Hương trà lượn lờ, hơi nước tràn ngập. Bắc cương cuối thu không lạnh đến mức thấu xương, nhưng dân chúng nơi đây cũng đã mặc áo bông. Chỉ có cao thủ nội công như Cố Nguyệt Mẫn mới ở dưới loại thời tiết này mặc trung y mỏng cùng trường sam mà không cảm thấy lạnh. Nguyên Thương nội công kém hơn, nhưng nhờ có thần y dạy cùng dược vật phối hợp sau này, cũng không kém hơn Cố Nguyệt Mẫn bao nhiêu, nàng lúc này chẳng những không lạnh, còn có chút khô nóng. Không biết là vì vừa rồi mới uống trà nóng, hay do Công chúa Điện hạ ở bên cạnh cố ý bày ra tư thế rất mê người.
Nguyên Thương trong nhất thời khó có thể đè nén khát lạ dâng trong lòng, nuốt luôn nước trà lẫn nước bọt, thầm nghĩ: Như vậy là sao đây? Cũng không phải mới nếm thử...
Nhưng mà, dù có mặc quần áo, cũng không thể ngăn cản một vị sát thủ đối với thân thể con người vô cùng hiểu rõ - xuyên thấu qua hai tầng sa y mỏng manh tưởng tượng ra phong cảnh bên trong. Cố Nguyệt Mẫn tay phe phẩy chiết phiến, càng dẫn dụ nàng nghĩ đến ban đêm ở phủ Công chúa, ngón tay thon dài kia ở dưới thân nàng như vào chỗ không người, công thành đoạt đất...
Theo hướng y phục lướt lên phía trên, ánh mắt dừng ở xương quai xanh, kí ức vẫn còn mãnh liệt khiến nàng khó có thể ngừng ở trong lòng suy nghĩ, nàng còn nhớ rõ đã để lại nơi đó một dấu hôn.
Trong phòng bỗng nhiên có tiếng cười khẽ, Nguyên Thương ngẩng đầu, hai mắt cùng với cặp mắt mang ý cười kia gặp nhau, mị mà không yêu [ quyến rũ mà không lẳng lơ ], câu hồn đoạt phách, chỉ một thoáng đã lay động tiếng lòng Nguyên Thương.
Nguyên Thương đứng lên, tiến lên hai bước, ngồi ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn, đối mặt với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu [ cười như không cười ] của Cố Nguyệt Mẫn, không hề sợ hãi nắm lấy bàn tay đang cầm quạt của Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn hơi sửng sốt, nhìn một chút bàn tay Nguyên Thương đang nắm lấy tay mình, lại thấy trong mắt nàng nóng rực, sắc mặt ửng đỏ, nắm ngược lại tay Nguyên Thương, sẳng giọng: “ Thập Tam, vẫn là ban ngày! “
Nguyên Thương khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: “ Ban ngày hay ban đêm có gì khác nhau? “ Tay kia của Nguyên Thương liền cởi y phục của Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn vừa thẹn vừa vội, nắm lấy cổ tay nàng, dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “ Thập Tam! “
Cố Nguyệt Mẫn đã dần hiểu được, Nguyên Thương người này, không giống như ở nhân gian lớn lên, thật giống như lần đó gặp nhau ở Bạch Mã Tự nàng đã nói —— nàng là ở thế ngoại đào nguyên lớn lên. Suy nghĩ của Nguyên Thương, cùng nữ tử bình thường hoàn toàn bất đồng, chỉ nhìn ở chuyện phòng the là biết, sau lần đầu tiên, chỉ cần phụ cận không có người, việc thể hiện tình cảm chưa bao giờ bận tâm cùng thẹn thùng, làm việc thích trực tiếp, dùng phương thức đơn giản, mau lẹ nhất để giải quyết vấn đề.
Nguyên Thương tay bị giữ chặt, vẫn không thuận theo không muốn buông tha, cúi người hôn lên môi anh đào của Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn vươn ngón trỏ tay phải đặt ở mi tâm của nàng, như tùy ý mà hỏi: “ Thập Tam, người lúc nãy là ai? “Cố Nguyệt Mẫn là người thông minh ra sao? Thủ đoạn dương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu tùy tay là có thể xuất ra. Nàng vốn muốn hỏi chuyện vừa rồi, nhưng không nghĩ tới chính mình còn chưa có mở miệng khởi binh vấn tội, ngược lại để cho Nguyên Thương quấn lấy.
Nguyên Thương nghe thấy nàng hỏi, không chút do dự đáp: “ Không biết. “
Cố Nguyệt Mẫn nhướn mày, “ Không biết? Vì sao hắn gọi ngươi là Kì muội ? Ngay cả ngươi nữ phẫn nam trang cũng có thể nhìn ra, tất nhiên là người rất quen thuộc với ngươi! “
Nguyên Thương trầm mặc một lát nói: “ Có lẽ là người quen lúc trước. Nhưng ta lần đó ở phủ Phò mã bệnh nặng, chuyện trước kia đều đã quên. Mặc kệ hắn là ai, ta đều không biết. “
Cố Nguyệt Mẫn nghe vậy, giật mình, lộ ra chút thương tiếc, ngón tay điểm ở mi tâm nàng dọc theo lông mày trợt xuống dưới, vuốt ve hai má của nàng.
Nguyên Thương đối với mất trí nhớ của mình không chút nào để ý, nói: “ Ta nghe Tô Ấm nói, lúc trước khi thích khách hậu Tần triều hạ độc gia gia, độc được bỏ trong thuốc bổ, đưa nhầm cho mẫu thân dùng xong, song bào ca ca của ta sinh ra không đến mấy canh giờ thì chết non, ta mặc dù giữ được mạng, nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà từ nhỏ cơ thể kém cỏi, hư nhược, để điều dưỡng thân thể liền đưa cho Tiếu gia ở Giang Nam nuôi nấng. “
Tiếu gia, đó là gia tộc của mẫu thân Nguyên Thương. Ba người - Tiếu tướng quân, Triệu quốc công, cùng với đương kim Hoàng đế, tuổi trẻ đã quen biết, còn là sinh tử chi giao. Khi giành chính quyền, Tiếu tướng quân vì cứu Hoàng đế và Triệu quốc công, trước lúc thiên hạ thống nhất đã qua đời. Tiếu tướng quân dưới gối con nối dòng đơn bạc, chỉ có một nữ nhi, hai nghĩa tử. Trong đó nữ nhi gả cho Tô Sách con của Triệu quốc công, hai người nghĩa tử một người cũng vì Hoàng đế chinh chiến mà chết, người còn lại không muốn làm quan, cũng không đánh giặc, là một cao thủ võ lâm, hơn nữa thông thạo buôn bán, ở Giang Nam mở một hiệu buôn, được Hoàng đế âm thầm chiếu cố, không đến vài năm hiệu buôn Tiếu gia nổi danh khắp thiên hạ, lén lút tích lũy rất nhiều tiền tài, ở mặt ngoài mở ra rất nhiều võ quán Tiếu gia, hiệp trợ Giang Vương thống nhất giang hồ, một bên hàng năm lén giao nộp số lượng tiền tài lớn sung nhập kim khố của Hoàng đế. Hoàng đế sở dĩ lần này dám đồng thời đối phó với Hung Nô cùng Lữ đế, không tiếc ngự giá thân chinh, chính là vì túi tiền đầy ắp - đánh giặc đánh chính là tiền a!
Vị đại hiệp Tiếu gia này, tên đầy đủ là Tiếu Nhất Thuyền, được xưng là Huyền Kiếm Tú, chính là cao thủ võ lâm Giang Nam tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng không bằng võ lâm ngũ đại tông sư, nhưng võ nghệ cũng không kém xa. Có vị cữu cữu này bảo bọc so với ở trong triều đình an toàn hơn nhiều lắm, hơn nữa võ quán Tiếu gia tổng bộ ở Giang Nam non xanh nước biếc, rất thích hợp điều dưỡng thân thể, Tô Kì năm tuổi về sau đều trôi qua như thế.
Tiếu Nhất Thuyền sau vài năm mới biết được muội muội duy nhất bị người ta hạ độc giết, cháu ngoại trai duy nhất cũng đã chết, còn lại cháu gái lại gặp phải ám sát, kia sao được? Không cùng Tô Sách thương lượng, lập tức phái ba mươi cao thủ, vọt vào kinh thành, đem mấy người quan viên có hiềm nghi âm thầm bắt, dùng tư hình bức cung, ngay cả Hoàng đế cũng ngăn cản không được. Tiếu gia ba đời đơn truyền, Tiếu tướng quân vì cứu hắn mà chết, trưởng tử chết trận, nữ nhi vì việc nước mà bị hạ độc giết, tôn tử Tô Kì duy nhất cũng muốn không sống nổi, Hoàng đế da mặt có dày, cũng không có mặt mũi đối mặt với Tiếu Nhất Thuyền - người duy nhất còn nguyên vẹn, chỉ đành tùy ý để Tiếu Nhất Thuyền đem Tô Kì đón đi. Nhưng mà, Hoàng đế thua thiệt Tô Kì càng lúc càng nhiều.Tô Kì ở Giang Nam tránh né ám sát, cho nên không thể dùng tên thật, mà dùng tên giả là Tiếu Kì. Toàn bộ Tiếu gia, trừ Tiếu Nhất Thuyền, cùng với Tô Ấm sau này đến để hầu hạ nàng, không còn ai biết giới tính của nàng. Lúc đầu đến Tiếu gia, Tô Kì thân thể yếu nhược, không thường xuất môn, chỉ có gần gũi với lục sư huynh - Chu Vân Tuyền cùng thất sư huynh - Đan Tự Nam hay đến thăm nàng, trong lúc vô tình biết được nàng là thân nữ nhi. Tiểu nữ hài dần dần lớn lên, đương nhiên cũng động xuân tâm, cùng lục sư huynh lưỡng tình tương duyệt [ hai bên đều yêu nhau ], thiếu niên tình thâm.
Tô Kì lúc mười lăm tuổi, Hoàng đế còn nhớ đến đứa cháu của bạn cũ đã khuất ở Giang Nam, ngay cả mặt mũi Tô Kì cũng chưa gặp qua, đã đưa ra một đạo ý chỉ, đem nhi nữ mình yêu thương nhất ban cho nàng. Trong này đương nhiên còn có mưu kế của đảng Thái tử, cũng có ý bồi thường của Hoàng đế đối với Tiếu gia. Ai cũng không nghĩ tới Hoàng đế bổng nhiên tứ hôn, thánh chỉ đã hạ, Tiếu Nhất Thuyền mới hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức cùng Tô Sách thương nghị. Tô Kì thân nữ nhi, Hoàng đế cùng Triệu quốc công không biết, vốn vì không muốn Triệu quốc công biết trưởng tôn của mình chết mà thương tâm, hiện tại lại thành tội khi quân! Hoàng đế thậm chí đã đem tên của Tô Kì viết vào gia phả hoàng gia, điều này thật gay go!
Vẫn là Công Tôn Kì ra chủ ý - để cho nữ tử Tô Kì trước đi ứng phó, sau đó lấy lý do điều dưỡng thân thể quay về Giang Nam, chờ hai năm đầu gió đi qua, lấy lý do vợ chồng bất hòa để hòa ly [ ly hôn ]. Chỉ cần vị trí Thái tử còn vững chắc, Tô Sách âm thầm lộ ra một chút ý tứ sẽ bảo hộ Thái tử, nói vậy Công chúa cũng sẽ phối hợp. Trọng yếu hơn, gần đây Triều Tiên bị Lữ đế uy hiếp, nên tiến cống cho Đại Yến thiên triều một đống nhân sâm cùng tuyết liên, nghe nói đối với thân thể rất có lợi, Tô Kì đến kinh thành, có thể dùng dược được.
Vì thế Tô Kì liền thành nữ Phò mã.
Nhưng Tô Kì dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, trong lòng lại có người thương. Tô Kì thân phận đặc thù, không dám đem thân phận thật sự nói cho lục sư huynh, chỉ có thể lừa hắn nói trong nhà có việc gấp phải trở về, xa nhau lần này, trong lòng vạn phần không muốn, lại không cách nào nói thật ; Đến kinh thành, nơi mẫu thân qua đời, lại thêm vài phần đau buồn ; Sau khi gặp mặt Công chúa, kinh sợ dung mạo Công chúa khuynh thành, tự so sánh, lại mặc cảm tự ti. Vì nhiều nguyên do, vốn thân thể có bệnh cũ liền chống đỡ không nổi phát bệnh. Một lần bệnh này, đột ngột phát sinh, vô cùng nguy kịch, thở không được vài hơi liền hấp hối, Minh Huy Công chúa và Tô Ấm đều bị dọa sợ. Không chờ đến lúc gọi Thái y, thì bỗng nhiên bình ổn lại, chỉ là không ngừng đổ mồ hôi, nhăn mày, giống như bị ác mộng quấn lấy.
Đương nhiên, tất cả đều do Tô Ấm nói. Cụ thể hơn, Tô Ấm cũng không biết.
Chuyện kế tiếp, Minh Huy Công chúa đều biết rõ.
Cố Nguyệt Mẫn nghe Nguyên Thương nói xong, ánh mắt lộ ra sát khí, nói: “ Công Tôn Kì này, rõ ràng là muốn hại ngươi chết! Nếu có cơ hội, ta nhất định không buông tha hắn! “Thấy Nguyên Thương không rõ, Cố Nguyệt Mẫn giải thích: “ Công Tôn Kì là mưu sĩ, sao lại không rõ thân thể ngươi? Nếu ngươi... nếu ngươi có gì bất trắc, Hoàng đế đối với Tiếu gia áy náy càng sâu, đối với mấy vạn binh Tô gia sẽ bớt nghi kỵ hơn nhiều, còn có thể, làm cho đảng Thái tử đối với Tô gia giảm bớt ấn tượng. Mà quan trọng nhất, thân phận nữ nhi của ngươi, có khả năng sẽ mang đến họa sát nhân cho Tô gia, vì trừ bỏ mối họa này, hắn đương nhiên hy vọng ngươi chết sớm mới tốt! “
Nguyên Thương nghe thấy có người muốn giết mình, lập tức cảnh giác nói: “ Công Tôn Kì muốn giết ta? Vì sao còn phái cao thủ như Tô Ấm đến bảo hộ ta? “
Cố Nguyệt Mẫn cười lạnh nói: “ Tô Ấm kia, nói vậy cũng là do Công Tôn Kì phái tới giám thị ngươi. Nếu phái người khôn khéo đến, sợ bị Tô Sách nhìn thấu, đơn giản phái một người dễ khống chế, có thể nắm giữ động tĩnh của ngươi, cũng sẽ không làm người ta sinh nghi. Ta xem ngay cả Tô Ấm cũng không biết mình là mật thám... Ta đã nói mà, vì sao lại phái một thiếu niên ngây thơ làm hộ vệ cho cháu đích tôn như ngươi. “
Hộ vệ bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn và Giang Vương Cố Duệ đều là người không tệ. Bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn là Mặc Ngôn, tâm cơ võ nghệ không kém, hai người hộ vệ áo xám của Giang Vương cũng là cao thủ nhất lưu.
Nguyên Thương đối với Tô Sách cùng đám thân nhân không có cảm tình gì, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực, nói: “ Chẳng lẽ phụ thân cũng mặc cho Công Tôn Kì giết ta? “
“ Chờ ngươi xảy ra bất trắc, Tô Sách cho dù tức giận cũng đã muộn. Vì ngăn cản lửa giận của Triệu quốc công, đồng thời bảo toàn Tô gia, nói không chừng còn muốn che giấu giúp Công Tôn Kì. Trọng yếu là, ngươi quanh năm bệnh tật, chết bệnh cũng là chuyện tự nhiên, không có ai sẽ hoài nghi. “
Nguyên Thương gật đầu, thản nhiên nói: “ Thì ra là thế. “ Khó trách ở kinh thành mấy tháng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Tô Sách với Công Tôn Kì, không phải không thể gặp, mà vì Tô Sách đối với nhi nữ của mình áy náy, không dám gặp mặt.
Cố Nguyệt Mẫn lòng bàn tay đặt trên lưng nàng, nói: “ Thập Tam, ta sẽ không cho bất kì ai động đến ngươi! Cho dù là Tô Sách và Công Tôn Kì! Cho dù là phụ hoàng, ta cũng sẽ không để cho hắn thương tổn ngươi! “
Nguyên Thương trên mặt lộ ra ý cười, nói: “ Hoàng đế đối với ngươi rất tốt, sao lại hại ta? Cho dù hắn biết ta là nữ nhi, thì cũng sẽ làm bộ như không biết. “
Cố Nguyệt Mẫn vội nói: “ Trăm ngàn lần đừng! Phụ hoàng ngày thường là thánh quân, nhưng duy độc có một nghịch lân [ điểm mấu chốt ], đó là không cho phép người khác lừa gạt. Nếu để phụ hoàng biết, trách phạt là nhẹ, nếu đem ta với ngươi tách ra sau lại tứ hôn thì phải làm sao? “
Nguyên Thương nói: “ Thì ra là ngươi luyến tiếc ta. “
Cố Nguyệt Mẫn không nghĩ tới Nguyên Thương còn biết nói đùa, đang muốn giễu cợt, lại thấy vẻ mặt Nguyên Thương còn rất thành thật, ánh mắt chân thành, nào có ý tứ đùa giỡn? Lời này của Nguyên Thương, là nghiêm túc, là lời nói thật lòng phát ra từ nội tâm.
Cố Nguyệt Mẫn không biết nên buồn cười hay là cảm động. Cười nàng cổ hủ không hiểu vui đùa, lại cảm động mỗi câu nói của nàng đều là chân thành, không giả dối.
Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
“ Thập Tam, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, tại sao lại biết rất nhiều thuật ám sát, huấn luyện binh sĩ? “
Nguyên Thương trầm mặc thật lâu không nói, Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng không có ý muốn trả lời, trong mắt lộ chút ảm đạm, lạnh nhạt nói: “ Ta chỉ là tùy tiện hỏi, không nhất định phải nói cho ta biết. “
Nguyên Thương nói: “ Ngươi chỉ cần biết, từ ngày tỉnh dậy ở phủ Phò mã, ta đã không còn là ta trước kia. Ta là Nguyên Thương - Nguyên Thập Tam, không phải Tô Kì. Tô Kì trước kia, cùng ta không liên quan. “
Cố Nguyệt Mẫn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng, quát: “ Ai? “
Lời còn chưa dứt, bên cửa sổ phát ra một tiếng va chạm nặng nề, một cái bóng màu đen từ bên cửa sổ lăn vào trong.
Lúc ánh mắt Cố Nguyệt Mẫn biến hóa, Nguyên Thương đã bật dậy, rút ra thanh kiếm thích khách ở sau lưng, một kiếm hướng về phía cổ bóng đen đâm tới. Tay của bóng đen vươn lên chống đỡ, phát ra “ Keng “ một tiếng, trên cổ tay người này được che bởi phần bảo vệ bằng sắt, chặn thanh kiếm mảnh.
Nguyên Thương một kiếm không trúng, lại thêm một kiếm đâm tới trước ngực hắn. Người này ngồi dưới đất, tránh né không kịp, chỉ có thể bị động ngăn cản, tay trái cầm một thanh chủy thủ, tiếp tục cản mũi kiếm Nguyên Thương. Nguyên Thương nhưng không có tiếp tục kiếm thứ ba, mà lui về sau một bước. Một bước lui này, trường kiếm trong tay Minh Huy Công chúa vừa vặn tiến đến, mũi kiếm mang theo ánh sáng bạc, một kiếm đâm trúng vai phải người đó. Thích khách kiếm trong tay Nguyên Thương thuận tiện cắm trở về sau lưng, một cước đá về phía sau, gót chân đá vào dưới cạnh bàn, Kinh Lôi trên mặt bàn vì một cước đá này mà chấn động nhảy lên, Nguyên Thương tiếp chuôi đao, phác họa một độ cong thật dài, đặt ở trên cổ người xông vào.
--------------------
P/S: Có người thương tiếc, đau vì mình là hạnh phúc !
Đang xồm xồm vụ đường lưỡi bò . Dù có mê idol hay tác giả nào thì dân tộc vẫn trên hết nha mấy chế!