Lâm Vân lấy lại tinh thần, nhìn Hàn Vũ Đình đã có chút thần sắc khốn đốn, trong lòng tuy rất muốn nghe chuyện trước đây của Vũ Tích, nhưng biết Hàn Vũ Đình sau khi trúng độc cơ thể còn yếu, nói:
- Hôm nay tạm không nói nữa nhé, sau này em kể cho anh nghe cũng được.
- Vâng.
Hàn Vũ Đình quả thực là có chút mệt mỏi rồi, từ sau khi nàng bị rắn cắn, luôn cảm thấy buồn ngủ.
Hàn Vũ Đình không biết mình mở mắt từ khi nào, nhưng khi tỉnh giấc thì phát hiện Lâm Vân không còn ở đó nữa. Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh sáng mặt trời nhè nhẹ in trên mái lều, trên thảm lông những tia năng thưa thớt chiếu vào, khiến người ta cảm thấy rất uể oải. Khi đang nghĩ Lâm Vân tối qua có phải cũng ngủ ở đây hay không, thì Lâm Vân đã bước vào, bưng theo một bát mì, bên trên còn bốc hơi nóng.
- Anh rể…
Hàn Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy mình rất có lỗi với Lâm Vân, là nàng muốn chị gái và hắn chia tay, thậm chí nàng còn lấy trộm cả giấy ly hôn của chị gái. Chỉ có điều nàng thật không ngờ người anh rể này của mình, cũng nhớ nhung đối phương như chị gái vậy.
- Sao thế? Anh úp cho em bát mì này, ăn đi rồi hãy nói…
Lâm Vân nói rồi bắt đầu bưng bát mì lên đút cho Hàn Vũ Đình ăn. Tuy đây không phải là lần đầu tiên như vậy, nhưng nàng luôn biết rõ Lâm Vân tại sao lại đối xử tốt với nàng như vậy, đó là vì chị gái nàng.
Tối hôm qua cùng Lâm Vân trò chuyện, nàng cảm thấy người anh rể điên này không chỉ không ngốc, mà trong lòng cái gì cũng tinh tường. Tình yêu của hắn giành cho Vũ Tích thậm chí một chút cũng không hề ít hơn tình yêu mà cô ấy giành cho hắn, chỉ có điều lâu nay hắn vẫn cất nơi đáy lòng mà thôi. Nàng thậm chí nghĩ đến lúc đó chị gái đánh hắn một cái, vết thương đối với hắn sẽ lớn bao nhiêu, nếu có thể, mình thực sự muốn giúp chị an ủi một chút người anh rể này.
Hàn Vũ Đình ăn mì tôm, bỗng nhiên nước mắt rơi vào trong bát.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình rất là kỳ quái, buổi sáng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy nàng khác lạ rồi.
- Anh rể, em xin lỗi anh, anh tại sao còn phải tốt với em như vậy…
Hàn Vũ Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thốt ra những lời mà mình muốn nói. Tuy biết là vì chị gái, nhưng Hàn Vũ Đình vẫn không nhịn được mà nói ra.
Lâm Vân nghe xong lời nói của nàng, không hiểu mà nhìn, tự nhủ tôi cũng không thể vứt cô ở lại đây một mình mà? Đây không phải rõ ràng muốn tánh mạng của cô ư, tôi chỉ là trùng hợp gặp cô mà thôi, nghĩ tới đây hắn nhàn nhạt cười,
- Em không cần để trong lòng, anh cứu em chỉ là nhân tiện thôi, cho dù không phải em, là một người xa lạ anh cũng cứu họ như vậy. Anh không phải là loại người máu lạnh đó, em cũng không cần đau lòng. Anh vẫn lấy việc của anh làm việc chính mà…
- Em…
Hàn Vũ Đình tuy nhiên rất muốn nói ra rằng bản thân nói xin lỗi hắn, là vì chuyện của chị gái. Tuy nhiên khi mình còn ấp anh ấp úng, Lâm Vân đã bưng bát mì đi ra ngoài.
Ăn xong mì, sau khi Lâm Vân giúp Hàn Vũ Đình rửa mặt xong, tiếp tục ôm nàng tìm kiếm vị trí của linh mạch và linh thạch. Hàn Vũ Đình vẫn chỉ một lời không nói tiếp tục nằm trong vòng tay của Lâm Vân. Tối qua Lâm Vân bộc lộ tấm chân tình khiến nàng trong lòng cũng bị kích thích, hiện tại nàng rất thích vòng tay của Lâm Vân, ở đây mang lại cho nàng một cảm giác an toàn, thậm chí rất thoải mái.
Lâm Vân hiện tại cũng muốn sớm ép nọc độc trong người Hàn Vũ Đình ra, tuy ôm nàng đối với mình ảnh hưởng không lớn, nhưng dù sao vẫn rất bất tiện.
Ở đây cây cối tương đối thưa thớt, Lâm Vân cũng cảm giác được đến đây linh khí không tệ, đang muốn cẩn thận xem xét một lượt, thì một hồi tiếng kêu gào truyền đến. Lâm Vân vừa nghe cũng biết là tiếng hổ gầm, mặc dù biết ở đây có hổ, nhưng vẫn chưa gặp qua.
Tiếng gầm này lẽ nào chính tiếng của Jaguar nổi tiếng thế giới? Lâm Vân mặc dù biết là Jaguar, nhưng cũng không có cử động lập tức rời khỏi ngay hoặc là tiến lên trước xem xét. Hổ mình đã thấy qua quá nhiều rồi, đừng nói là nhìn thấy, đến cả giết cũng giết không ít. Mục đích chính của mình tới đây là tìm kiếm linh thạch.
Huống hồ tối hôm qua nghe xong lời nói của Hàn Vũ Đình, tận sâu nơi đáy lòng hắn khát vọng được nhanh chóng trở về gặp Hàn Vũ Tích, thậm chí còn lo lắng Hàn Vũ Tích một mình sinh sống ra sao. Cho nên hắn muốn nhanh chóng tìm kiếm linh thạch, thậm chí hắn còn nghĩ không men theo lộ tuyến để tìm nữa, mà trực tiếp đến núi Misimi.
Hàn Vũ Đình cũng nghe ra đây là tiếng kêu của hổ, nàng đã nhìn thấy qua hổ không biết bao nhiêu lần ở trên ti vi rồi, không ngờ lại có thể có một ngày người lạc vào cảnh giới kỳ lạ nghe được thanh âm gầm rú của hổ hoang dã. Sắc mặt lập tức lại sợ tới mức tái nhợt, mặc dù biết bản lĩnh của Lâm Vân không nhỏ. Nhưng đối diện với hổ, ai có thể nói rõ được điều gì.
Không ngờ thấy Lâm Vân vẫn không nhanh không chậm tìm kiếm vật gì đó của mình, không khỏi sốt ruột, vội vàng nói:
- Anh rể, vừa rồi hẳn là tiếng kêu của hổ đấy, em còn nghe ra nó đang di chuyển về phía này, chúng ta đi nhanh lên đi.
Lâm Vân đối với quan cảm của Hàn Vũ Đình từ tối hôm qua đã có thay đổi rất lớn, lại cùng sống với nhau mấy ngày, loại cảm giác rất không thích đó đã biến mất, thậm chí mỗi lần Hàn Vũ Đình gọi hai tiếng “Anh rể”, luôn có thể chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn. Mỗi khi nàng gọi “anh rể”, Lâm Vân đều không muốn đón tâm ý của nàng.
Có lẽ nàng biết Lâm Vân có thể giả bộ không nghe thấy và vẫn làm việc của mình, nhưng, hai chữ anh rể, mỗi lần đều khiến hắn không nguyện ý cũng không muốn cự tuyệt.
- Được, chúng ta chuyển chỗ khác vậy.
Lâm Vân nói rồi chuẩn bị ôm Hàn Vũ Đình vượt qua nơi có tiếng hổ gầm này.
Tuy nhiên Lâm Vân chưa kịp rời đi, thì trước mắt có một bóng người chạy tới. Lâm Vân đồng tử co rút lại, ở đây không ngờ lại có người sao? Nhìn kỹ một chút thì đó là một người đàn ông ăn mặc rất kỳ quái, lẽ nào là thổ dân người Anh-điêng?
Người này chạy trốn tới trước mặt Lâm Vân cũng ngây ngẩn cả người, gã cũng thật không ngờ ở đây lại có thể trông thấy hai người. Tuy nhiên đảo mắt trông thấy bao lớn sau lưng Lâm Vân, liền hiểu ra đây cũng là người đến rừng nhiệt đới thám hiểm, nhanh chóng vẫy tay vừa chạy vừa gọi bảo bọn Lâm Vân cũng rời đi.
Tuy nhiên Lâm Vân đã không thể chạy được nữa rồi, một con Jaguar rất lớn đã xông tới.
Con Jaguar này vốn đuổi theo người đàn ông kia, đến đây không ngờ lại nhìn thấy còn hai người nữa, ngược lại đã buông tha không tiếp tục đuổi theo người đàn ông trang phục kỳ quái đó, mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vân và Hàn Vũ Đình trong vòng tay của hắn.
Người đàn ông này thấy hai người Lâm Vân đã thoát không nổi nữa, gã chạy ra ngoài khoảng hơn hai chục mét thì dừng lại, tự nhủ hai người này xem như cũng chết trong tay mình. Gã cũng không ngờ đến đây lại có thể gặp phải người, tuy nói có một số nhà thám hiểm, nhưng tỉ lệ này thực sự quá thấp, chỉ có thể nói hai người kia không may mắn mà thôi.
Hàn Vũ Đình đôi mắt đã nhắm lại, mình sắp chết rồi, rõ ràng không có mấy hi vọng như những ngày trước. Tuy trong lòng cũng sợ hãi vô cùng, nhưng so với tâm trạng vô cùng tuyệt vọng mà mấy ngày trước sau khi bị rắn cắn, trong lòng nàng vẫn chỉ là sợ mà thôi.
Con Jaguar cực lớn này, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Vân có vài giây đồng hồ, rồi một phát nhảy vọt lên không và lao tới. Lâm Vân đến nhượng cũng lười không thèm nhượng, cũng nhảy lên cao gần hai mét, một cước đá ra.
“G…rừ” một tiếng thảm vang lên, con Jaguar cực lớn này không ngờ đã bị Lâm Vân một cước đá văng ngược trở lại. “Rầm” một tiếng đập mình vào thân cây, ngã vật dưới đất, rất lâu không bò dậy được. Lâm Vân biết con Jaguar này chỉ bị trọng thương, sẽ không chết, lại đi lên trước mấy bước, nhấc chân trái lên ngắm vào đầu con hổ và đập mạnh liên tiếp mấy cú.
Dùng chân đập chết con hổ lớn dài khoảng hai mét, tuy chỉ là đồ súc sinh, nhưng vô duyên không thù oán lao lên đòi ăn thịt người, đương nhiên Lâm Vân sẽ không khách khí.
Hàn Vũ Đình nghe thấy tiếng động mở trừng mắt, không ngờ nhìn thấy trên mặt đất là con hổ đã chết, ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, lập tức liền biết là do Lâm Vân làm. Tuy không thấy kỳ quái, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh mắt phỏng chừng mình cũng không hiểu, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
- Anh…
Lâm Vân cho rằng Hàn Vũ Đình bị hù rồi nên vội vàng nói:
- Không sao rồi, con hổ này đã chết rồi…
Từ xa nhìn thấy Lâm Vân còn ôm một người, không ngờ chỉ dùng một chân đã đập chết con Jaguar rồi. Người đàn ông với trang phục cổ quái này há hốc mồm bị dọa đến ngây người, đây là thần chăng? Lẽ nào mình thực sự gặp thần sao?
Lấy lại tinh thần, gã vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Vân quỳ một gối xuống mặt đất, sờ sờ chân trái của hắn. Lâm Vân tự nhủ người này đang làm cái trò gì vậy, nhưng nhìn biểu hiện của gã rất là cung kính.
- Anh đứng dậy đi.
Lâm Vân biết gã có thể không hiểu lời mình nói, nhưng lại biết phải làm thế nào để giao lưu với gã.
Cũng may người đàn ông này đã đứng dậy, chắp tay lại một lần nữa cúi người thật sâu với Lâm Vân. Trong miệng phát ra một tràng những từ đơn mà Lâm Vân nghe không hiểu, Lâm Vân cau mày nói:
- Dừng lại, anh nói một câu tôi nghe cũng không hiểu, tôi có việc phải đi rồi, con hổ cho anh đó…
Người đàn ông thấy Lâm Vân muốn đi, càng sốt ruột, không ngờ chỉ vào Hàn Vũ Đình nói một đống những thứ hắn nghe không hiểu. Nhưng Lâm Vân có thể nhìn ra một chút từ trên động tác và thần thái lo lắng của gã, hẳn là ý nói Hàn Vũ Đình đã trúng độc.
- Anh biết loại độc này…
Lâm Vân tuy không dám khẳng định, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng hỏi.
Gã cũng không hiểu lời nói của Lâm Vân, sốt sắng đến mức vò đầu bứt tai.
Đột nhiên gã lấy một cái gậy gỗ nhỏ vẽ lên trên mặt đất, Lâm Vân nhìn thấy phỏng chừng có ý muốn mình vẽ ra, liền vội vàng lấy giấy và bút đưa cho gã.
Người đàn ông thấy Lâm Vân lấy giấy và bút ra, liền dựng thẳng ngón tay cái lên, rồi dùng giấy và bút Lâm Vân đưa bắt đầu vẽ. Một con rắn với hình thù kỳ quái, Lâm Vân vẫn có thể nhìn ra, sau đó vẽ tiếp ra một cái cây, cuối cùng đến cách đập nát cây đó như thế nào cũng vẽ ra luôn.
Lâm Vân gật gật đầu, mặc dù là một thổ dân, nhưng bức tranh này nhìn cũng không tệ.
Tuy nhiên sau khi vẽ xong, gã lại có chút băn khoăn nhìn Lâm Vân, tiếp tục vẽ một địa đồ đơn giản lên trang giấy, mục đích là chỉ ra một hòn đảo nhỏ, trên đảo lại vẽ ra loại cây mà gã vừa vẽ khi nãy.
Lúc này thì Lâm Vân đã hiểu ra rồi, hẳn là nói trên đảo này có loại thảo dược có thể giải độc tố trong người Hàn Vũ Đình, Lâm Vân cầm bức tranh lên mỉm cười và gật đầu với người đàn ông.
Người đàn ông đó cũng cười với hắn, đảo mắt lại chỉ lên chung quanh đảo mà không biết là gã vẽ nước hay ao đầm, liên tục khoa tay mua chân. Lâm Vân gật đầu, hiểu ý của gã. Có lẽ ý của gã muốn nói rằng ở đó rất nguy hiểm, bảo mình phải cẩn thận.