Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 28: Không được đi

Ngày vừa sáng, Liễu Không đã dậy, chỉnh lý giường chiếu xong xuôi, lại lấy ít bạc vụn dưới gối đầu ra, để ở trong tay tỉ mỉ ước lượng, xoay người đặt ở trên bàn, tiện thể còn để thêm một tờ giấy:

Sư huynh, ta đi, đây là bạc mấy năm nay ta tích lũy được, phải sống thật tốt, sau này ta không còn ở đây ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Liễu Không lưu tự.

Xoay người, lại không nỡ mà nhìn khuôn mặt của Liễu Trần, thì ra thật sự không có bữa tiệc nào là không tàn. Nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.

Một đường đi, một đường tự suy xét, đợi lát nữa thấy sư phụ nên nói như thế nào? Nói xong, sư phụ sẽ cư xử với mình như thế nào, trong lòng tràn đầy lo lắng. Kỳ thực đối với Liễu Không mà nói, nàng sợ không phải là quy tắc hoàn tục, nàng sợ chính là nếu đi rồi sẽ không thể trở về Long Sơn Tự nữa, cũng không thể gặp lại sư phụ cùng sư huynh, từ nay về sau bọn họ sẽ trở thành người xa lạ, vừa nghĩ như vậy, đôi mắt của Liễu Không đã ẩm ướt.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên toát ra một thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Liễu Không.

Không cần nhìn khuôn mặt, chỉ nghe thanh âm Liễu Không liền biết là ai, mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi ở đây?”

Dường như trong mắt Cảnh Dương có chút tức giận, chỉ cần đụng vào một chút sẽ bạo phát “Ngươi muốn đi đâu đây?”

Liễu Không nhận thấy biểu tình của người này có chút không thích hợp, cúi đầu suy tư nửa ngày, mình lại chọc nàng chỗ nào? Lập tức cẩn cẩn dực dực hỏi: “Hôm nay trời còn chưa sáng đâu, sao không ngủ thêm một lát, có phải ở đây không quen hay không a?”

“Ta nói, ngươi muốn đi đâu đây?” Lại một lần, Cảnh Dương cắn môi, cứng rắn nghẹn lại cơn giận, coi như là dùng ngữ khí bình thường hỏi nàng.

Liễu Không liếm liếm môi có chút phát khô “Ân, ta đi tìm sư phụ...” Giương mắt nhìn Cảnh Dương “Ta muốn hoàn tục.”

“Ngươi quay về cho ta!” Cảnh Dương dắt cánh tay của Liễu Không đi trở về.

“Ngươi làm gì a? Ta thật vất vả mới có dũng khí đi nói, hiện tại nếu như ngươi lôi ta đi, sau này ta sẽ không còn can đảm nữa.” Liễu Không liều chết giật cánh tay lại, đem chân trụ tại chỗ.

“Vậy không hoàn tục nữa.”

Liễu Không nghe lời này lập tức nhảy dựng, lúc này đến phiên nàng phát uy, thừa dịp Cảnh Dương không chú ý đặt mông ngồi trên mặt đất, còn cuộn hai chân lại, ngữ khí rất chăm chú hỏi “Ngươi có ý gì? Cái gì kêu là không hoàn tục nữa?”

May là trời còn chưa sáng, này nếu như khiến người khác nhìn thấy thì còn ra bộ dáng gì nữa, Cảnh Dương mặc kệ nói: “Ngươi tiên đứng lên, chúng ta trở lại rồi nói.”

“Ta không đi!” Liễu Không vươn cổ lên cao, nhưng trong ánh mắt nổi lên gợn sóng, bĩu môi, đáng thương hỏi: “Có phải ngươi đổi ý hay không? Không thành thân với ta nữa? Nếu như Ngươi không muốn, ta cũng không trách ngươi, ta biết ngươi là công chúa, ta không xứng với ngươi, ta...”

Nói còn chưa nói xong, đã bị người ta tát một phát lên cái đầu bóng lưởng.

“Ngươi lại nói nhảm cái gì!” Cảnh Dương tức giận đến nổi tay cũng bắt đầu run, chỉ vào mũi Liễu Không nổi giận nói: “Ngươi đứng lên hay không! Cho dù hôm nay ngươi ngồi chết ở đây, ta cũng không quản!”

Liễu Không ôm cái đầu bóng lưởng của mình, thấy Cảnh Dương thực sự tựu xoay người đi, trong lòng gấp gáp, vội vàng đứng dậy đuổi theo sau Cảnh Dương, ngay cả bụi đất trên người còn chưa kịp phủi, “Ta đi, ta đi, ta chưa nói không đi, ngươi chờ ta một chút a!”

Cảnh Dương đã biết Liễu Không ở sau lưng, bước chân chậm lại, cố ý để nàng đuổi theo mình.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Có cái gì nói thì nói với ta, mắng ta đánh ta đều được, nghìn vạn lần đừng giấu trong lòng, đừng đè nén.” Liễu Không lôi kéo tay của Cảnh Dương nhẹ nhàng lay động.

Cảnh Dương thấy Liễu Không đổi chiêu lấy lòng, trong lòng không khỏi khổ sở, người này lúc nào cũng suy nghĩ cho mình. Không nói thêm cái gì, nhưng tùy ý Liễu Không nắm, chỉ là bước chân lại nhanh hơn.

Cảnh Dương dẫn Liễu Không trở về phòng của mình, nhìn Thu Bảo nói: “Ngươi đi ngoài giữ cửa, nếu có người tới, ngươi lớn tiếng chống đỡ.”

Thu Bảo cau mày nhìn Liễu Không cùng công chúa một chút, một mình ở trong lòng thở dài, cái này khi nào kết thúc a? Không nhiều lời nữa, trực tiếp đi ra ngoài, tỉ mỉ canh giữ ở ngoài cửa.

“Ta...”

“Ngươi hỗn đản!”

Còn chưa kịp mở miệng, đã bị mắng, tuy rằng không biết vì sao bị mắng, thế nhưng chỉ cần thừa nhận sẽ không sao.

Liễu Không gật đầu “Ân, ta hỗn đản.”

“Ngươi là Vương bát đản!”

*Vương bát đản là con rùa:3

Hựu gật đầu “Ân, ta là Vương bát đản.”

Cảnh Dương trợn mắt nhìn nàng “Ngươi là xú hòa thượng phạm vào sắc giới!”

Liễu Không đầu tiên là gật đầu, sau đó lại nghĩ không đúng chỗ nào, lắc đầu nói: “Hoàn tục xong sẽ không còn là xú hòa thượng nữa.”

“Ngươi còn nói hoàn tục!” Cảnh Dương vừa nghe hai chữ này, khóe mắt không tự giác chảy hai hàng lệ.

“Ngươi làm sao? Sao lại khóc nữa?” Liễu Không đau lòng không thôi, liên tiếp mắng bản thân “Đều là ta không tốt, ngươi đừng khóc nữa, ngươi đánh ta mắng ta đều được.”

Cảnh Dương quay đầu đi, né tránh tay của nàng, thanh âm thút thít nói: “Ta không cho phép ngươi hoàn tục, ngươi đừng đi tìm sư phụ của ngươi nữa.”

“Ngươi không cho ta nói nhảm, ngược lại chính ngươi lại nói nhảm, ta không hoàn tục, chúng ta thế nào thành thân, không lẽ ngươi muốn gả cho một người hòa thượng a?” Liễu Không lại đưa tay ra lau nước mắt của nàng “Ngươi làm bằng nước sao? Thế nào suốt ngày khóc liên tục vậy a?”

Cảnh Dương quay sang nhìn Liễu Không, cắn môi nói: “Hoàn tục sẽ chết ngươi có biết không!”

Liễu Không toàn bộ hiểu ra, nguyên lai là vì chuyện này, thảo nào biến hóa lớn như vậy, chuyện mình muốn hoàn tục này chỉ có Liễu Trần biết, nghĩ đến nhất định là sư huynh nói cái gì Cảnh Dương.

Hai tay khoát lên trên vai Cảnh Dương, cười nói: “Lại nói bậy rồi, tăng nhân hoàn tục ra khỏi Long Sơn Tự rất nhiều, nếu nói như ngươi vậy, chẳng phải là chỉ cần hoàn tục đều sẽ mất mạng sao, Long Sơn Tự là chùa, cũng không phải Diêm Vương điện, hơn nữa.” Liễu Không dùng lực siết lấy vai của Cảnh Dương “Người khác có thể đi ra, Liễu Không ta tự nhiên cũng có thể ra, đừng miên man suy nghĩ nữa.”

Cảnh Dương lắc đầu đầu, trong miệng luôn nói: “Không giống, ngươi không nên gạt ta nữa, ta đều biết cả rồi.” Nói xong, lại đưa tay ôm lấy thắt lưng của Liễu Không, người cũng dán qua, “Ta không quan tâm ngươi có phải là hòa thượng hay không, ta cũng không quan tâm ngươi có hoàn tục hay không, chỉ cần ngươi sống tốt, bình an, còn lại cái gì ta cũng không cần, ta đều không để tâm.

Liễu Không nghe thấy hương thơm của người trong lòng, lập tức một phen nhộn nhạo, bất quá hình như không đúng chỗ nào “Sao ta cảm thấy trán ngươi có chút nóng?” Dứt lời muốn đưa tay đến dò xét, lại bị Cảnh Dương ngăn cản, lắc đầu nói: “Ta không sao, ngươi đừng nói sang chuyện khác.”

Liễu Không không thể làm gì khác hơn là để tay xuống, lại hít sâu một hơi, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, lấy tay nhéo cái mũi nhỏ đỏ hồng do đã khóc của Cảnh Dương, nói: “Ta sẽ để tâm.”

Cảnh Dương ngơ ngác nhìn ánh mắt nghiêm túc lại chứa đầy thâm tình lúc này của Liễu Không, thật muốn cái gì cũng không quản, coi như bản thân cái gì cũng không biết, theo Liễu Không hoàn tục, nhưng lại không thể, nàng không thể đối xử ích kỷ với một người đầy tình cảm như thế.

“Kỳ thực ta muốn hoàn tục không chỉ có là vì ngươi, cũng là vì bản thân ta, ta đã không có biện pháp làm hòa thượng nữa.” Liễu Không dừng một chút, kéo Cảnh Dương vào lòng, khí tức bất ổn, thân thể còn có chút run nói: “Ta hiện tại muốn nói cho ngươi việc ngươi không biết, ngươi nhưng không được nói ta xấu xa.”

Không đợi người trong lòng đáp lại, Liễu Không liền bắt đầu nói “Đêm đó lúc thấy thân thể của ngươi, ta nói không có nhìn là gạt ngươi, mỗi lần chỉ cần ngươi tới gần ta, hoặc là nhìn ta, ta sẽ không tự giác nghĩ đến bộ dáng xích lỏa của ngươi, tim đập so với hiện tại còn nhanh hơn.” Liễu Không ưỡn ngực ra.

“Xấu xa!” Cảnh Dương chôn ở hõm vai của Liễu Không giận dữ nói.

Liễu Không ôm thật chặt người trong lòng, tiếp tục nói: “Ngươi nói muốn thành thân với ta, kỳ thực ta chỉ nho nhỏ từ chối một chút, bất quá trong lòng ngược lại vui đến hỏng rồi, ta chỉ suy nghĩ như vậy một chút, ngươi lại khóc lên, bất quá nói đến cũng kỳ quái, ta vừa thấy ngươi rơi lệ, so với bản thân ta đổ máu đều phải khổ sở, hơn nữa ở đây còn vô cùng đau đớn.” Liễu Không nắm tay của Cảnh Dương phủ lên ngực trái của mình, “Cho nên ta muốn hoàn tục, ta muốn danh chính ngôn thuận cùng một chỗ với ngươi, không liên quan đến việc ngươi có là công chúa hay không, mà là ta hứa hẹn đối với Cảnh Dương, hứa hẹn đối với ngươi.”

Lòng bàn tay của Cảnh Dương dán tại ngực trái của Liễu Không đầu ngón tay còn vẽ vòng tròn trên ấy, nhưng chân mày nhíu chặt làm lộ ra sự lo lắng của nàng “Ta sợ, ta không thể mất đi ngươi.”

Tim Liễu Không thắt lại một chút, vuốt ve mu bàn tay của Cảnh Dương “Đừng sợ, ngươi sẽ không mất đi ta, ta cũng sẽ không ly khai ngươi.”

Cảnh Dương đẩy Liễu Không ra, ngẩng đầu nhìn nàng “Ngươi trước tiên không nên đi tìm sư phụ của ngươi, càng thêm không nên đề cập đến chuyện hoàn tục, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, chung quy sẽ có biện pháp.”

Liễu Không nhíu mày, hé miệng nói: “Nhưng hôm nay ngươi phải đi rồi, nếu ta tiếp tục kéo dài, chẳng phải chúng ta sẽ tách biệt sao.” Vừa nghĩ đến sau này không còn gặp lại Cảnh Dương, tim của Liễu Không lại vô cùng đau đớn.

“Đứa ngốc.” Cảnh Dương xoa mặt của Liễu Không “Ta không đi, cho dù phải đi cũng phải đi cùng ngươi.”

“Ngươi không đi? Thế nhưng...”

“Ta tự có biện pháp.”

Mới vừa nói xong, ngoài cửa vang lên thanh âm của Thu Bảo “Công chúa, phía trước có người đến, ngài xem có nên để Liễu Không hòa thượng trở về trước hay không.”

“Đã biết.” Cảnh Dương giản đơn trả lời, liền quay đầu nhìn Liễu Không nói thêm: “Ngươi nghe ta nói, về trước đi, cái gì cũng không cần nói, tạm thời ta sẽ không đi.”

Liễu Không gật đầu “Vậy được rồi, ta về trước.” Mím môi lại nói: “Ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi.”

Cảnh Dương nhìn tên ngốc này cười cười, gật đầu.

Liễu Không vừa mới đi, Cảnh Dương liền ngã xuống.

“Công chúa!” Thu Bảo vội vàng nâng Cảnh Dương dậy, kéo tới trên giường “Ta đi tìm Vệ đại nhân.”

“Không được đi!” Sắc mặt Cảnh Dương trở nên có chút trắng bệch.

Thu Bảo đau lòng nhìn Cảnh Dương, dùng sức nắm lấy tay nàng “Công chúa, ngài tội gì phải làm vậy chứ!”