Lữ Chấn Hải ha ha cười nói: "Hai vị tuấn kiệt đều là tuổi trẻ tài cao! Không giống Thiên Tứ nhà ta, cả ngày chơi bời lêu lổng!"
Cố Nguyệt Mẫn khiêm tốn hai câu, lại khen Lữ Thiên Tứ vài câu, còn nhắc tới giao tình của song bào ca ca của mình - Giang Vương Cố Duệ cùng Lữ Thiên Tứ.
Thổi phồng nhau vài câu, ý tứ chủ yếu chỉ có một, Lữ Chấn Hải bệ hạ nhiệt liệt hoan nghênh sứ giả ngoại giao Cố Nguyệt Mẫn cùng Phò mã Nguyên Thương đến đây, muốn Cố Nguyệt Mẫn truyền đạt thiện ý đến Hoàng đế cùng Trưởng Công chúa, ý nguyện rõ ràng muốn " xung đột " của hai nước ở biên giới có thể dùng phương thức hòa bình để chấm dứt.
Có vài lời, mặt ngoài không nên nói quá rõ, nhưng Lữ Chấn Hải cũng không có tính toán cùng Cố Nguyệt Mẫn ở phía sau giao dịch, Cố Nguyệt Mẫn cũng không sốt ruột, hai người lại không mặn không nhạt, khách khách khí khí nói về đại hội võ ba ngày sau, Lữ Chấn Hải liền sai một thị vệ đưa Lữ Thiên Tứ rời khỏi.
Đêm đó, là Công chúa của một nước, đoàn người Cố Nguyệt Mẫn được Lữ Chấn Hải an bài đến một gian đại biệt viện. Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương, mười tám tăng nhân Bạch Mã Tự đều cùng nhau ở tại đây.
Ban đêm, Cố Nguyệt Mẫn được Lữ Chấn Hải cho mời riêng đi, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Nguyên Thương tất nhiên là lo lắng. Cố Nguyệt Mẫn nói: " Trước mắt bao nhiêu người, hắn không dám làm gì. Chuyện triều chính giao cho ta là được, ngươi ở chỗ này chờ ta, nha?"
Chữ cuối cùng mang theo chút sủng nịnh, âm điệu ngầm có ý kiên quyết. Nguyên Thương biết rõ Cố Nguyệt Mẫn không muốn mình cùng nàng đến nơi nguy hiểm, nhưng nghe " ngươi ở chỗ này chờ ta ", nhịn không được lại gật đầu.
Một vị Hoàng đế, một vị Công chúa, hẹn gặp đương nhiên là vì quốc gia. Cố Nguyệt Mẫn không mang thị vệ, mười tám vũ tăng coi như là hộ vệ của nàng. Mà Nguyên Thương, ngồi ở đại sảnh, cùng một mỹ nữ cùng nhau ăn cơm.
Ngọc Khanh Hồng nhìn thấy Nguyên Thương chậm chạp gấp thức ăn, tức giận không chỗ phát tiết.
" Này, ta nói, lão bà của ngươi đến Hồng Môn Yến *, ngươi không nóng nảy chút nào sao?"
---------------
( * ) Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!
---------------
Nguyên Thương thản nhiên nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: "Ta rất sốt ruột!"
"Sốt ruột? Sốt ruột mà ngươi còn có thể thong dong ăn cơm?" Ngọc Khanh Hồng cười nhạo, "Người triều đình các ngươi quả nhiên đều biết giả bộ!"
Nguyên Thương không phải giả bộ. Nếu nói là sốt ruột, nàng tính tình đơn thuần so với ai đều nóng vội hơn, đừng nói ăn cơm, ngay cả uống nước cũng không muốn. Nhưng lý trí của nàng, tâm tư sát thủ thận trọng khiến nàng hiểu, nếu Cố Nguyệt Mẫn gặp phải nguy hiểm, nàng cũng không thể để bụng rỗng đi cứu đi? Nên đành bắt buộc mình, ăn một chút, ăn no mới có thể đại khai sát giới!
Nhưng Nguyên Thương cố tình lại là một người trầm mặc nội liễm [ trầm tính, hướng nội ], cho nên, trừ bỏ Cố Nguyệt Mẫn, không ai có thể hiểu nàng.
Có lẽ bởi vì Ngọc Khanh Hồng là sát thủ, Nguyên Thương đối với nàng rất khoan dung, khó có được cho phép một người đi theo nàng lâu như vậy. Vài câu hỏi của Ngọc Khanh Hồng, khiến nàng cảm nhận được cảm giác đồng bạn ở kiếp trước. Đám sát thủ vô lương kia đối với người khác đều thủ đoạn độc ác, bên trong cũng có lục đục với nhau, nhưng khi đối mặt với người bên ngoài, lại vô cùng đoàn kết. Ngọc Khanh Hồng lúc này quan tâm khiến nàng nhớ đến một chút ấm áp khi làm sát thủ.
Ngọc Khanh Hồng tuy rằng không hiểu nàng, lại đau lòng nàng. Người này, cao ngạo, thanh lãnh, lại vây quanh nữ tử khiến thiếu chủ Ngọc Thiên Lâu nàng rối rắm mười mấy năm, vị nữ tử kia còn là nhân trung chi phượng [ phượng trong loài người ], mỗi người đều muốn có. Nàng tận mắt thấy Nguyên Thương cố thoát khỏi Cố Nguyệt Mẫn, lại tận mắt thấy nàng tình căn thâm chủng [ tình cảm lún sâu ].
Ngọc Khanh Hồng cho rằng mình hiểu rất rõ Cố Nguyệt Mẫn - thông thường hiểu rõ lẫn nhau nhất chính là kẻ thù, hiển nhiên Ngọc Khanh Hồng đã xem Cố Nguyệt Mẫn là " kẻ thù " cả đời. Cố Nguyệt Mẫn trời sinh am hiểu chính trị, bình tĩnh, thông minh, phúc hắc, nếu cố ý lừa gạt Nguyên Thương, Nguyên Thương xương cốt cũng không còn.
Ngọc Khanh Hồng biết Nguyên Thương năng lực lớn nhất là - Độc dược, ám khí. Đều là sát thủ có cùng một nhịp thở. Vốn đối với những thủ đoạn của Nguyên Thương hận cắn răng, nhưng hiện tại nếu buông xuống ngăn cách, liền thiệt tình muốn thỉnh giáo. Vừa lúc Nguyên Thương cũng rất tò mò kỹ thuật ám sát của thời đại này có thể đạt đến trình độ gì, một người chuyên tâm thỉnh giáo, một người không chút giấu diếm.
Đang lúc hai người trò chuyện ăn ý, Lữ Thiên Tứ bỗng nhiên tới chơi. Nếu là Nguyên Thương trước đó, căn bản không quan tâm hắn. Nhưng trải qua Cố Thường Y dạy bảo, Nguyên Thương đã hiểu biết rất nhiều về đạo lý làm người, dựa theo lễ nghi cơ bản mời hắn vào.
Lữ Thiên Tứ là một nam tử phong phạm hiệp khách, võ nghệ cao cường, tướng mạo đường đường, da mặt lại dày, có chút lưu manh, xuất thân cao quý, rất có tố chất làm nam chính này nọ trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lữ Thiên Tứ đã tỉnh rượu, vẻ mặt mỉm cười, vô cùng khách khí lôi kéo Nguyên Thương đông lạp tây xả [ nói chuyện tào lao ], chủ đề xung quanh Cố Nguyệt Mẫn. Ví dụ lúc trước, tin đồn thú vị về huynh đệ Cố Nguyệt Mẫn cùng hắn khi bước chân vào giang hồ, Cố Nguyệt Mẫn ở giang hồ được hoan nghênh ra sao, đặc biệt giao tình với Lữ Thiên Tứ hắn thân thiết như thế nào, ngoài ra những người nào từng cùng Cố Nguyệt Mẫn ái muội không rõ, còn nói nếu không phải hai nước là địch quốc, lúc trước hắn đã sớm là Phò mã của Minh Huy...
Bất luận hắn xảo ngôn như hoàng * thế nào, Nguyên Thương đều chỉ lạnh lùng nhìn hắn, mặt không biểu tình, không nói một lời.
( * ) Xảo ngôn như hoàng: nói khéo như rót, lấy lời đường mật mê hoặc người khác.
Chừng nửa canh giờ, Lữ Thiên Tứ rốt cục tổng kết nói: "Ngươi có biết, trên giang hồ có bao nhiêu người muốn hãm hại ngươi? Ngươi có biết, mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu không? Tuy rằng Thiên Ngọc Lâu không nhận đơn hàng của ngươi, nhưng trên đời này không chỉ có một Thiên Ngọc Lâu! "
Nguyên Thương cũng thản nhiên đáp: "Trên đời này chỉ có một Thiên Ngọc Lâu — Ít nhất trong tương lai gần. "
Lữ Thiên Tứ cười lắc lắc đầu, ánh mắt khẽ híp, đảo qua trước ngực hắn, nói: "Theo ta biết, trong triều đình người đối với người bất mãn vô cùng nhiều. Nếu như thân phận của ngươi bị tiết lộ, dù là Cố Nguyệt Mẫn cũng không có cách nào cứu được ngươi."
"Ngươi uy hiếp ta?" Công lực tiến nhanh hơn Nguyên Thương rốt cục hiểu được, công lực cao có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối thủ, mà thời đại này cao thủ võ lâm nhiều người biết y thuật, bởi vậy phán đoán giới tính một người không khó.
Nguyên Thương trên mặt rốt cuộc tức giận: "Bất luận là ai cũng đừng mơ tưởng động đến người của ta."
Lữ Thiên Tứ nhe răng cười: "Biết sao được? Ta là một người nhanh miệng."
Nguyên Thương gắt gao nhìn hắn, giống như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối, "Ngươi muốn gì?"
Lữ Thiên Tứ ôn hòa cười cười, chậm rãi nói: "Ta từng nghe nói, Thiên Cơ Môn mỗi đời đại chưởng môn đều là thiên tài, mỗi người đều có thể đạt đến Tiên thiên đỉnh. Nếu nói, mỗi đời Thiên Cơ Môn đều chọn được người tài thiên tư thông minh, còn có công pháp tinh thâm, không khỏi quá trùng hợp. Hơn nữa, càng khiến ta thấy kì quái là, mỗi một đời Tân chưởng môn Thiên Cơ Môn sau khi kế vị không lâu, chưởng môn đời trước sẽ qua đời, ngươi có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì?"
Nguyên Thương thản nhiên nói: "Thiên Cơ Môn thu nhận đồ đệ yêu cầu đều rất cao, nhất thời khó lòng tìm được truyền nhân, đợi đến khi tìm được đã muốn đến thời kỳ tán công [ suy kiệt ]. Người học võ, một khi đạt đến Tiên thiên đỉnh, tán công chính là mất mạng."
Lữ Thiên Tứ đang muốn nói tiếp, Nguyên Thương bỗng nhiên quay đầu phía ngoài phòng. Chốc lát sau, Cố Nguyệt Mẫn xuất hiện ở phòng khách.
Lữ Thiên Tứ cười nói: "Cố sư muội, đã trở lại?"
Cố Nguyệt Mẫn cũng cười nhìn về phía hắn: "Lữ sư huynh."
Nguyên Thương bỗng nhiên đứng lên. Cố Nguyệt Mẫn nghi hoặc nhìn nàng, đưa tay muốn kéo nàng lại, Nguyên Thương bất động thanh sắc [ không biểu hiện gì ] tránh đi, im lặng hướng nàng gật đầu, xoay người rời đi.
Lữ Thiên Tứ ở phía sau Nguyên Thương cao hứng bừng bừng hô: "Sư muội phu, ngày mai sẽ lại tìm ngươi tán gẫu a!"
Cố Nguyệt Mẫn tay ngừng ở không trung, nhìn Nguyên Thương rời đi.
Nguyên Thương trở lại hậu viện, đã thấy Ngọc Khanh Hồng ngồi dựa vào bàn tròn nhìn nàng.
Ngọc Khanh Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải tính tình rất lớn sao? Sao không đánh tên khốn kia? Ngươi cũng chỉ biết khi dễ nữ tử yếu đuối như ta, gặp phải vương tử hay vương gia gì thì lại cam chịu!" Chạy tới nói chuyện hoa đào linh tinh của Cố Nguyệt Mẫn cho Phò mã của nàng, người nọ là có ý định khiêu khích!
Nguyên Thương ngồi trên ghế, vuốt ve cán Kinh Lôi đao, "Nếu thân phận của ta bị lộ, đối thủ của Mẫn nhi sẽ thừa cơ nhảy vào. Ta hiện tại, còn chưa đủ mạnh."
Ngọc Khanh Hồng nói: "Ban ngày nhìn hắn cũng là một nhân vật, không nghĩ tới là ngụy quân tử! Hắn nói những lời này, ta nghe xong còn tức giận, làm khó ngươi còn có thể nhịn được!"
Nguyên Thương có chút mỏi mệt thở dài, ôm đao tựa vào cạnh bàn.
Ngọc Khanh Hồng thấy vẻ mặt này của nàng, quả thực kinh ngạc như thấy quỷ! Tính tình của Nguyên Thương, ở đời sau là điển hình của băng sơn mỹ nhân, cho tới bây giờ đều lạnh như tảng đá. Nàng đang thấy cái gì? Nàng ấy thở dài! Trời ạ!
Ngọc Khanh Hồng nhìn Nguyên Thương khẽ rũ mắt, trên mặt có chút mệt mỏi nhàn nhạt. Nữ tử này, vốn cao ngạo, xuất sắc như thế, chợt ưu tư mệt mỏi, lại giống như tiên nữ lưu lạc phàm trần.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Thương vẫn duy trì tư thế này, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Ngọc Khanh Hồng đi đến bên cạnh Nguyên Thương, đưa tay chạm đến lông mày của Nguyên Thương. Nguyên Thương chậm rãi mở mắt ra, kỳ quái nhìn nàng, nắm lấy tay nàng, sau đó như cảm thấy cái gì, quay đầu, thấy đứng ở cửa, Cố Nguyệt Mẫn không biết đến từ khi nào.
Ngọc Khanh Hồng nhanh chóng rút tay về, không biết vì sao chột dạ không dám nhìn Cố Nguyệt Mẫn.
Cố Nguyệt Mẫn đối với Ngọc Khanh Hồng lễ phép mỉm cười, nói: "Ngọc sư muội, ngươi có chuyện gì sao?"
Ngọc Khanh Hồng hoảng sợ, nói: "Ta, ta trở về luyện công." Nói xong vội vàng chạy trốn.
Nguyên Thương nhìn Cố Nguyệt Mẫn, khóe môi khẽ cong mỉm cười, "Mẫn nhi ".
Cố Nguyệt Mẫn đứng trước người nàng, đầu ngón tay phải dừng ở lông mày của nàng, đúng chỗ Ngọc Khanh Hồng vừa chạm tới.
"Thập Tam." Nàng khẽ gọi.
"Ừ." Nguyên Thương nghi hoặc nhìn nàng.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Chúng ta ngủ đi."
Nguyên Thương gật đầu. Nàng không biết vừa rồi Cố Nguyệt Mẫn đã nói gì, nhưng Cố Nguyệt Mẫn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Cố Nguyệt Mẫn cài chốt đóng cửa phòng, kéo nàng ngồi trên giường, sờ mặt nàng một hồi, tinh tế hôn hai má của nàng.
"Thập Tam, chuyện triều đình ta sẽ xử lý, ngươi đừng lo lắng." Cố Nguyệt Mẫn ngựa quen đường cũ hôn vành tai của nàng, "Ngươi không hiểu âm mưu quỷ kế, cũng đừng suy nghĩ nó. Ngươi biết không, bộ dáng ngươi nhíu mày, khiến ta thật đau lòng..."
Nguyên Thương trong lòng chợt thấy ấm áp. Nàng dối lòng nhẫn nại, lửa giận của nàng, ủy khuất của nàng, tất cả chỉ vì một câu nói của Cố Nguyệt Mẫn mà hôi phi yên diệt [ biến mất không còn ].
Ngọc Khanh Hồng nghĩ rất đúng, Cố Nguyệt Mẫn chẳng những tâm cơ thâm trầm, hơn nữa thủ đoạn dụ dỗ người vô cùng cao minh. Nàng chỉ cần một chút ôn nhu săn sóc là có thể khiến Nguyên Thương mê hoặc xoay vòng.
Lúc trước Nguyên Thương biết rõ nàng là hư tình giả ý cũng nhịn không được trầm luân, huống chi hiện tại là thật tâm thật tình?
Trên đường phía ngoài biệt viện, Lữ Thiên Tứ vừa đi vừa hồi tưởng cuộc nói chuyện vừa nãy với Cố Nguyệt Mẫn.
Trước kia, hắn chỉ biết, Cố Nguyệt Mẫn mặt ngoài ôn nhu tao nhã ung dung, nhưng trên thực tế tâm cơ thâm trầm, nàng dùng lời nói quanh co lòng vòng cũng có thể sắc bén như lưỡi dao, càng đừng nói, Cố Nguyệt Mẫn uy hiếp người khác.
"Ta chỉ nói cho nàng một chút tình hình thực tế mà thôi, chút khó khăn này không thể giải quyết, sao có thể làm Phò mã của ngươi? Ta nhìn nàng, quả thật đơn thuần như chén nước trong, không chỉ không bảo vệ được mình, còn sẽ liên lụy ngươi!"
"Lữ Thiên Tứ, việc riêng của ta không cần ngươi nhọc lòng quản." Cố Nguyệt Mẫn rất ít khi lạnh băng nói chuyện với hắn như thế, "Nàng là một đóa Tuyết Liên Hoa, ai cũng đừng mong từ trong tay của ta lấy đi."
Lữ Thiên Tứ kinh ngạc nhìn nàng, "Nguyệt Mẫn, ngươi nói thật sao? Ta sao không cảm thấy ngươi gả cho một Phò mã, ngược lại giống như thú một Vương phi! Tuyết Liên Hoa? Ha ha ha ha, cười chết ta, chẳng lẽ ngươi muốn Kim ốc tàng kiều * ?"
( * ) Kim ốc tàng kiều: lầu vàng cất người đẹp.
Cố Nguyệt Mẫn cầm lấy nắp trà lướt qua lướt lại như muốn lấy hết lá trà đi, giống như muốn chén trà xanh này không còn chút cặn bã.
"Sao lại không thể?"
Cố Nguyệt Mẫn trong lời nói có thâm ý khác, ngữ khí khiến Lữ Thiên Tứ kinh tâm [ chấn động ].
" Chẳng lẽ ngươi đã có tính toán rồi? Theo ta được biết, ngươi vẫn muốn giống như cô cô ngươi, rong ruổi sa trường làm Đại tướng quân..."
"Ta chỉ muốn thử xem, hiện tại, ta đã thử qua, hơn nữa đã thắng lợi." Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng bâng quơ chấm dứt đề tài, "Hơn nữa, nó bất quá chỉ là bậc thang để thực hiện một nguyện vọng khác. Hiện tại ta đang chuẩn bị thực hiện một nguyện vọng khác."
Lữ Thiên Tứ nghẹn họng nhìn trân trối, "Ngươi điên rồi! Mấy năm nay, ta nghĩ ngươi đã..."
Cố Nguyệt Mẫn rũ mi mắt, không thấy rõ biểu tình." Có một số việc, không phải không biết, cũng không phải đã quên, mà là thời cơ chưa tới, chờ đợi cơ hội. Nếu không có cơ hội, cũng liền thôi, nhưng mà hiện tại, thời cơ không phải vừa vặn sao? Ngươi đến đây, chẳng lẽ không đúng là muốn cùng ta thương nghị chuyện này?"
Lữ Thiên Tứ ngẩn người, bỗng nhiên như điên cười ha ha, hơn nữa ngày mới dừng lại, nhìn Cố Nguyệt Mẫn, nói: "Tốt! Ngươi vẫn là ngươi năm đó! Không biết Cố Duệ, có còn là Cố Duệ năm đó hay không."
"Hắn đã hành động."
"Cô cô ngươi có biết chuyện này không?"
"Đợi lúc thích hợp nàng sẽ biết."
Lữ Thiên Tứ gật đầu, nói:"Theo ta được biết, cha ta cùng Vu Tể tướng chuẩn bị..." Lữ Thiên Tứ đem kế hoạch của Lữ Chấn Hải cùng Vu Quốc Chương nói thẳng ra, "...Sau đó chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế..."
Tất cả những chuyện này, Nguyên Thương cũng không biết. Mệt mỏi của nàng, bất an của nàng, đều bị nhiệt tình của Cố Nguyệt Mẫn hòa tan.