Hàn Vũ Tích ngơ ngác để điện thoại xuống. Có lẽ điện thoại thực sự không có điện, có lẽ Lâm Vân thực sự không muốn nghe điện thoại của mình. Điện thoại có thể không có điện, nhưng mình rõ ràng nghe thấy có tiếng ca nhạc truyền tới từ bên kia. Nói rõ cô ta là ở trong nhà. Trong nhà chẳng lẽ không có điện thoại cố định sao? Lâm Vân thực sự không muốn nói chuyện với mình sao?
Không được, mình nhất định phải gặp anh ấy một lần nữa, để nói lời xin lỗi với anh ấy. Nếu như anh ấy đã kết hôn với cô gái kia? Mình có nên chúc phúc cho anh ấy? Nhưng mình thực sự không muốn rời đi Lâm Vân, vậy thì cần gì gì phải nói những lời như vậy? Vì cái gì phải đợi tới khi mất đi mới biết là quý giá.
Nàng thà rằng vĩnh viễn chờ đợi anh ấy, cũng không muốn thấy một kết cục như vậy. Chờ đợi là còn có hy vọng. Nhưng khi đã biết sự thật, hy vọng còn lại liền lập tức bị nghiền nát.
Hàn Vũ Tích rõ ràng không lo lắng Tô Tĩnh Như còn chưa nói ra địa chỉ, nàng chỉ là vô ý thức nghĩ tới quán cơm Hồ Nam lần trước mình đi ăn với Lâm Vân kia. Chỗ kia nhất định là do Lâm Vân nói cho cô ta biết, bằng không cô ta làm sao có thể biết được.
Cả đêm này Hàn Vũ Tích ngũ không ngon giấc. Đến sáng hôm sau, nàng liền nhờ Mỹ Na xin nghỉ làm. Đối với việc Vũ Tích tỷ thường xuyên xin nghỉ. Mỹ Na cũng đã quen. Tuy nhiên, có chút kỳ lạ là Hàn Vũ Tích xin nghỉ nhiều như vậy. Nhưng cũng không thấy công ty có ý kiến gì.
Đến buổi trưa. Hàn Vũ Tích quyết định tới quán cơm Hồ Nam. Đi thẳng tới cái bàn lớn đã ngồi trước kia, ngồi xuống vị trí cũ của mình. Rồi nói với bồi bàn là đang đợi bạn. Sau đó ngồi ngơ ngác ở đó.
Người tới ăn cơm trưa dần dần nhiều hơn. Nhưng Hàn Vũ Tích ngồi một mình một cái bàn lớn, cũng không gọi thức ăn lên, chỉ lặng lặng ngồi chỗ đó. Bồi bàn muốn nói cái gì đó. Nhưng lại không tốt nói. Dù sao tới trước mặt của một mỹ nữ như vậy, rồi nói cô nếu không ăn cơm thì mời cô nhường chỗ cho người khác, quả thực là quá phá hư phong cảnh.
Đang lúc người bồi bàn lo lắng có nên đi lên hỏi một chút không, thì lại có thêm một cô gái tới, rồi trực tiếp tới ngồi đối diện với cô gái kia.
Tô Tĩnh Như nguyên bản suy nghĩ, mình còn chưa nói vị trí cụ thể. Nữ tử gọi điện thoại cho mình ngày hôm qua chắc hắn còn chưa biết. Nhưng cô ta nói là vợ của Lâm Vân. Tô Tĩnh Như đột nhiên nghĩ. Lâm Vân có thể cũng đã từng dẫn cô ta tới quán ăn đó ăn hay không? Nên nàng quyết định đi tới thử xem. Nàng có chút hy vọng, khi mình tới đó sẽ không gặp phải một nữ nhân khác ngồi ở đó chờ mình.
Tuy bởi vì chuyện của Lâm Vân. Tô Tài Kiến đã quyết định ngày mai sẽ mang Tô Tĩnh Như tới Phụng Tân. Nhưng Tô Tĩnh Như vẫn còn bị cấm túc, muốn đi ra ngoài cũng không phải dễ dàng.
Cũng may thái độ của Tô Tài Kiến có chút chuyển biến, nên thoải mái để cho Ôn di trông nom Tô Tĩnh Như. Ôn di cho rằng chỉ còn một ngày nữa là Tô Tĩnh Như không bị cấm túc, cho nên không để ý tới Tô Tĩnh Như muốn đi dạo ở trong sân nhà. Thậm chí còn không ở bên cạnh nàng như ngày bình thường.
Nhưng thật không ngờ, cấm túc còn có một ngày. Tô Tĩnh Như đã bỏ đi. Đổi lại là chuyện khác, có lẽ Tô Tĩnh Như sẽ không làm vậy. Nhưng nếu liên quan tới vợ của Lâm Vân, nàng rất muốn đi gặp cô ta một lần. Nàng muốn dùng mỹ mạo ưu việt của mình để so bì với đối phương, hay là nguyên nhân gì khác. Tô Tĩnh Như cũng khôn rõ ràng. Chỉ là trong lòng của nàng rất muốn thấy vợ của Lâm Vân là người như thế nào.
Bồi bàn thấy bạn của cô gái kia đã tới, mới thờ phào một cái. Cuối cùng cũng chờ tới a. Tuy nhiên, quán ăn Hồ Nam của bọn họ cũng không phải là quán ăn đặc biệt gì. Cần gì phải chiếm cả một vị trí rồi chờ bạn tới trưa như chứ? Nhưng khi nhìn thấy Tô Tĩnh Như, y lại giật mình.
Mỹ mạo của cô gái mới tới này thật không thua kém gì cô gái ngồi chờ ở đây. Hai mỹ nhân như vậy lại đồng thời xuất hiện ở một quán ăn Hồ Nam nho nhỏ. Không chỉ là người bồi bàn, chính là những người ăn cơm trong này. Chỉ cần nhìn thấy hai nàng, con mắt đều không tự chủ được mà nhìn sang. Loại mỹ nữ như vậy, một người còn khó nhìn thấy, lần này rõ ràng lại thấy hai người.
Bồi bàn còn muốn nhìn thêm một chút, nhưng có khách hàng gọi món ăn, y thực sự không cam lòng rời đi. Theo đạo lý thông thường, kế tiếp chính là một anh chàng đẹp trai xuất hiện. Y thực sự muốn nhìn xem, là anh chàng đó đẹp trai như thế nào, mà có thể mời được hai mỹ nữ như vậy ăn cơm.
Trông thấy Tô Tĩnh Như đi tới. Hàn Vũ Tích đột nhiên sinh ra một cảm giác, cô gái này chính là cô gái nghe điện thoại hôm qua. Vì vậy nàng liền đứng lên. Nhưng trong lòng không khôi buồn khổ. Ánh mắt của Lâm Vân quả thực là tốt, lại có thể tìm được một nữ tử mỹ mạo như vậy. Mặc dù có lẽ mình không kém cô ta. Nhưng trong nội tâm lại vẫn khó chịu.
Cô gái trước mắt này không đeo theo đồ trang sức gì. Nhưng vẻ đẹp cao quý trong lúc lơ đãng vẫn hiện ra. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, phối họp với dung nhan xinh đẹp và một cái váy dài màu xanh nhạt, khiến vẻ thanh tú của cô gái càng thêm nổi bật.
Trông thấy Hàn Vũ Tích đứng lên. Tô Tịnh Như lập tức biết cô ta chính là chủ nhân của cái vòng cổ kia. Trong lòng cũng đồng dạng xuất hiện cảm giác buồn khổ. Là hâm mộ, ghen ghét, hay là khát vọng? Nàng không nói ra lời được giống như đủ loại hương vị không thoải mái trong sinh hoạt xen lẫn vào một chỗ.
Không nghĩ tới, vợ của Lâm Vân lại xinh đẹp như vậy. Khí chất thanh tú trời sinh trên người mình, rõ ràng có thể nhìn thấy càng khắc sâu hơn trên người của cô ta. Nguyên bản là đặc điểm khiến nàng tự hào. Nhưng ở trước mặt cô gái này, lại tái nhợt vô lực như vậy.
Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một cô gái không có bất cứ đồ trang sức nào trên người, không có trang điểm trên mặt. Nhưng vẻ đẹp của cô ta giống như một tiên nữ trên trời vậy. Tùy lúc có thể theo gió mà đi. Cô ta chỉ mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, và một cái quần dài bình thường, tóc dài để rất tự nhiên.
Đột nhiên Tô Tĩnh Như sinh ra cảm giác, mặc váy không phải là mình, mà là cô gái mỹ mạo trước mặt nay.
Nàng lại là vợ của Lâm Vân. Lâm Vân thật là may mắn. Vô luận đối mặt với nữ nhân nào. Tô Tĩnh Như tuyệt đối sẽ không có cảm giác mình không bằng người ta. Nhưng đối mặt với Hàn Vũ Tích, nàng rõ ràng cảm giác một sự vô lực ở sâu trong đáy lòng.
- Chào chị, em là Tô Tĩnh Như. Xin hỏi chị là Lâm...A, chị là người gọi điện thoại cho em hôm qua phải không?
Tô Tĩnh Như nguyên bản nghĩ rằng, phải ở chỗ này đợi tới bao giờ. Nếu không ai tới mình sẽ rời đi. Thật không ngờ mình vừa tới đã nhìn thấy cô ta. Có thể thấy, cô ta đã ở chỗ này chờ mình một lúc. Vốn muốn hỏi cô ta có phải là vợ của Lâm Vân hay không, nhưng lời vừa tới bên miệng lại đổi giọng.
Rất muốn ngồi ở chỗ cô ta đang ngồi. Nhưng lại không tiện mở miệng. Dù sao cũng là cô ta tới trước. Có thể đoán ra được, cô gái này hẳn là đã từng ngồi đây ăn cơm với Lâm Vân. Hơn nữa cũng ngồi ở vị trí của mình trước kia.
- Chào em, chị là Hàn Vũ Tích. Lâm Vân không tới sao?
Hàn Vũ Tích đợi một lúc, chỉ phát hiện có một mình Tô Tĩnh Như tới.
- Chị ngồi đi, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện sau.
Tô Tĩnh Như ngồi xuống.
Tô Tĩnh Như đưa thực đơn cho Hàn Vũ Tích nói:
- Chị gọi món ăn nhé. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện
Cầm lấy cái thực đơn. Hàn Vũ Tích chỉ đánh dấu một món ăn, liền đưa cho Tô Tĩnh Như, rồi nói:
- Chị đã chọn rồi. Em chọn đi.
"Canh cá tiêu?"
Tô Tĩnh Như nhận lấy thực đơn, rõ ràng trông thấy món Hàn Vũ Tích chọn là món "Canh cá tiêu". Trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nàng còn tưởng rằng, Hàn Vũ Tích giống như mình, không thích ăn cay, mà thích ăn những món ăn nhẹ. Khó trách, Lâm Vân yêu mến cô ta như vậy. Hai người đều thích ăn cay a.
- Canh chao ớt cay, gà xào xả ớt... Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - https://docsach24.com
Tô Tĩnh Như cũng liên tiếp gọi những món ăn cay. Ngay cả bồi bàn đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Hai cô gái xinh đẹp này tới dùng cơm, rõ ràng toàn chọn món ăn cay, không chọn món ăn nhẹ nào. Chẳng lẽ hiện tại các mỹ nữ đều thích ăn cay sao?
Thấy Tô Tĩnh Như cũng chọn món cay. Hàn Vũ Tích đồng dạng kinh ngạc. Nàng tự nhủ, khó trách Lâm Vân ở cùng với cô ta. Hai người đều thích ăn cay.
"Lâm Vân, kỳ thực em cũng có thể ăn cay. Tuy lúc trước em không thích ăn. Nhưng chỉ cần anh yêu mến. Em cũng có thể..."