Lâm Vân lại ngủ không được. Hắn đang nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi với của hắn với Hàn Vũ Tích. Nàng vụng trộm mua hộp cơm về, nàng mang theo mình đi mua thức ăn. Còn có lần đầu tiên nàng mang mình đi tới quán ăn, ăn mì thịt bò.
Còn lần sinh nhật của nàng, mình làm vòng tặng cho nàng, nàng đã nhào vào lòng mình mà khóc. Hắn đã yêu nàng ngay từ khoảnh khắc đó. Khoảng khắc đó luôn hiện ra trong tâm trí của hắn.
Mùi thơm trên giường của nàng, chiếc cái áo lót màu hồng phấn của nàng. Mà những thứ mình gửi cho nàng, không biết nàng đã nhận được chưa?
Mình tới thế giới này đã đươc môt thời gian rồi, cũng đã gặp qua rất nhiều cô gái đẹp. Nhưng vì sao trong trái tim của mình chỉ có mỗi hình ảnh của Vũ Tích? Yêu không có lý do gì, vừa đơn giản lại vừa khó. Lúc trước mình ra vẻ thờ ơ rời đi Phần Giang, lại rời đi Phụng Tân, chẳng lẽ lúc đó mình không còn chút suy nghĩ gì về Hàn Vũ Tích sao?
Mình chỉ tự lừa dối bản thân mà thôi. Nếu như thờ ơ, vì sao mình phải dùng hết lực lượng Tinh Vân để chữa trị cho nàng? Thậm chí còn bị thương? Nếu như mình thờ ơ, vì sao khi nhặt lên Tưởng Niêm, mình lại khổ sở như vậy? Rồi buông tha cho hành trình đằng sau?
Nếu như thờ ơ, vì sao khi Vũ Tích tát mình, mình vẫn còn giúp nàng giải quyết phiền toái? Nếu như mình thờ ơ, thì có thể làm cho nàng ấy một bộ nội y hay không? Thậm chí dù biết rõ nguy hiểm cũng muốn đi về lấy lại bộ nội y?
Mỗi ngày mình đều phải tranh đấu để dành lại cái sống trong cái chết, mà nguy hiểm ở đó, mình làm sao lại không biết? Nhưng dù biết, mình vẫn đi về.
Khi người ta dễ dàng quên mất người mình yêu, thì đó không phải là yêu.
Vũ Tích đã nói qua “Nếu mình chết, nàng cũng đi theo mình”, đổi lại là mình thì sao? Nếu như người mình yêu mất đi, mà mình chỉ còn lại một mình, thì cho dù có bay vút tầng trời, ngang du tứ bể mình có cảm thấy vui không? Mình có cảm thấy cô đơn không?
Bên ngoài lều, mưa đã nhỏ hạt, tiếng mưa dần dần nhỏ, giống như tiếng khóc trầm thấp khi nhớ tới người mình yêu.
Khi Hàn Vũ Đình tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, mưa bên ngoài cũng tạnh. Nhưng nàng không ngờ Lâm Vân rõ ràng không có đi ra ngoài, mẫ vẫn ngồi ở chỗ kia. Mà mình thì nằm trong lòng hắn ngủ cả đêm. Anh rể là sợ mình tỉnh giấc mới không nằm ngủ sao? Nàng không có lập tức rời đi, mà tiếp tục nằm trong ngực của Lâm Vân mà ngủ.Nàng cảm giác Lâm Vân đang suy một chuyện gì đó, nên nàng không muốn kinh động hắn.
- Em tỉnh rồi à? Để anh ra ngoài lấy chút gì ăn. Em đi rửa mặt đi.
Hàn Vũ Đình vừa tỉnh dậy, Lâm Vân liền biết, nên muốn chuẩn bị thứ gì đó để ăn sáng.
- Anh rể, đơi một chút.
Hàn Vũ Đình đột nhiên ôm eo của Lâm Vân.
- Làm sao vậy?
Lâm Vân kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình.
- Anh tiếp tục ngủ đi, để em đi ra ngoài lấy thức ăn.
Hàn Vũ Đình nhìn chăm chú vào Lâm Vân nói.
Lâm Vân cười nói:
- Ở chỗ này kiếm thức ăn cũng không phải là đơn giản, em vẫn nên đi ngủ đi.
Nói xong liền xốc cửa lều đi ra ngoài.
Hàn Vũ Đình che kín mặt mình vì xấu hổ. Lúc nãy mình gọi Lâm Vân, mình có một loại xúc động, muốn ôm Lâm Vân vào người rồi nói:
- Anh rể ngoan, anh cứ ngủ tiếp đi.
Nhưng Lâm Vân chỉ nói đơn giản một câu nàng đã mất đi dũng khí. Tối hôm qua có phải anh rể thức cả đêm vì không muốn làm hỏng giấc ngủ của mình không? Trước kia anh ấy cũng như vậy phải không? Nếu cứ như vậy, thân thể của anh ấy làm sao chịu được? So với lúc vừa nhìn thấy anh ấy, anh ấy đã gầy đi nhiều lắm.
Lâm Vân rất nhanh tìm được vài thứ có thể ăn ở xung quanh, hai người ăn xong, Hàn Vũ Đình đã đi tới trước mặt của Lâm Vân, chờ anh rể ôm nàng đi.
- Vũ Đình, hôm nay chúng ta chậm rãi đi, không cần phải chạy như mấy hôm trước nữa.
Lâm Vân nhìn biểu lộ chờ mình vuốt mái tóc của Hàn Vũ Đình, không khỏi dở khóc dở cười nói.
- Vì sao vậy anh rể? Em nên làm sao bây giờ?
Hàn Vũ Đình vừa nói xong mới biết lời của mình có vấn đề, vội vàng cười hì hì nói:
- Anh rể, em được anh ôm quen rồi, từ nay về sau làm sao bây giờ?
Lâm Vân cũng cười, cô nàng Hàn Vũ Đình này chỉ cần không tỏ vẻ tiểu thư, thì cũng rất là khả ái. Những ngày qua, ở cùng với Vũ Đình, Lâm Vân đã biêt nàng không phải là một cô gái xấu. Sự khác biệt, nàng còn là một cô gái rất thấu hiểu lòng người, chỉ làm việc dôi khi có chút xúc động, không quan tâm tới hậu qua.
- Từ nay về sau sẽ có người khác ôm em, không cần phải nhờ tới anh nữa. Nhanh đi thôi.
Tối hôm qua Lâm Vân suy nghĩ một đêm, chỉ hận không thể đến bên Vũ Tích, mang nàng rời đi.
Nhưng lại tưởng tượng, nếu không có linh thạch tăng cường thực lực, mình có thể bảo vệ nàng mãi được không? Vì vậy hắn quyết định, không những gia tăng tu luyện mà còn muốn tìm linh thạch về lưu lại cho Vũ Tích sử dụng.
Hắn phải nghĩ biện pháp trợ giúp Vũ Tích cũng tu luyện. Bằng không vài chục năm sau, nhìn người thân yêu của mình dần dần già đi, hắn sẽ không thừa nhận được sự dày vò này.
Hiện tại cố gắng một chút, để tương lai không bao giờ rời xa nhau.
- Anh rể, em không cần người khác ôm em, em chỉ cần anh rể ôm em là được rồi..
Hàn Vũ Đình nói xong, mới cảm giác lời của mình có chút mập mờ, vội vàng nói thêm.
- Em thấy vẫn là anh rể ôm em đi, thì mới đuổi kịp thời gian.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Đình, cười nói:
- Ai biết về sau thế nào. Chúng ta nhanh lên, thời gian rất khẩn trương.
Lâm Vân nói xong liền đi thẳng về trước, tiếp tục theo lộ tuyến đã định sẵn. Một đường không ngừng tìm kiếm, chỉ là tốc độ tìm nhanh hơn mà thôi. Hắn phát hiện ra được khá nhiều thảo dược, linh thảo, mỗi lần tìm được loại thuốc thích hợp thì lại bỏ vào ba lô.
Hàn Vũ Đình thấy thế, cũng đành phải đi theo sau Lâm Vân, thuân tiện ngắt lấy mấy bông hoa kỳ lạ.
Nhưng ánh mắt của nàng một mực không có rời đi bóng lưng của Lâm Vân. Đột nhiên từ ngực của hắn thành đi đường, nàng còn chưa thích ứng.
Nửa ngày trôi qua, Lâm Vân hái được không ít dược liệu quý báu. Nhưng linh mạch và linh thạch thì không thấy phát hiện cái nào. Kỳ quái chính là, mấy ngày hôm trước còn có thể trông thấy mấy con động vật hoang dã to lớn. Nhưng mấy ngày nay càng ngày càng ít thấy. Chẳng lẽ bọn chúng chạy hết vào rừng sâu rồi? Nhưng trên bản đồ của giáo sư Trâu Tiền không thấy có đánh dấu. Mà bản đồ mà mình lấy đươc trong tay bốn người kia cũng không hơn là mấy, chỉ nhiều hơn một bản đồ rừng rậm Amazon và bản đồ vùng núi Misimi. Thấy đã giữa trưa, Lâm Vân cũng lười suy nghĩ thêm, đang chuẩn bị tìm mấy động vật nhỏ để làm cơm trưa cho Hàn Vũ Đình.
Bỗng nhiên có hai thân ảnh chạy ngang qua trước mặt Lâm Vân. Hai người này liếc nhìn Lâm Vân và Hàn Vũ Đình, nhưng không lộ ra vẻ kỳ quái gì, giống như chỉ trông thấy người bình thường mà thôi. Lâm Vân thấy hai người này ăn mặc giống với người thổ dân kỳ quái lần trước, liền đi tới ngăn lại.
Hai người thổ dân này, có một người hơn năm mươi tuổi, còn người kia khoảng hai mươi. Hai người thấy Lâm Vân ngăn cản bọn họ, liền dừng lại. Lâm Vân đi tới phía trước, hỏi nơi này là nơi nào, bọn họ là ai. Nhưng trải qua nửa tiếng trao đổi, Lâm Vân chẳng lấy được tin tức nào cả. Cũng may còn hiểu một điều là chỗ ở của bọn họ cách đây không xa. Sau đó còn làm một động tác hỏi Lâm Vân có muốn đi cùng tới đó không. Lâm Vân nhìn là hiểu, liền gọi Hàn Vũ Đình, rồi đi theo sau hai người thổ dân này. Lâm Vân muốn tới chỗ ở của bọn họ là để xem có thấy được người thổ dân lần trước không. Nếu như gặp được y thì có thể hỏi cách để giải trừ nốt số độc trong người của Hàn Vũ Đình. Tuy độ tố trong cơ thể Hàn Vũ Đình đã tiêu tán, nhưng nếu có thể ngay lập tức khỏi, Lâm Vân đương nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Hai người này đi vô cùng nhanh, Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình theo không kịp, đành phải ôm lấy Hàn Vũ Đình đi sát phía sau. Hai người thổ dân kia thấy Lâm Vân ôm một người trong tay mà tốc độ không chậm hơn bọn họ, đều rất kinh ngạc.
Lâm Vân đương nhiên là nghe không hiểu bọn họ nói gì với mình, chỉ phải cười cười
Đi theo bọn họ được gần hai giờ, thì Lâm Vân phát hiện ra một chỗ có linh khí không tệ. Trong lòng vui vẻ, thật đúng là may mắn.Trong này nhất định phải có linh mạch cờ nhỏ. Tuy nhiên, hiện tại chưa cần động tới. chờ khi rời đi thì tính sau.
Mấy người lại đi liên tục một tiếng, đến ba bốn giờ chiều mới tới một thôn xóm. Lâm Vân từ phía xa xa nhìn lại, rõ ràng phát hiện thôn xóm kia rất náo nhiệt. Không ngờ ở trong một khu rừng rậm lại có nơi phồn hoa như thế. Đây cũng khiến người ta qua bất ngờ đi. Chẳng lẽ nơi này là biên giới của rừng rậm Amazon?
Nhưng khi Lâm Vân đi tới gần mới biết, nơi này phồn hoa chỉ là do có nhiều người mà thôi. Bởi phòng ở đều làm từ các loại cây cối. mái ngói thì chỉ là cỏ dại che lại. Thậm chí có phòng còn không có nóc nhà. Khá khẩm hơn chút là có sàn nhà bằng gỗ. hoặc có nhà có sàn gỗ nhưng lại không có cửa.
Ven đường là bày bán đủ loại hàng mỹ nghệ đơn giản của dân bản xử. Rất nhiều người mặc đủ loại quần áo. Có người cầm camera, có người đeo ba lồ. xem ăn mặc là biết là các du khách nước ngoài.
Hẳn là đến để du lịch, từ xa nhìn lại cũng có vẻ náo nhiệt. Lâm Vân biết nơi này chính là địa phương sinh sống của một tộc dân. Buồng Hàn Vũ Đình xuống, đi theo hai người thồ dân vào trong thồn. Lâm Vân đầu tiên muốn tìm chính là người thồ dân giúp mình giải độc kia có ở đây không. Nhìn nhì Hàn Vũ Đình ở bên cạnh nói:
- Đưa tay của em anh xem.
Hàn Vũ Đình liền tranh thủ đưa tay tới. Lâm Vân cầm tay của Hàn Vũ Đình. Hắn muốn nhìn xem chất độc trong người của Hàn Vũ Đình như thế nào rồi, để có thể dễ diễn tả hơn cho người thồ dân kia. Tuy nhiên, khi Lâm Vân thăm dò trong cơ thể của nàng thì phát hiện chất độc trong cơ thể nàng đã hoàn toàn không còn.
Trong lòng rất kỳ quái. Hôm trước tuy có giảm bớt. nhưng vẫn còn tồn tại cơ mà. Vội vàng cẩn thận xem xét một lúc. quả nhiên chất độc đã hoàn tài bài trừ.
- Vũ Đình, cảm giác hiện tại của em như thế nào?
Lâm Vân muốn hỏi một chút về tình hình sức khỏe của nàng.
- Em cảm thấy rất khỏe, sao vây, anh rể?
Hàn Vũ Đình đã sớm quên chuyện trong người mình có độc. Lâm Vân gật đầu nói:
- ừ. chất độc trong người em đã bị loại bò hết rồi. Thật là may mắn.
Nghe Lâm Vân nói vậy. Hàn Vũ Đình mới kịp phản ứng. Đáng nhẽ ra mình phải nói với anh rể là mình vẫn không thoải mái mới đúng.
Chẳng lẽ lần này anh ấy muốn đưa mình trở về? Cũng may nơi này mới chỉ là chỗ ở dân bản xử, chứ chưa tới thành phố.
- Hàn Vũ Đình?
Đột nhiên Hàn Vũ Đình nghe thấy có người gọi tên mình vội vàng quay đầu ra.
Hóa ra là người quen, là cô giáo Vu Yến dạymồn tiếng anh lúc mình hoc trung học, liền kinh hỉ kêu lên:
- Cô giáo Vu. vì sao cô lại ở đây?
- Em cũng vậy. sao em lại ở chỗ này? Đây là bạn trai của em à?
Người phụ nữ mà Hàn Vũ Đình gọi là cô giáo Vu kia cũng bất ngờ khi gặp Hàn Vũ Đình ở đây.
Lâm Vân nhìn người phụ nữ này. là một phụ nữ tuổi chừng hơn ba mươi. Đi bên cạnh là sáu bảy người, có cả nam lẫn nữ. Bọn họ đều mang theo ba lô, có lẽ là đi du lịch.
- Là Hàn Vũ Đình à? Thật là xảo. Em cũng tới Iquitos du lịch à?
Nói chuyện là một nam nhân trung niên.
- A, thầy Tường cũng tới nơi này, còn có thầy Vương nữa...
Hàn Vũ Đình phát hiện còn có sáu bảy thầy cô của nàng lúc học ở trung học.
- Đúng vậy, trường học tổ chức mười ngày du lịch tới Iquitos, nên thầy cô mới tới nơi này. Vũ Đình, làm sao em cũng tới đây. Là đi du lịch cùng với bạn sao? Mà quần áo của em?
Vu Yến có chút kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình. Trong lòng tự nhủ. đi du lịch sao lại ăn mặc như thế?
- À. là lớp chúng em tổ chức đi du lịch, nhưng xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn. Nói ra thì rất dài. tí nữa em sẽ kể lại cho mọi người. Còn đây là anh rể em Lâm Vân. Anh rể, đây là các thầy cô giáo dạy em hồi trung học.
Hàn Vũ Đình vội vàng giới thiệu Lâm Vân với các thầy cô.
Lâm Vân đi tới phía trước bắt tay với mấy thầy cô này. Mấy vị thầy cô đều rất quan tâm tới Hàn Vũ Đình, liên tục hỏi han. Lâm Vân thấy vậy mới thờ phào một cái. Trong lòng tự nhủ. vậy thì quá tốt rồi. Hàn Vũ Đình có thể cùng những thầy cô này trở lại Iquitos. rồi đáp máy bay trở về.
- Cô Vu. Iquitos ở gần chỗ này à?
Hàn Vũ Đình nghe các thầy cô giáo nói là đi Iquitos du lịch, không khỏi kỳ quái hỏi.
- Đúng vậy, các thầy cô là đi thuyền tới. Nơi này cách Iquitos cũng không phải là xa. Iquitos là thành phố lớn thứ hai trong số các thành phố ở gần sông Amazon, chỉ đứng sau Manaus. Nghe nói là thành phố có diện tích rừng rậm lớn nhất Peru, dân số là năm. sáu trăm nghìn người. Các thầy là đi thuyền qua sông Amazon. Đã ngăm cảnh ở đó rồi, còn ăn cả cá Piranha nữa. Hôm nay theo người hướng dẫn viên du lịch đi tới chỗ này để xem cuộc sống thồ dân ở rừng rậm Amazon như thế nào.
Vu Yến gặp được Hàn Vũ Đình chỗ này. cũng rất là cao hứng.
- Vậy ạ. Chúng em cũng tới du lịch, nhưng là ở Manaus...
Hàn Vũ Đình còn chưa dửt lời, đã có một thầy xen lời.
- Manaus không tôi, là thành phố lớn nhất gần rừng rậm Amazon, nhưng lại ở Brazil. Mà làm sao em lại tới tận Peru vậy?
Người thầy giáo này có chút kỳ quái nhìn hai người Lâm Vân và Hàn Vũ Đình.
Thấy Hàn Vũ Đình và các thầy cô nói chuyện rất sôi nổi. nên Lâm Vân nói với Hàn Vũ Đình nói là muốn đi ra đây chút. Hắn muốn đi tìm anh chàng thồ dần lần trước xem có ở đây không. Tuy chất độc trong cơ thế của Hàn Vũ Đình đã hết. nhưng hắn vẫn còn vài điều thắc mắc cần hỏi y.
- Anh rể. anh muốn đi đâu vậy. Cho em đi với.
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân phải đi, vội vàng hỏi Lâm Vân.
- Em cử ở chỗ này nói chuyện với thầy cô đi, anh có chút chuyện, tí quay lại luôn.
Lâm Vân vội nói.
- Anh sớm trở lại nhé.
Hàn Vũ Đình lo lắng nói.
- Vũ Đình, em nói anh chàng kia là anh rể của em à?
Vu Yến có chút kỳ quái nhìn Hàn Vũ Đình hỏi. Dựa vào trực giác của nữ tính, nàng cảm thấy tin cảm của Vũ Đình đối với người anh rể kia có chút kỳ quái, giống như rất là ỳ lại.
- Vâng ạ. làm sao vậy cô Vu?
Hàn Vũ Đình hỏi lại.
- A, không có gì, chỉ là cô thấy tuổi của anh rể em không hơn em là mấy.
Vu Yến vội vàng chuyển chủ đề nói. Nếu như mà bị học sinh của mình biết được mình nghĩ gì, thì có chút xấu hố.
- Chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện đi. Cái thôn này rất nhỏ. nếu anh rể em tìm em thì cũng dễ tìm thôi. Em không cần phải lo lắng.
Vu Yến nói với Hàn Vũ Đình.
- Các thầy cô tới đây chỉ vì xem người thổ dân sống như thế nào thôi sao?
Hàn Vũ Tích kỳ quái hỏi.
- Đã đến Iquitos. đương nhiên là muốn xem thổ dân rồi. Hôm nay các thầy cô còn muốn ở đây một đêm. ngày mai thì tìm người dẫn đường đưa các thầy cô đi thám hiếm. Ha ha. nhưng chỉ dám đi loanh quanh đây thôi. Nếu không. ngày mai em và anh rể của em đi cùng thầy cô nhé. Ở chỗ này có dẫn đường, cũng là an toàn.
Vu Yến nói xong nhìn Hàn Vũ Đình.
- Cô Vu. em không đi đâu.
Hàn Vũ Đình âm thầm tự nhủ. mình và Lâm Vân đã ở trong khu rừng này một tháng rồi. Nên không có chút hứng thú nào đi thám hiếm thêm nữa.
- Vũ Đình, cô xem em có vẻ như rất mệt mỏi thì phải. Nếu không em tới chỗ thầy cô nghỉ ngơi rồi ăn một chút gì đó. Sau đó từ từ nói chuyện.
Một thầy giáo ngồi bên cạnh nói.
- Vâng, thầy Vương.
Hàn Vũ Đình nói xong liền đi cùng các thầy cô. Hơn một tháng đều phải ăn quả dại. thú rung. Hàn Vũ Đình cũng muốn ăn những thứ khác, thuận tiện mang một ít cho anh rể ăn.
- Cô Vu. cho em mượn điện thoại một chút. Em bị đánh mất điện thoại di động rồi.
Hàn Vũ Đình muôn gọi điện trở về báo bình an. Nàng một mực không rõ vì sao Lâm Vân không có điện thoại.