Phía chân trời hoàng hôn sáng rọi, gió Bắc thổi chim nhạn cùng tuyết nhao nhao nhộn nhịp.
Ngày tuyết, sắc trời mau tối hơn. Bây giờ còn là buổi chiều, mà trời đã xám xịt.
Mặt trời nhanh khuất sau núi, nơi tuyết rơi ánh lên một tầng vàng nhạt. Nhị Hổ lẳng lặng nằm trên tuyết, vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hướng Nam.
Đường núi không rộng, nói chính xác đường là do dã thú đi tìm nguồn nước hay con mồi, rồi lại được người trên núi đi qua đi lại mà thành, chỉ đủ hai con ngựa đi qua. Hai bên trái phải, một bên là sườn dốc một bên là đồi núi cây cối. Nơi này tiếp giáp với thảo nguyên, cây cối thưa thớt, căn bản không che giấu người được. Hiện tại tuyết lớn đã rơi nửa ngày, độ sâu vừa vặn đã tới bắp chân.
Lúc này Đột Quyết vẫn trong tình trạng bị người Hung Nô chèn ép, cho nên thế lực tạm thời còn bị kìm hãm không đến được phía Nam. Nữ Chân lúc này vừa mới nổi dậy, chen lẫn với Hung Nô cùng các dân tộc thiểu số sinh tồn. Đối với người Hán mà nói, thống hận sâu sắc nhất vẫn là người Hung Nô.
Nghe nói thời Hán triều, đã đem người Hung Nô đuổi đến cực Tây. Nhưng không biết vì sao, hơn một trăm năm trước, người Hung Nô đã quay trở lại, đem thảo nguyên của người Đột Quyết vừa mới xưng bá không lâu chèn ép đến không còn sức đánh trả. Lạc Dương Sơn kề sát với thảo nguyên, người Hung Nô thường xuyên đến cướp lương thực, hung ác tàn bạo, rất nhiều thôn xóm ở Lạc Dương Sơn đều bị người Hung Nô tàn hại. Chỉ có thôn xóm đi săn tụ tập sống trên núi mới có thể tránh được chuyện cướp bóc của người Hung Nô.
Từ lúc Nhị Hổ có trí nhớ, đối với bản tính của người Hung Nô đã biết rất rõ, cũng thường nghe trưởng bối nhắc tới người Hung Nô giết người không có nhân tính ra sao. Nhưng hắn không nghĩ tới, có một ngày, thân nhân của mình cũng bị người Hung Nô sát hại.
Chạng vạng ngày ấy, hắn đi đổi vò muối từ thôn nhỏ phía dưới núi trở về, đi đến lưng chừng núi, liền bị Nhị thúc cả người đầy máu kéo lại. Không nói hai lời, ôm hắn bỏ chạy, mãi cho đến sơn động ngày thường săn thú trú mưa mới dừng lại, rồi buông hắn ra.
Nhị Hổ lúc này phát hiện, Nhị thúc quật cường nhất, năm đó săn thú ngã gãy chân, nằm ở trên giường bệnh một tháng cũng không kêu rên một tiếng ; lại rơi lệ đầy mặt, nước mắt hòa lẫn với vết máu trên mặt, phảng phất cứ như huyết lệ. Nhị thúc từng đánh chết mãnh hổ thế mà hai tay lúc nắm bả vai hắn, cùng thanh âm hắn giống nhau, run rẩy không ngừng.
Thẳng đến khi về nhà nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong sơn cốc, Nhị Hổ vẫn sững sờ không thể tin được. Nhị thúc cùng hắn đứng ở miệng cốc nhìn, không cho hắn đi vào, chỉ nói hai chữ:
Báo thù!
“ Này, tiểu tử, phát ngốc cái gì đấy? Uống một hớp rượu này! “ Phong lão Nhị nằm bên cạnh đưa cho hắn hồ lô rượu, đem hắn đang bị vây trong hình ảnh cừu hận khắc cốt ghi tâm kia kéo ra.Nhị Hổ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mờ mịt tiếp nhận hồ lô, uống một ngụm. Rượu chảy xuống dạ dày giống như bị đốt cháy, một ngụm nóng rát mùi rượu theo hô hấp phun ra, Nhị Hổ chỉ cảm thấy ngọn lửa từ bụng một đường chạy thẳng đến yết hầu, lỗ mũi, toàn thân đều nóng rực, liền mượn cái lạnh của tuyết để giảm bớt.
Nhị Hổ thiếu chút nữa liền ho khan. Bất quá vẫn tốt, hắn là sơn dân, tám tuổi cũng là một nửa thanh niên, đã sớm uống qua rượu, miễn cưỡng áp chế khó chịu ở cổ. Chỉ là, dù là rượu ở bên Đột Quyết kia cũng không có mạnh như vậy.
“ Tiểu tử, đây là rượu trắng của công... công tử và phu nhân chúng ta nghiên cứu chế tạo! Tiện nghi ngươi! “ Phong lão Nhị lại uống một ngụm, liền luyến tiếc đóng lại miệng hồ lô. Lần này đi xa, phải mang nhiều thứ, mỗi người chỉ có một bình rượu cất nguyên chất, uống xong rồi thì sẽ không có nữa. Nếu không phải Công chúa phân phó hắn chiếu cố tiểu tử này, lo lắng tiểu tử này nằm chết rét trong tuyết, hắn mới không nỡ đem rượu này ra đâu!
“ Phu nhân? “ Nhị Hổ ở trong lòng xem nhẹ một tiếng. Cọp mẹ kia... Ừ, chính là cọp mẹ! Nữ nhân so với lão hổ còn hung dữ hơn, Nhị thúc trước kia làm cạm bẫy viên gỗ , bẫy hổ mà hắn giấu ở dưới lá khô, còn có bẫy rập ám khí mà hắn chế tạo, đều bị nàng ta coi là bụi bặm phá nát. Lần này nàng thế nhưng lại làm bẫy ở giữa đường lớn, chẳng lẽ lúc ra bẫy thợ săn cũng sẽ bị dính bẫy theo?
Nhị Hổ sờ sờ vết đau trên vai bị Nguyên Thương đâm, nơi đó đã được băng bó tốt lắm, nhưng vẫn ẩn ẩn đau đớn.
“ Đợi lát nữa người Hung Nô bị thương ngươi mới biết được lợi hại! “ Nhị Hổ tức giận nguyền rủa trong bụng, nhưng nhớ đến khuôn mặt thanh lệ lãnh ngạo của Nguyên Thương, lại nhịn không được hy vọng Nguyên Thương có thể thành công, vì thế ở trong lòng nói với chính mình, “ Tuy rằng vô cùng chán ghét, nhưng nàng là người Hán. Ta là đại nam nhân, nàng là đàn bà, ta không thèm chấp nhặt với nàng. Nàng là phu nhân của Nguyên công tử... Bộ dạng thật ra xinh đẹp, chỉ là quá hung dữ, không xứng với Nguyên công tử. “
Nếu Nguyên Thương biết hắn nghĩ cái gì, phỏng chừng người Hung Nô còn không giết, lập tức cưỡi ngựa trở về làm thịt hắn trước.
........................
Trong trời tuyết, bông tuyết bay lả tả khắp nơi. Mai phục hai bên đường, mọi người đều mặc y phục, mang mũ trắng như tuyết, nằm vào trong hố đã được đào, tùy ý bông tuyết che phủ trên người.
Cho dù đã biết nơi này có người mai phục, thợ săn con như Nhị Hổ vẫn rất khó nhìn ra nơi này có mai phục. Nhưng làm Nhị Hổ nghi hoặc là, vì sao không ở trước sơn cốc mai phục, ngược lại, lại ở nơi bằng phẳng này? Hắn nay đã được chín tuổi, tham gia săn thú đã hai năm, ở trong kinh nghiệm của hắn, bắt giết con mồi, ở chỗ cao mà bắn tên, trên cao nhìn xuống, lực sát thương lớn hơn, cũng không dễ dàng bị con mồi đả thương. Mai phục ở đất bằng, người Hung Nô cưỡi ngựa, bọn họ chẳng phải so với con mồi vị trí còn thấp hơn?Phong Lão Nhị dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, nhẹ giọng giải thích nói: “ Những người Hung Nô này đều là binh sĩ tiên phong lợi hại nhất trong quân đội, cũng là thám báo cao minh, rất cảnh giác, nếu ở trong sơn cốc mai phục, bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra. Chỉ có ở trong này, địa thế bằng phẳng, lại do mới rời khỏi, bọn họ ngược lại sẽ vì tự tin mà thả lỏng cảnh giác dễ bị mai phục. Tiểu tử, muốn giết người Hung Nô, không phải có cừu oán thù hận là đủ, còn phải có đầu óc! “ Phong lão Nhị chậm rãi nói, dường như hoàn toàn quên mất trước đó cũng bị Nguyên Thương chế giễu.
Thiết trướng lang kỵ là kỵ binh tinh nhuệ trường kỳ tham dự chiến đấu cùng Đại Yến, tương đương với thân vệ, thám báo cao cấp của tướng quân Đại Yến, ví với hiện đại thì được gọi là bộ đội đặc chủng.
Mặc kệ là thời đại nào, binh sĩ cao cấp đều có trực giác vượt xa người thường. Bọn họ thường xuyên nghiên cứu phục kích cùng phản phục kích *, cho nên đối với địa điểm thích hợp phục kích vô phần mẫn cảm. Đây cũng là lý do lúc trước ở Bạch Mã Tự Nguyên Thương từ rất xa liếc mắt một cái là có thể nhận thấy dị thường. Nguyên Thương lúc trước mỗi khi đi đến một thành phố, cho dù có người phục kích ở tòa nhà cách vài trăm thước nàng cũng có thể phát hiện, không phải nàng thực sự lợi hại như vậy, mà theo bản năng nàng thường xuyên phục kích ở phương diện này, đi đến mỗi một chỗ, trong đầu tiềm thức liền bắt đầu phân tích vị trí nào thích hợp để ngắm bắn, một khi bước vào vị trí thích hợp ngắm bắn, ý thức còn chưa rõ ràng, thân thể cũng đã nhận ra nguy hiểm.
( *) Phục kích và phản phục kích: Mai phục và phá giải mai phục.
Nguyên Thương bố trí như vậy, đúng là đem địa điểm không có khả năng phục kích nhất để tạo thành cạm bẫy. Đương nhiên kỳ thật ở trong sơn cốc phục kích rất tốt, nhưng đối phương trong tay có con tin, bọn họ mục đích trừ bỏ người Hung Nô, còn muốn cứu những người này, muốn biết được nguyên do vì sao người Hung Nô muốn bắt sơn dân.
Không biết qua bao lâu, từ xa bên kia núi mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa. Trên mặt đất hơn mười người đều ngừng hô hấp. Ở trung tâm mai phục binh Cố Nguyệt Mẫn lẳng lặng nằm sấp thần sắc ngưng trọng, y phục tuyết trắng lông cừu mềm mại, trên người được tuyết phủ, chỉ lộ ra đôi mắt híp lại thành hình bán nguyệt nhìn về phía trung tâm chờ đợi kỵ binh tiến đến. Trên đường rất bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra được dị thường.
“ Cà lộc! Cà lộc!... Giá! “ Bốn vó ngựa không nhanh không chậm đi tới, tám ngựa trước sau nhịp nhàng, kết cấu rõ ràng, hình thành một loại trận doanh công phòng [ tấn công - phòng thủ ] tự nhiên - Đầu tiên là hai người mở đường, chính giữa là bốn người trên lưng ngựa còn trói lấy một người Hán mặc y phục da thú, cuối cùng là hai kỵ binh bảo vệ ở phía sau.
Bọn họ cưỡi ngựa thuần thục giống như người Trung Nguyên đi đường, nếu không phải Nhị Hổ biết đường tắt, thì không thể nào cản nổi bọn họ.
Thấy tám con ngựa càng ngày càng gần, thậm chí mấy bông tuyết bị vó ngựa vẩy rơi chạm đến lông mày của thị vệ, mọi người có thể thấy rõ ràng kiểu tóc đặc biệt của người Hung Nô, cạo rọc hơn nửa cái đầu, hai bên là hai bím tóc nhỏ, còn những chỗ khác đều cạo sạch sẽ, duy độc trên đỉnh đầu giữ lại bện thành vài bím tóc.Đúng lúc này, một tên hơi cao trong hai kỵ binh dẫn đầu, bỗng nhiên cổ ngửa về sau, chỉ nghe Phốc một tiếng, máu tươi từ trước cổ hắn phun ra, ngay sau đó lập tức ngã xuống. Bịch một tiếng, khi hắn rơi xuống đất, thân cùng đầu đứt lìa. Hắn cưỡi ngựa trước vài bước, rồi ngừng lại, hiển nhiên không kịp phản ứng, đây là chuyện gì xảy ra.
Tên kỵ binh đi đầu còn lại thấp hơn một chút cũng đồng dạng ngả về sau, nhưng không có ngã xuống, mà là tiếp tục chạy về phía trước, chính là trên trán máu tươi chảy xuống, phảng phất như bị người khác chém một đao.
Lúc này, Sát thủ từ trong không trung hiện ra - Thì ra là một sợi ti tằm trong suốt, nếu không phải phía trên có dính vài giọt máu, cho dù biết rõ là có cũng khó mà nhìn thấy.
Bọn kỵ binh phía sau phản ứng vô cùng nhanh chóng, lập tức ghìm ngựa dừng lại. Trong nháy mắt khi bọn họ vừa mới dừng lại, Tuyết hai bên bổng nhiên động. Từ trong tuyết nhảy ra một cái bóng trắng, cùng tuyết giống nhau lại phản xạ dưới ánh trời chiều làm bọn họ chói mắt. Bóng trắng theo tuyết nhảy lên thật cao, cao bằng kỵ binh, trong tay Soạt một tiếng, một trường kiếm dài mảnh đâm tới, từ bên phải kỵ binh đâm vào, xuyên qua bên trái, xuyên xỏ trước sau vẫn không thay đổi thế tiến, toàn bộ trường kiếm tiến vào, cho đến chuôi kiếm. Chỉ trong chớp mắt thời gian, kỵ binh thậm chí vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn phía trước, cho đến chết cũng không hiểu tại sao.
Nguyên Thương vọt ra, nhảy lên, đâm kiếm, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như là đã diễn tập trăm ngàn lần. Cố Nguyệt Mẫn ngưng hô hấp nhìn, cắn chặt môi dưới, ánh mắt chuyên chú, tay siết chặt bội kiếm, nhưng không có nhúc nhích. Không có mệnh lệnh của Cố Nguyệt Mẫn, bọn thị vệ liền giống như đá lớn gắt gao chôn trong tuyết.
Nguyên Thương đâm nhẹ nhàng một kiếm sau, thân thể rơi xuống là lúc, bàn tay trên chuôi kiếm nặng nề nhấn một cái, sau đó buông chuôi kiếm ra, nương theo lực nhấn này nhảy lên, phóng lên lưng ngựa, ở trên lưng ngựa đạp một cước, giống như phi ưng giương cánh, đánh về phía kỵ binh bên cạnh. Sát thủ ẩn nấp không tiếng động, thích hợp đánh lén, mà Nguyên Thương đã lộ ra nguyên hình, liền không cần tiếp tục ẩn núp, Soát một tiếng, Kinh Lôi đao mang theo sát khí tận trời ra khỏi vỏ, một đao chém về tên kỵ binh thứ hai.
Kỵ binh này không hổ là quân tinh nhuệ, trong nháy mắt Nguyên Thương nhảy lên, tay hắn đã sờ đến thanh đao ở thắt lưng. Nhưng hắn vẫn chậm một bước, đao còn chưa ra khỏi vỏ, Kinh Lôi đao đã muốn chém xuống. Nguyên Thương thân thể từ nhỏ tập luyện nội lực, chỉ là trước đó thân thể còn suy yếu không có cách nào phát huy, hơn nửa năm nay dùng rất nhiều dược vật dưỡng tốt thân thể, nội lực cũng đột nhiên tăng mạnh, tuy rằng không so bằng Cố Nguyệt Mẫn, nhưng cũng có chút thành tựu, một đao này, chém xuống trên vai kỵ binh, kéo xuống phần eo, khôi giáp trên thân đứt thành hai đoạn, rơi xuống hai bên. Nguyên Thương thân mình cũng ngay sau đó từ không trung rơi xuống.
Bốn người Hung Nô phía sau đã phản ứng kịp, lúc Nguyên Thương giết tên kỵ binh thứ hai liền lấy cung tên ra. Người Hung Nô được xem là thần tiễn, không cần nhắm bắn, mũi tên đã nhắm ngay Nguyên Thương. Nguyên Thương chỉ cảm thấy khắp nơi chân lông đều dựng lên, là cảm giác khi bị ám sát nhắm trúng. Chỉ thấy nàng ngay tại chỗ lăn một vòng, từ bên kỵ binh thứ hai lăn ra ngoài. Bên cạnh là sườn dốc đầy cỏ khô, Nguyên Thương liền dọc theo sườn dốc lăn vào đống tuyết, trong quá trình lăn lộn mò lấy tấm chắn đã được đặt trước, chặn đợt tên thứ nhất.
Đúng lúc này, Cố Nguyệt Mẫn động. Chỉ thấy nàng từ bụi cây trong tuyết phi thân lên, hướng tên kỵ binh thứ ba ở giữa. Mà đối diện với nàng, Thành Thiên Phách cười Ha Ha hai tiếng đầy khí phách cũng liền xuất thủ. Cố Nguyệt Mẫn cùng Thành Thiên Phách một người một hướng, tiến về phía hai kỵ binh ở giữa đang giữ con tin. Thành Thiên Phách tuy rằng trên người có thương, nhưng đều là người có công lực thâm hậu, hai ngày này đã được dưỡng thương tốt lắm. Cố Nguyệt Mẫn thương cũng khôi phục bảy tám phần, lần này hai người xuất thủ bắt lấy tên binh Hung Nô không có nội công, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Trong chớp mắt, Hung Nô tám kỵ chết ba thương một, bị bắt giữ hai, còn lại hai người trong đội chưa kịp bắn đợt tên thứ hai, bọn thị vệ bên cạnh đã sớm động thân nhảy lên, một đám quỳ trên mặt đất, giơ tên bắn, chẳng những bắn người, còn bắn ngựa. Xa xa trong rừng cây hơn ba trăm người thấy phục kích thành công, đều giục ngựa chạy ra.
Chỉ tốn thời gian hô hấp vài cái, trận chiến đã xong.
Tuyết lớn bay tán loạn, trận chiến đầu tiên của thị vệ hai phủ, tuy rằng chỉ có tám tinh binh Hung Nô, nhưng không thương một người, quả nhiên là dấu hiệu tốt. Vốn bọn thị vệ đã dào dạt chí hướng, phóng ngựa đến Mạc Bắc càng thêm tràn đầy khí thế.
Dục tương khinh kỵ trục, đại tuyết mãn cung đao * [ Muốn phóng ngựa thật mau, múa đao cung dưới trời tuyết ].
-------------------------
( *) Trích từ bài Tái Hạ Khúc kỳ tam - Lư Luân .
Nguyệt hắc nhạn phi cao.
Thiền Vu dạ độn đào.
Dục tương khinh kỵ trục,
Đại tuyết mãn cung đao.
Dịch nghĩa:
Trăng mờ, kinh sợ, nhạn bay cao.
Chúa giặc Thiền Vu trốn vượt rào.
Muốn phái kỵ binh mau đuổi gấp,
Nhưng kìa tuyết phủ kín cung, đao.
-- Bản dịch của Nguyễn Minh --
-------------------------
P/S: Giới thiệu cho mình vài bộ truyện hay hay với, đừng có mà ngược nhen!