồi. Người này cũng biết lừa người khác đấy chứ! Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh này không biết sao lại bị hắn ta lừa rồi. Cho dù hai người họ có quan hệ tốt hơn đi nữa, cũng không thể hòa hợp đến như vậy chứ? Lúc đang nghĩ, ba người họ đã đi ra khỏi trường.
Ra cổng trường, Lâm Vân nhìn đông nhìn tây nhưng không nhìn thấy cô gái vừa rồi đó nữa, thuận miệng hỏi:
- Hinh, người phụ nữ nhặt rác bên dưới ký túc bọn em ở, thường tới đây hay không?
- Không ạ, bình thường mỗi chiều thứ sáu hàng tuần cô ta sẽ tới. Cô ta thường xuyên đến đây đã gần nửa năm rồi. Anh à, anh quen cô ta sao?
Lâm Hinh thấy anh trai lại hỏi về cô gái đó, có chút kinh ngạc trả lời:
- Có chút quen thôi, nhưng chắc là không biết. Lần sau có gặp thì sẽ hỏi lại vậy. Không nói cái này nữa, hiện tại anh không biết gần đây chỗ nào có đồ ăn ngon. Hinh em dẫn đường nhé.
Lâm Vân thấy Lâm Hinh nói mỗi chiều thứ sáu hàng tuần cô ta sẽ đến, cũng không hỏi thêm nữa, mà hỏi về chỗ ăn cơm.
- Để em xem em còn bao nhiêu tiền đã nhé. Anh, chờ em chút.
Nói rồi Lâm Hinh rút tay ra khỏi cánh tay Lâm Vân, lấy bóp da của mình ra nhìn.
Lâm Vân cười rồi cầm bóp da bỏ lại túi cho Lâm Hinh:
- Đi thôi, anh có tiền rồi, thoải mái ăn luôn.
Tuy nhiên rất nhanh hắn lại lấy bóp da của Lâm Hinh lại. Hắn nhìn thấy trên đó có một tấm ảnh của mình. Chỉ có điều khác rất nhiều so với hiện tại, trông rất chán.
- Đó là ảnh trước kia của anh đấy. Mẹ đã cho em sau khi anh đi.
Lâm Hinh thấy Lâm Vân nhìn tấm ảnh trên bóp da của mình, trong lòng thấy buồn. Tuy nhiên rất nhanh đã vui trở lại, chí ít bây giờ đã tìm thấy anh rồi. Trả bóp da lại cho Lâm Hinh, Lâm Vân trong lòng có chút bang khuâng. Sớm biết em gái và mẹ nhớ mình như vậy, thì thật sự là mình đã sớm quay về thăm họ rồi.
- Nhưng anh à, trên người anh hình như không có mấy thứ như bóp da nhỉ. Chí ít là em không nhìn thấy. Huống hồ Tam gia gia cũng sẽ không cho anh bao nhiêu tiền.
Nói rồi Lâm Hinh tìm một lượt trong túi áo của Lâm Vân.
- Chỗ em cũng có tiền.
Khi Cận Thi Kỳ rút tay mình ra, mới phát hiện mình đã không phải là đứng cách Lâm Vân, mà cũng ôm sát lấy cánh tay Lâm Vân giống như Lâm Hinh vậy. Sao lại tự nhiên như thế chứ, khuôn mặt cô đỏ lên, vội vàng định lấy ví của mình ra.
- Không cần đâu, hai em đều là em gái của anh, ăn cơm làm sao có thể để bọn em trả tiền chứ. Thật là quá xem thường người anh này rồi đấy nhé.
Nói rồi Lâm Vân cũng đẩy ví của Cận Thi Kỳ về chỗ cũ, mỗi tay kéo một người cùng đi về nhà hàng phía trước.
Lâm Vân nhìn ra được Cận Thi Kỳ xấu hổ mà rút tay ra. Tự nhủ Cận Thi Kỳ này da cũng thật là mỏng quá đi. Để đánh tan sự xấu hổ của Cận Thi Kỳ, Lâm Vân chủ động nắm lấy tay cô. Quả nhiên khi tay bị Lâm Vân lôi đi, màu đỏ trên khuôn mặt của Cận Thi Kỳ cũng nhạt dần, cũng không còn xấu hổ nữa.
- Anh à, anh cũng thật phóng khoáng đó nha. Nhanh như vậy đã lôi tay Thi Kỳ rồi sao?
Lâm Hinh ra vẻ khoe khoang khoác lác nói.
- Nếu còn em còn khoác lác như vậy nữa, anh sẽ đưa em đi ăn mì sợi Lan Châu…
Khi Lâm Vân nói đến mì sợi Lan Châu, bỗng nhiên mặt mềm xuống. Hắn nhớ lại cảnh hôm đó Hàn Vũ Tích dẫn hắn đi ăn mì sợi Lan Châu. Vũ Tích không biết đi đâu rồi, nhớ cô ấy quá! Mình tuy rất muốn sớm tìm cô ấy quay về, nhưng mình biết bắt đầu từ đâu đây? Chỉ có thể hi vọng lão gia tử của Lâm gia và Lục Dược có thể tìm thấy một chút manh mối. Dù sao lực lượng của mình còn hạn chế hơn nhiều so với lực lượng của chính quyền, ài!
Cả Cận Thi Kỳ và Lâm Hinh đều cảm thấy lòng bàn tay của Lâm Vân đột nhiên trở nên nóng ẩm, đều có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân. Lâm Hinh đột nhiên nhìn thấy thần sắc của anh mình rất dịu dàng, lại mang theo một chút thân thiết. Người này còn là anh trai của mình không, tại sao trước đây mình chưa từng thấy qua những biểu hiện như vậy?
Hơn nữa cô còn thấy Lâm Vân tốt hơn trước rất nhiều, không còn kiểu không thích ở cùng với mình nữa. Trước đây mỗi lần cô ở cùng với hắn, thì hắn đều cho cô chút tiền rồi bảo cô ra chỗ khác chơi. Nhưng bây giờ Lâm Hinh đột nhiên có một loại cảm giác là có được một người anh trai thực sự.
Cận Thi Kỳ trong lòng lại đang nghĩ, tâm tư của anh trai Lâm Hinh thực rất tinh tế, sự xấu hổ vừa rồi của mình khẳng định đã bị anh ấy nhìn ra. Còn nữa anh ấy không ngờ lại đẹp trai như vậy. Lần trước sao mình lại không nhìn ra nhỉ. Không đúng, lần trước mình đã nhìn thấy tay của anh ấy rồi, một bàn tay rất đẹp. Đột nhiên Cận Thi Kỳ có một loại kích động, muốn giơ bàn tay đang cầm lấy tay mình đó lên xem. Tuy nhiên chỉ nghĩ qua một chút mà thôi, anh trai của Lâm Hinh này không ngờ ăn diện và không ăn diện lại khác nhau nhiều như vậy. Còn nữa, khi ở bên cạnh anh ấy tạo sao lại có một loại cảm giác rất thanh bình?
Lâm Hinh thấy anh trai dẫn mình và Cận Thi Kỳ đi vào Yến Kinh Minh Châu, vội vàng kéo tay anh lại nói:
- Anh à, ở đây không phải là nơi mà chúng ta có thể vào ăn đâu, trong đó đắt đỏ lắm. Em và Cận Thi Kỳ đều là người nhà mình, anh không cần băn khoăn gì đâu.
- Đúng đấy ạ, anh Lâm. Chúng em tùy ý ăn gì cũng được thôi mà, đây là nhà hàng năm sao. Những thứ trong đó đều đắt hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng ăn vào cũng chưa chắc đã ngon đâu.
Lâm Vân nghe xong thầm buồn cười, lại có chút cảm kích với người em gái và Cận Thi Kỳ luôn lo lắng cho mình mọi nơi mọi lúc này, chỉ đành nói:
- Không sao. Nếu đã là anh trai của bọn em, thì đương nhiên phải mời bọn em ăn ngon rồi. Anh có tiền, vào đi.
Lâm Vân nói xong thì đi thẳng vào trong.
Hai cô gái đành phải rất nhanh nắm lấy tay Lâm Vân đi vào nhà hàng năm sao. Lâm Hinh tuy là người nhà Lâm gia, nhưng cũng không có ai dẫn cô tới những nơi này ăn cơm. Địa vị của mẹ và cô cũng chỉ mới được nâng cao nửa năm nay mà thôi. Trước đây cũng chỉ cho một tháng ít sinh hoạt phí.
Cho nên khi bước vào cô có chút gò bó, ngược lại Cận Thi Kỳ thì tốt hơn một chút, nói rõ rằng cô cũng từng vào đây rồi. Lâm Hinh thấy vậy trong lòng thầm thấy buồn, thân là con gái ruột của gia chủ một đại gia tộc, mà ngay cả nhà hàng năm sao cũng chưa từng vào qua. Điều này nói rõ rằng địa vị của Lâm Hinh và mẹ trước đây ở Lâm gia như thế nào rồi.
Đối với những người của Lâm gia thì càng thêm tức giận. Nếu là người bình thường thì đã đành, dù sao ở đây cũng không phải là nơi người thường có thể đến. Nhưng ở Lâm gia, nó không thể khiến Lâm Vân không tức giận được. Lâm Khải kia có thể lái chiếc Lamborghini chạy tán loạn khắp nơi, còn em gái mình thì ngay cả nhà hàng năm sao cũng chưa từng được đến qua.
- Tôi muốn một phòng riêng, rộng rãi chút.
Lâm Vân nói với nhân viên phục vụ tới nghênh đón.
- Vâng, ba vị mời theo tôi.
Nhân viên phục vụ dẫn ba người lên một phòng riêng bên cạnh cửa sổ trên tầng ba, Lâm Vân nhìn một chút, cũng coi như là vừa ý.
- Anh à, anh có biết một bừa cơm ở đây phải tốn bao nhiêu tiền không? Đừng có mà ăn xong rồi lại không trả nổi tiền, thế thì chết chắc rồi.
Lâm Hinh sau khi thấy nhân viên phục vụ đi ra, nhỏ giọng nói với Lâm Vân.
- Yên tâm đi. Được rồi, Lâm Hinh, sinh hoạt phí một tháng của em và mẹ là bao nhiêu?
Lâm Vân đột nhiên nhớ tới, quần áo trên người em gái cũng không phải là hàng hiệu gì, theo cách nói của cô, nửa năm nay địa vị mới được nâng lên. Nếu là nửa năm trước thì cuộc sống sẽ như thế nào đây?