Minh Huy Công chúa một thân võ phục tuyết trắng, gương mặt mỉm cười nhàn nhạt quen thuộc, nhưng ý không cười, lại mềm mại đáng yêu động lòng người.
Ánh mắt Nguyên Thương chỉ dừng ở trên người nàng một lát, nhìn trên bàn đá bên cạnh nàng có một thanh bảo kiếm, nói: “ Công chúa đã trễ thế này còn luyện kiếm? “
Minh Huy Công chúa cười mà không đáp, dùng tay cầm lấy trường kiếm, đi tới, nói: “ Ta nghe nói Phò mã theo Tô Ấm học võ, không biết học được ra sao, chúng ta luận bàn một phen như thế nào? “
Nguyên Thương cười đáp: “ Này... chỉ sợ không tốt đi? Công chúa thân thể thiên kim, tiểu thần làm sao dám đối với Công chúa động đao động thương? Nếu làm bị thương Công chúa sẽ không tốt lắm! “
Soát một tiếng, Công chúa tuốt kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong sát khí chợt hiện, chỉ thẳng cổ họng Nguyên Thương. Nguyên Thương đứng không nhúc nhích, không né tránh, cũng không phản kháng, nhìn đạo ngân quang vạch từ không trung đến, đột nhiên dừng trước cổ họng nửa tấc.
“ Muốn đả thương đến ta, cũng không dễ dàng như vậy. “
Kiếm trong tay Minh Huy Công chúa không chút lay động, khí thế sắc bén. Nguyên Thương chậm rãi lui về sau một bước, làm cho khoảng cách của nàng với mũi kiếm xa một chút, mặt hiện một chút tươi cười, nói: “ Công chúa, tiểu thần thân thể yếu đuối nhiều bệnh, không phải đối thủ của Công chúa, vũ thương lộng bổng *, nói không chừng còn làm chính mình bị thương. “
--------------------
( *) Vũ thương lộng bổng:
Sử dụng đao thương côn bổng - các loại binh khí nhà võ, để tập võ.
Nguyên câu: Vũ văn lộng mặc – Vũ thương lộng bổng
( Người học văn trổ tài văn chương – người tập võ múa may binh khí.)
--------------------
Minh Huy Công chúa bị nàng chọc cười, cười khẽ một tiếng.
Một lúc nói lo lắng làm Công chúa bị thương ; Công chúa ra kiếm, lập tức sửa miệng nói, lo lắng mình bị Công chúa làm bị thương, sửa miệng so với lật sách còn nhanh hơn.
Công chúa khẽ cười nói: “ Ta nhìn Phò mã đi đường yên lặng không một tiếng động, thật ra có phong phạm một cao thủ. “
Nguyên Thương nhìn nàng tươi cười, trong ngực nhảy liên hồi. Luôn suy nghĩ chuyển động cực nhanh nhưng khi Nguyên Thương nhìn thấy nàng cười, phản ứng không khỏi chậm nửa nhịp.
Không đợi nàng nghĩ ra lý do, trường kiếm của Công chúa đã hạ xuống, tươi cười không giảm, nói: “ Phò mã, trễ như vậy còn ra ngoài, là chuẩn bị đi đâu? “
Nguyên Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “ Tùy tiện đi dạo một chút. Mấy ngày nay nằm lâu trên giường, thân thể có chút cứng ngắc, đi ra ngoài hoạt động một chút. “Minh Huy Công chúa nói: “ Lần đầu tiên Phò mã đến phủ Công chúa, một mình thì làm sao biết đường? Để Nguyệt Mẫn cùng ngươi đi dạo như thế nào? “
Nguyên Thương nhanh nói: “ Ta chỉ tùy tiện đi dạo một chút, hiện tại cũng nên trở về. “
Minh Huy Công chúa gật đầu, “ Người đâu! “ Một thị nữ từ sân bên cạnh đi ra, hướng Minh Huy cùng Phò mã thi lễ, nói: “ Công chúa, Phò mã thỉnh phân phó! “
Minh Huy Công chúa nói: “ Đưa Phò mã trở về phòng nghỉ ngơi. “
“ Vâng! “
“ Công chúa, sao người lại thả hắn đi? “ Trúc Ngữ từ bên cạnh đi ra, nhìn bóng dáng Nguyên Thương nghiến răng nghiến lợi. “ Đêm nay nhất định là hắn muốn đi tìm Nguyên Thập Tam kia! Bằng không, một chút khoa chân múa tay của hắn sao có thể thoát ra phủ Công chúa được? “
“ Nếu hắn cùng Thập Tam thực sự có liên hệ, Thập Tam không gặp được hắn, tự nhiên sẽ đến phủ Công chúa tìm kiếm. Chúng ta chờ xem! “ Ngữ khí của Minh Huy Công chúa có chút không kiên nhẫn nói, “ Đêm nay không cần phải đi đến luyện võ trường, cứ luyện tại đây đi! “
“ Nơi này? Nơi này chỉ sợ thi triển không được. “ Trúc Ngữ có chút khó hiểu: Công chúa tại sao lại mất hứng?
Minh Huy Công chúa nói: “ Mặc kệ thích khách ám sát hay là hành quân đánh giặc, địch nhân đều sẽ không cho chúng ta lựa chọn địa phương thi triển công phu. Sân nhỏ như thế này, vừa lúc luyện tập một chút... Xuất kiếm! “
Trúc Ngữ xoay người nhảy ra, bên hông trường kiếm rút ra khỏi vỏ, cùng Minh Huy Công chúa đánh nhau.
Nguyên Thương nghe thấy âm thanh đánh nhau phía sau, dừng bước quay đầu, nhìn thân ảnh tuyết trắng của Công chúa cùng một bóng dáng xanh thẫm, ở trên dưới núi giả nhún nhảy, giống như điệu múa dưới trăng, xinh đẹp tuyệt trần.
Đêm khuya vắng người, Minh Huy Công chúa lại ở trong này luyện kiếm.
Tuyệt thế võ công không phải có sư phụ tốt là có thể luyện được, cũng không phải thân phận cao võ công liền cao, thiên tài võ học gì đấy, võ công cũng cần chính mình chăm chỉ luyện tập mà ra. Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng thiên tư thông minh, nhưng có được võ công như bây giờ, phải cần bao nhiêu nổ lực?
Minh Huy Công chúa hét lớn một tiếng: “ Các ngươi cùng tiến lên! “ Cách đó không xa vài thị nữ hầu hạ lập tức rút kiếm, vây công đi lên.
Nguyên Thương xa xa nhìn, hỏi thị nữ bên cạnh: “ Công chúa mỗi đêm đều luyện kiếm sao? “
Thị nữ kia che miệng cười nói: “ Cái này nô tỳ cũng không biết. Phò mã, ngài là muốn trở về phòng nghỉ ngơi, hay là ở chỗ này chờ Công chúa? “
Nguyên Thương lại nhìn trong chốc lát, hỏi: “ Công chúa luyện kiếm bao lâu? “ Thị nữ miệng thật chặt, như trước lắc đầu nói không biết. Nguyên Thương tiếp tục hỏi: “ Công chúa buổi tối luyện kiếm sau ăn cái gì? “
Thị nữ lúc này rốt cục nói: “ Công chúa thích nhất ăn cháo hạt sen. “
Nguyên Thương nói: “ Mang ta đi nhìn xem. “Thị nữ cười nói: “ Phò mã gia thân thể không tốt, Công chúa mà biết người không đi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ thê thảm. Phò mã nếu muốn ăn, nô tỳ mang đến cho người. “
Không đi phòng bếp, sao có thể kê đơn Công chúa? Vị Công chúa này lại là một chủ nhân khôn khéo. Thị nữ này có thể nhìn thấy Công chúa luyện kiếm, ít nhất cũng là tâm phúc của Minh Huy, bồi mình là việc nhỏ, giám thị mình mới là việc lớn.
Nguyên Thương đành phải nói: “ Luyện kiếm sau đó ăn cháo hạt sen, tốt nhất nên thêm một chút muối. “
Thị nữ kia lắc đầu cười nói: “ Công chúa cũng không thích ăn mặn. “
Nguyên Thương nói: “ Ngươi không hiểu. Ta sẽ làm một chút thực thiện. Phòng ăn ở đâu? Ta làm cho Công chúa một chén. “
Thị nữ vội vàng nói: “ Quân tử xa nhà bếp, Phò mã gia như thế nào có thể đi đến địa phương đó? Vạn lần không thể! “
“ Ta không phải quân tử, ta là Phò mã. “ Nguyên Thương nói, “ Ta nấu cháo cho Công chúa, ai dám nói huyên thuyên? “
“ Việc này... Nhưng mà... “ Thị nữ vẻ mặt khó xử.
Nguyên Thương thấy nàng như trước do do dự dự, cười lạnh nói: “ Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Bảo ngươi dẫn đường, nghe lệnh là được! Hay ta không phải Phò mã, mà là phạm nhân, ngươi đây là muốn dạy ta làm việc? “
Thị nữ sắc mặt khẽ biến, vội vàng xua tay nói: “ Nô tỳ làm sao dám? Phò mã nếu muốn đi, nô tỳ dẫn đường là được! “
----------------------------------
Minh Huy thu kiếm, mồ hôi đã đổ như mưa.
Nàng cho tùy tùng lui xuống, đem trường kiếm đưa cho Trúc Ngữ, ở dưới ánh trăng chậm rãi bước đi. Trúc Ngữ đi theo bên cạnh nàng, nói: “ Công chúa, người có chuyện phiền lòng? “
Minh Huy khẽ cười nói: “ Ngươi sao biết ta có chuyện phiền lòng? “
Trúc Ngữ nói: “ Nô tỳ cũng không biết. Chỉ là, ở trong mắt của nô tỳ, Công chúa là nữ tử thông minh nhất thế gian này, không có chuyện Công chúa không biết, không có chuyện không thể giải quyết. Nhưng mà, mấy ngày nay, trong mắt Công chúa thường xuyên hoang mang, còn có ngẩn người nhíu mày. “
Minh Huy hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười, nói: “ Ta cũng không phải thần, hoang mang phiền não cũng là chuyện thật bình thường. “
Trúc Ngữ nói: “ Sao có thể giống nhau? Chuyện có thể khiến Công chúa hoang mang phiền não, nhất định không phải việc khó bình thường! “
Minh Huy than nhẹ một tiếng, nói: “ Đúng vậy, quả thật là một chuyện khó làm ta đau đầu. Ta cho rằng, ta là người làm đại sự, sẽ không nữ nhi tình trường *, lòng dạ đàn bà. Bây giờ ta mới biết, ta không phải thản nhiên, đạm mạc như trong tưởng tượng . “
--------------------
( *) Nữ nhi tình trường: ý chỉ quá coi trọng tình cảm.
Nguyên văn: “ Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản “: ý chỉ vướng vào vòng tục luỵ trai gái thì người anh hùng sẽ không còn chí khí phấn đấu nữa. --------------------
Trúc Ngữ trong mắt nghi hoặc, nói: “ Nữ nhi tình trường? Chẳng lẽ Công chúa thật thích Phò mã này? “
Nữ nhi tình trường?
Minh Huy đứng ở bên hồ, ánh trăng chiếu ngược hình ảnh của nàng, cái bóng trong đêm ngược lại so với ban ngày càng thêm rõ ràng.
Nàng nhớ lúc bốn tuổi.
Một năm kia, thái tổ gia gia cùng phụ hoàng và vài huynh đệ ở phương Bắc khởi nghĩa, chống lại Hung Nô. Mà Cố thị gia quyến, bao gồm mẫu thân Cố Nguyệt Mẫn, huynh đệ tỷ muội, tất cả đều ở lại trong gia tộc. Lúc ấy đang là thời kỳ của Tần thị hoàng tộc, nếu tin tức truyền về, Cố thị gia tộc nhất định cả nhà bị trảm. Toàn bộ Cố gia lòng người hoảng sợ, kêu trời trách đất không ít.
Khi đó, mẫu thân nói, trong lúc loạn thế, chỉ có chính mình cường đại, mới có thể bảo hộ chính mình.
Lúc đó Hoàng gia gia âm thầm truyền tin tức đến, Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y ở mật thất thương nghị hai canh giờ, sau đó dắt tay nhau mà ra, do Cố Thường Y làm chủ soái, Túc Sa Duyệt Dung xuất ra toàn bộ tiền tài, xây dựng Cố gia quân.
Cố Thường Y chính là người tập võ, trong nhà không có nam tử trưởng thành, nàng trên vai gánh toàn bộ gia tộc, cô gái mặc nam trang Cố Thường Y, đứng ở từ đường Cố gia triệu tập toàn tộc bên ngoài, rút đao chặt đứt một gốc cây ở trước nhà, tuyên bố dẫn dắt Cố gia gia tướng, tộc binh khởi nghĩa đến Bắc thượng phản Tần.
Túc Sa Duyệt Dung ôm Cố Nguyệt Mẫn, phía sau đứng tiểu nhi tử Cố Duệ, đem Cố Nguyệt Mẫn nhỏ giao cho cô cô ngồi trên lưng ngựa, lại đem ca ca Cố Nguyệt Mẫn giữ ở bên người.
“ Thường Y, lần này đi trong làn tên mũi giáo, trăm ngàn lần phải cẩn thận! “
Cố Thường Y mày kiếm tú mục, thần thái phấn chấn, ánh mắt ở trên người Túc Sa Duyệt Dung dừng lại một lát, gật đầu, ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn, thúc ngựa mà đi. Phía sau một ngàn tướng sĩ, tiếp theo là Túc Sa Duyệt Dung ở bên trong, cùng gia quyến Cố thị, được một trăm tinh binh đã chọn lựa bảo hộ chung quanh.
Khi đó, cô cô cũng chỉ mười tám tuổi, cũng không so với Cố Nguyệt Mẫn hiện tại lớn hơn bao nhiêu, nhưng ánh mắt của nàng kiên định như vậy, vượt mọi chông gai, quyết chí tiến lên. Con đường phía trước như đao sơn biển lửa gian nan nguy hiểm, nàng cũng không chút nào để ý. Minh Huy Công chúa bốn tuổi ở trong lòng nàng, nắm chặt vạt áo trước của nàng, nói: “ Cô cô, Mẫn nhi sợ hãi! “
Cô cô ha ha cười nói: “ Sợ cái gì? Có cô cô che chở cho ngươi! “
Cố Nguyệt Mẫn ở trong lòng ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “ Cô cô, đánh giặc sẽ bị thương sao? Ngươi không sợ đau sao? “
Cố Thường Y lông mày nhướn lên, nói: “ Lòng có vướng bận, sinh tử không sợ! Cô cô muốn che chở Cố gia, muốn che chở ngươi, tâm không thể lo sợ, thiên địa khắp nơi cũng có thể đi qua ! Ngươi cứ thanh thản ổn định ngồi , xem cô cô mang ngươi cưỡi khoái mã! “Lúc ấy Tần triều đã đường cùng, đánh đến khói lửa nổi lên bốn phía, Cố gia quân khởi nghĩa hơn một ngàn người, lúc đánh tới ngoài kinh thành, Cố Thường Y đã là thủ lĩnh của năm vạn đại quân.
Mười ba tuổi năm ấy, Cố Nguyệt Mẫn đi theo sư phụ lên Bắc thượng, đánh bại cao thủ số một Hung Nô - Hô Bột Tà trở về, ở Trấn Bắc đại quân, Cố Nguyệt Mẫn lại nhìn thấy vị cô cô nữ anh hùng kia.
Cố Thường Y một thân thanh sam, thân không một vật dư thừa, màu da hơi đen, ở trong phong sương phía Bắc tôi luyện khiến nàng càng thêm kiên nghị. Cố Nguyệt Mẫn hỏi nàng: “ Cô cô, chúng ta trở lại kinh thành được không? Mẫn Nhi nhớ người. “
Cố Thường Y giơ lên một chén rượu mạnh, uống một hơi cạn sạch, có chút chua sót cười nói: “ Mẫn nhi, ngươi trưởng thành! “ Chỉ vào bên cạnh cho nàng ngồi, ngôn ngữ thân thiết,“ Sao lại giống một tiểu đại nhân thế kia? Đến đây, hôn cô cô một cái, ta sẽ tặng ngươi lễ vật! “
“ Cô cô! “ Cố Nguyệt Mẫn giậm chân, “ Ta không còn là tiểu hài tử! “
“ Ở trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn đều chỉ lớn như vầy! “ Cố Thường Y hai tay làm một cái độ cao thấp thấp, sủng nịch nhìn nàng, nói, “ Nay Cố gia chúng ta đã là hoàng thất, hoàng thất vô tình, ngươi cũng như vậy? “
Cố Nguyệt Mẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng, nói: “ Từ khi mẫu hậu qua đời, hoàng cung kia lạnh đến khiến lòng người băng giá. “
Cố Thường Y đem chén rượu mạnh thứ hai uống vào, nói: “ Bỏ tình nhỏ vì nghĩa lớn, hắc, đây là người hoàng gia. Mẫn nhi, ngươi xem dân chúng bên này. Khi có tướng sĩ đi tuần, người người đưa tiễn, khi có tướng sĩ đi về, người người chào đón. Mặc dù không vinh hoa quyền thế, cũng không thiên kim phú quý, ở trong mắt ta, so với cái gì đều ấm áp, so với hoàng cung đã không còn... không còn ấm áp kia, đâu chỉ tốt hơn trăm ngàn lần? Đứa nhỏ, nếu có một ngày, ngươi chán ghét hoàng thành, chán ghét âm mưu, liền đến nơi này của ta đi! Dốc hết sức phá tan trở ngại, vị trí Trấn Bắc đại nguyên soái ta sẽ giữ cho ngươi, ai cũng không lung lay được ngươi! “
Cố Nguyệt Mẫn cả đời này, sùng bái nhất chính là cô cô - Cố Thường Y. Đáng tiếc, Cố Thường Y từ sau khi Đại Yến lập quốc, lập tức dẫn binh đi Bắc thượng, trừ bỏ hàng năm tết âm lịch, cũng không về hoàng thành. Mẫu hậu đã qua đời lúc nàng mười hai tuổi. Thái tử ca ca quốc sự bận rộn, Ngũ Ca làm người lãnh đạm, cùng đệ muội cũng không thân cận, Thập Nhất ca song bào thai chạy tới giang hồ pha trộn, cũng ít trở về. Một hoàng thành rộng lớn, trong nhất thời dường như chỉ còn lại có một mình nàng.
Nàng ở hoàng thành hao tổn tâm cơ, lúc kiệt sức, nàng chưa từng đặt Phò mã vào mắt. Nàng không cần bằng hữu khôn khéo, huynh đệ của nàng, đồng minh của nàng, đối thủ của nàng, người người đều là tinh anh, tính kế âm mưu không chỗ nào không có. Nàng cần, chính là một cái vô cùng đơn giản, lòng không âm mưu tính kế làm bạn.
Đêm đó, Phò mã Tô Kì quỳ gối bên cạnh nàng, rõ ràng thân thể đạm bạc gầy yếu, tính tình lại nhàn nhã ung dung, rõ ràng đã biết nàng lợi dụng hắn, lại như trước kiên định cùng nàng quỳ, bên cạnh không rời. Nếu không phải mình để cho hắn giả vờ bất tỉnh thì còn ngu ngốc hồ đồ bồi mình quỳ cả đêm. Tuy rằng hắn ra vẻ lãnh đạm, nhưng Cố Nguyệt Mẫn có thể thấy, không người nào có thể ở trước mắt nàng ngụy trang cảm tình, trong mắt hắn quan tâm, ngay cả Tâm nhi cũng có thể cảm nhận được, nàng sao có thể thật sự không có cảm giác?
Nhưng mà bây giờ, vị Phò mã lạnh nhạt lại có chút ngu ngốc này, chân thành đối đãi với nàng lại một lòng muốn rời đi.
Nghĩ đến đây, Minh Huy Công chúa khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng cũng muốn nhìn, vị Phò mã gia này rốt cuộc muốn làm cái gì. Sẽ không phải muốn chạy trốn đi? Muốn trốn đến đâu? Trong thiên hạ, đều là vương thổ [ đất của vua ], hắn có thể rời đi Tô gia, rời đi phủ Phò mã, có thể đi chỗ nào? Chẳng lẽ là.... nơi Nguyên Thập Tam ẩn cư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Minh Huy lại âm trầm xuống.
Ở trong núi ngày ấy, vừa mới gặp, nữ tử như bạch liên mạo hiểm sinh mệnh cứu nàng trong lúc nguy hiểm, đối với nàng nói, Ta muốn làm như vậy , không có lý do gì, lại trong nháy mắt khiến cho vị Công chúa am hiểu lời nói giả dối này cũng tin nàng không hề có căn cứ, không hề có lí do. Cũng không đợi đến khi nàng đem Nguyên Thập Tam làm tri kỷ chi giao [ đối đãi như tri kỷ ], thỉnh hồi phủ Công chúa, lại bị Thập Tam... Sau đêm đó, nàng thế nhưng còn không có chút áy náy, biến mất không thấy.
Nàng đường đường là Công chúa Đại Yến, lần đầu tiên dĩ nhiên lại do bị dược vật, còn cùng một nữ tử... Cho dù, là nữ tử lãnh mạc như hoa sen...
Phò mã cùng Nguyên Thập Tam rốt cuộc làm sao nhận thức? Bọn họ... rốt cuộc là quan hệ gì?
Công chúa nhìn thoáng qua Trúc Ngữ bên cạnh, thở dài: “ Tâm tư đơn giản thật tốt! “
Trúc Ngữ nhíu mày, nói: “ Công chúa, người là nói nô tỳ thật ngốc? “
“ Ngươi nói xem? “
“ Ôi chao! Công chúa, vì sao a? “
Minh Huy Công chúa cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi.
“ Ai, Công chúa, người chờ ta a! Ai, Công chúa Điện hạ! “
Minh Huy Công chúa sải bước đi đến phòng ăn, đến đại sảnh dùng bữa, đang muốn ăn cháo hạt sen, đã thấy trong đại sảnh ngồi một người nhìn đồ ăn trên bàn hết sức chuyên chú. Người nọ thấy nàng đến, ngẩng đầu cười, nói: “ Công chúa. Đến đây, nếm thử cháo ta làm! “
Minh Huy nhìn nàng, hơi có chút sững sờ, “ Đây là... cháo Phò mã làm? “
-------------------------------------