Công Chúa Tha Mạng

Chương 28: Nguyện đồng sinh cộng tử

Con ngựa sau theo sát vọt tới, lại thêm một con ngựa ngã xuống đất. Phía sau ba con ngựa không kịp ngừng lại, thiếu chút nữa đụng nhau. Bất quá vài tên binh Hung Nô kỹ thuật khống chế ngựa vô cùng tốt, kịp thời chế ngự ngựa.

Nhưng ba con ngựa khoảng cách quá gần, dây cương kéo lại, hai chân trước đứng thẳng lên, tức thì, hai người cưỡi ngựa phía trước nhảy xuống trước khi bị ngựa sau giẫm lên.

Cao thủ Hung Nô giẫm thật mạnh trên mặt đất, bay vọt lên, trên mặt đất lưu lại một dấu chân thật sâu, dừng ở chỗ ngựa té ngã, một cước hướng thân ngựa đá tới. Đại mã kêu thảm một tiếng, ngã xuống bên cạnh, nằm trên mặt đất, nhất thời miệng co quắp sùi bọt mép.

Cao thủ Hung Nô ngồi xổm xuống xem xét hai con ngựa té ngã trước mắt, phát hiện trên chân dính bùn của chúng nó mơ hồ có chút sắc lam. Trên móng con ngựa đầu tiên, có một cây châm dài nhỏ cứng cỏi đâm vào trong thịt, chảy ra vài tia máu có màu lam.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu tối sầm lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn, hai cái ám khí màu đen hướng trước mặt hắn đánh úp lại! Hắn lập tức rút ra loan đao bên hông tên binh bên cạnh, hướng ám khí kia chém tới.

Ám khí   bị chém làm hai nửa, từ giữa tản ra một chút thuốc bột màu lam nhạt. Thuốc bột mềm mại, không giống ám khí có thể ngăn cản, tức khắc dính đầy người hắn. Giữa lúc mưa xuân rả rích, chỗ thuốc bột cùng làn da thấm ướt tiếp xúc giống như hỏa thiêu. Đặc biệt hơn, vì hắn muốn thấy rõ phương hướng công kích, ánh mắt trừng thật to, khó tránh khỏi không kịp nhắm mắt, thuốc bột dính một chút vào mắt, đau đến vị cao thủ này ôm mắt quỳ rạp xuống đất.

Ngay sau đó, tại sườn dốc vang lên tiếng nỏ, ba mũi tên hướng đỉnh đầu hắn phóng tới. Hắn ngay tại chỗ lăn lộn, giống như đã sớm chờ hắn, liền một đám mũi tên tiếp theo lại đến, hắn không kịp tránh đi, nhất thời bị bắn trúng vai trái cùng bụng phải.

Mưa tên này còn chưa xong, trên sườn dốc lại đến hai đợt tên nỏ, mỗi lần ba mũi tên, sau cùng hai tên còn trên lưng ngựa bị bắn rơi xuống đất, mũi tên cắm vào cổ họng, máu chảy theo mũi và khóe miệng, từ máu tươi biến thành màu đen, hiển nhiên tên có độc. Trên đất còn có ba tên binh đứng trên mặt đất cạnh con ngựa ngã sấp xuống, nhất tề cảnh giác rút ra trường đao.

Biến cố này khiến cho đoàn người Bộc Vương cách đó không xa bị dọa đến choáng váng. Người nhát gan lúc gặp phải thời điểm sinh tử, có khả năng sợ tới mức không động đậy, nhưng có người lại phản ứng cực kỳ nhanh. Ở giữa mọi người, Bộc Vương dĩ nhiên là phản ứng nhanh nhất, đối với Hồ Khải còn đang sững sờ nói: “ Mau mau! Đem Minh Huy bắt giữ cho ta!  ”

Hồ Khải không hổ là hộ vệ đầu lĩnh của Bộc Vương, lập tức hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình, thân thủ chế trụ cổ của Minh Huy, đem trường đao đặt bên cổ nàng, cấp một ánh mắt cho hộ vệ bên cạnh. Những hộ vệ này chuyện khác làm không được, nhưng loại chuyện này lại làm đến thuận buồm xuôi gió, tâm hữu linh tê ( *), chỉ một thoáng liền có hai tên hộ vệ đi qua bắt giữ Tâm nhi.( *)  Tâm hữu linh tê = Tâm linh tương thông. Nghĩa: Hiểu ý của nhau.

Tâm Nhi bị bọn hộ vệ như lang như hổ bắt lấy, khóc giãy dụa, khàn khàn cổ họng gọi “ Mẫu thân “, kêu đến Minh Huy Công chúa đau lòng, lại bất lực.

Hồ Khải quát: “ Cao nhân đang ở đâu? Thỉnh đi ra gặp mặt! “

Trả lời hắn là ba mũi tên, cắm thẳng vào lưng một tên hộ vệ. Hộ vệ kia kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng khóc thút thít. Mũi tên có dính bột phấn màu lam, chỗ cùng máu tươi hòa tan, phát ra tiếng xèo xèo , còn bốc khói. Đoàn người Bộc Vương thấy thế, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, toàn thân run lên.

Đây là độc dược gì, lại bá đạo như vậy?

Lúc này, Bộc Vương nhìn thấy trước mắt một bóng dáng màu xanh nhạt từ sườn núi bay vọt xuống, dừng ở trước bọn họ và người Hung Nô. Bộc Vương nhìn chăm chú, là một nữ tử mặc lục trang che mặt, khuôn mặt bạch ngọc như san hô trắng, da dẻ nõn nà, mày như họa, tay áo tung bay trong cơn mưa phùn ngày xuân, đeo kiếm đứng thẳng, không nhúc nhích nhìn hắn.

Minh Huy Công chúa nhìn nàng, môi khẽ động, nhẹ giọng nói: “ Thập Tam... “

Hách Liên Cẩm đã được hộ vệ Bộc Vương băng tốt hai tay, đang nằm ở bên cạnh nghỉ tạm, hai tay hắn mặc dù bị phế đi, nhưng ánh mắt vẫn còn tốt, vừa nhìn thấy khí tức cô gái này, liền biết là nhân vật nguy hiểm, vội vàng nói: “ Bắn tên! Mau bắn tên giết nàng! “

Nguyên Thương sao cho hắn được như ý? Trong lúc mọi người sững sờ, sớm nâng tay áo bắn ra ngân châm. Ngân châm dài nhỏ như tơ, khó lòng phòng bị, Hồ Khải còn chưa  kịp phản ứng, châm dài đã đâm sâu vào các đốt ngón tay hắn. Nhất thời toàn bộ tay phải của Hồ Khải đều mất đi tri giác, trường đao rơi xuống đất.

Nguyên Thương lại vung lên một bao bột phấn màu lam qua. Mọi người thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa rơi xuống ngựa. Hai tên hộ vệ bên người Bộc Vương một bên ôm đầu, một bên lôi kéo ngựa của Bộc Vương quay đầu, trong lúc rối loạn chỉ có thể nghe thấy tiếng người kêu to:

“ Má ơi, chạy mau! “

“ Mau dẫn Vương gia đi! “

“ Là độc dược! Chạy mau! “

Hách Liên Cẩm hai tay đã phế, chỉ có thể giương mắt nhìn, tức giận nói: “ Phế vật! Phế vật! “  Vương gia phế vật này thực sự không chịu nổi một kích! Nếu không phải Vương gia phế vật này một đường dẫn dắt bọn họ thông quan, thì hắn sao có thể cùng tên phế vật này chung một chỗ?

Hoàn hảo bọn hộ vệ chạy trốn cũng không quên tầm quan trọng của Hách Liên Cẩm, đem Hách Liên Cẩm ném lên trên ngựa cướp đường chạy như bay. Bên kia tên binh Hung Nô còn sống thấy bổng dưng xuất hiện một nữ tử Trung Nguyên lợi hại như vậy, đột nhiên xuất thủ làm bị thương thống soái của mình, khiến hắn bị tên bắn lăn lộn trên mặt đất, hai mắt chảy ra máu đen, trên người toàn lỗ hổng vì bột phấn thiêu đốt tạo thành. Hai người vội vàng tiến lên đem thống soái nhà mình khiêng lên, nhảy lên hai con đại mã Hung Nô, theo lộ tuyến trước mà chạy.Không bao lâu hai bên mọi người đều đi sạch sẽ, Nguyên Thương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng là sát thủ, am hiểu ẩn núp gần đó đánh lén, nếu đao thật thương thật, cũng không nhất định có thể đánh thắng tên Hồ Khải, lại càng không cần nói đến tên thống soái cao thủ Hung Nô kia. 

Trên người nàng mang độc dược màu lam không nhiều, ở đường đi dùng một phần, đi sườn núi giải quyết tên bắn nỏ dùng thêm một phần, còn lại toàn bộ đều rơi trên người cao thủ Hung Nô. Vừa rồi hướng Cố Hiêu vung chỉ là thuốc trị thương không có lực sát thương gì, chính là màu sắc cùng độc dược giống nhau thôi. Nếu bọn họ phản ứng lại, thì thực phải xuất thủ liều mạng, Nguyên Thương không thể đấu lại nhiều người như vậy!

Bất quá, chắc không bao lâu sau bọn họ sẽ kịp phản ứng, nơi đây không nên ở lâu, chi bằng lập tức rời đi. Đoàn người Bộc Vương Cố Hiêu rời đi để lại vài con ngựa không người cưỡi, Nguyên Thương tiến lên, kéo một con qua, cái gì cũng không nói, ôm lấy Công chúa, đặt ở trên lưng ngựa, lại ôm lấy Tâm Nhi bên cạnh đặt ở trong lòng Minh Huy, nói: “ Bám chặt mẫu thân ngươi! “

Tâm Nhi thấy người quen thuộc nhất làm cho người ta có cảm giác an tâm kia, cuối cùng ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, gắt gao giữ chặt tay Minh Huy không buông. Minh Huy toàn thân mềm nhũn vô lực, tùy ý nàng nắm lấy.

Nguyên Thương xoay người lên ngựa, đem hai người ôm ở trong lòng. “ Giá! “  Nàng kẹp bụng ngựa, hướng trong núi mà chạy.

Nơi này có hai đường chính,  một cái là đường lúc tới, chỗ vừa rồi có cung thủ kỵ mã Hung Nô, không biết có còn quân cứu viện hay không,  tuy rằng ít người, nhưng là tinh binh, hai tên Hung Nô kia đều là cao thủ bắn cung. Một đường khác là bọn người Bộc Vương Cố Hiêu đi, tuy rằng võ nghệ không cao lắm, nhưng người đông thế mạnh. Nguyên Thương mang theo hai cái trói buộc, hai bên đều đi không được, vì thế kéo chuyển dây cương, hướng đường nhỏ trong rừng trúc đi tới. Vừa rồi nàng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới xem xét qua, con đường này chính là hướng vào trong núi sâu.

Lúc gần đi, cầm trong tay túi nhỏ từ xa ném tới, dừng ở bên người Trần Khiêm đang hôn mê.

Thân ảnh ba người Nguyên Thương biến mất trong rừng trúc, một tên nam tử liền từ ven đường đi ra, cả người đầy máu tươi, đúng là Cổ Nghiên.

Cổ Nghiên chịu đựng đau đớn, đi đến bên người Trần Khiêm, nhặt lên bao thuốc bột kia, mở ra, bên trong được chia làm hai bọc nhỏ, một cái bọc nhỏ phía trên có viết thuốc uống , là mấy viên thuốc màu đen ; một cái bọc khác viết Thoa ngoài da ,  là bột phấn màu vàng nhạt.

Cổ Nghiên y theo mặt trên nói, uống viên thuốc, lại đem thuốc bột màu vàng nhạt vẩy vào vết thương. Miệng vết thương liền có cảm giác mát lạnh, ngay sau đó bắt đầu trở nên tê tê, rồi từ từ không thấy đau đớn nữa  . Cổ Nghiên cũng từng bị thương nhiều lần, đối với thuốc trị thương có hiểu biết nhất định, còn chưa từng gặp qua thuốc bột giảm đau như vậy. Hắn niết mở cằm Trần Khiêm ra, mạnh mẽ giúp Trần Khiêm trút thuốc xuống, sau đó vác hắn lên trên một trong những con ngựa còn lại, hướng đường về mà chạy.

.......................................

Nguyên Thương ôm Công chúa và Tâm nhi, xuyên qua núi rừng cây cối, cho ngựa chuyển hướng, tận lực không lưu lại dấu vết trên đường.

Phi ngựa nhanh nên trên lưng ngựa cảm thấy xóc nảy, Minh Huy trọng thương trong người, không bao lâu lại muốn bắt đầu ho khan hộc máu. Nguyên Thương đành phải giữ chặt dây cương, chậm rãi mà đi. Minh Huy chịu là nội thương, Nguyên Thương kiếp trước căn bản không có nội công, kiếp này cũng không chịu qua nội thương, cũng không biết nội lực tạo thành thương thì phải trị liệu như thế nào. Nhưng nhìn Minh Huy chắc là phổi bị tổn thương, vì thế liền dựa theo vết thương xuất huyết bên trong cho thuốc. Lúc ở trong viện Trần Tam, vì phòng vạn nhất, từng chuẩn bị qua một ít dược liệu trị nội thương, nàng kết hợp kinh nghiệm từ trước, đoán chừng rồi cấp Minh Huy dùng thuốc, cho dù hiệu quả không tốt, hẳn cũng sẽ không xảy ra sai lầm.

Minh Huy Công chúa tựa vào trong lòng của nàng, hai mắt nhắm nghiền, nguyên bản sắc mặt tái nhợt bắt đầu hồng nhuận. Nguyên Thương dùng ống tay áo mềm nhẹ lau đi máu tươi nơi khóe miệng nàng, giống như lúc trước nàng dùng khăn lụa giúp nàng lau mồ hôi.

Minh Huy Công chúa từ nhỏ ôm tâm chống lại Hung Nô, hy vọng có thể làm nữ kiệt, lưng mang tâm nguyện lớn lao, ở trong hoàng cung triều đình sâu không thấy đáy hay với dân chúng luôn giữ dáng vẻ, sắc mặt chu toàn.

Nhưng vô luận lòng của nàng tâm cơ sâu đậm bao nhiêu, vô luận nàng mưu lược trí tuệ xuất chúng thế nào, nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi. Ở trước cái chết nàng cũng sẽ sợ hãi phát run, ở trong cô đơn bất lực nàng cũng sẽ muốn dựa dẫm, ở lúc gặp phải thân ca ca muốn vũ nhục, đồng dạng cũng sẽ tuyệt vọng.

Minh Huy nhắm mắt lại, mềm mại tựa vào lòng ngực mang theo hương thơm mát lạnh, không muốn động, cũng không có khí lực động. Đã lâu không có không buồn không lo, an tĩnh nằm. Con ngựa lắc lư tiến về phía trước, người điều khiển ngựa rất tốt, lúc này trên lưng ngựa nhấp nhô không nhiều.

“ Thập Tam. “

Nguyên Thương “ Ừ “ một tiếng, nói: “ Thuốc có hiệu quả không? “

Minh Huy giống như không có nghe thấy nàng nói, tự mình hỏi: “ Vì cái gì... muốn... cứu ta? “ Lời nói là cố hết sức, nhưng ngữ khí lại cố chấp.

Nguyên Thương cau mày, khuôn mặt mang theo hoang mang khó tả.

Vì cái gì muốn cứu Minh Huy Công chúa?

Chính nàng cũng không biết.

Vu Linh thường nói, đặc điểm lớn nhất của sát thủ, chính là hành động trước suy nghĩ.

Sát thủ cao cấp nếu có một tuyệt kỹ khó giải thích, thì phải là động tác mau hơn ý nghĩ. Nếu đợi cho ánh mắt cùng tư duy phát hiện ra kẻ thù tập kích rồi mới hành động, vậy thì sát thủ chết bao nhiêu lần cũng không đủ. Bọn họ có một loại trực giác kinh người, ở trước lúc đại não phát sinh ra chỉ thị rõ ràng chỉ huy tiểu não và xương sống, bọn họ đã hành động trước một bước, hơn nữa làm ra việc khó có thể giải thích nhưng lựa chọn lại vạn lần chính xác.

Tựa như hiện tại, nguyên bản hẳn là thừa dịp loạn mà ly khai, thoát đi kinh thành thị phi này mới đúng, nhưng trước khi nàng nghĩ rõ, trực giác sát thủ kinh người kia cùng phản xạ thần kinh đã trước một bước chỉ huy nàng bắt đầu động tác. Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn.

“ Thời điểm lòng ngươi có vướng bận, ngươi sẽ không còn là một sát thủ.”

Trong giây lát nghĩ đến những lời này của Linh đại nhân, Nguyên Thương trong lòng nhảy dựng, đột nhiên bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh.

Nguyên Thương lắc lắc đầu. Lòng có vướng bận? Đây coi như là vậy sao? Bởi vì lo lắng an nguy của nàng?

Không, nàng không phải!

Minh Huy Công chúa an nguy cùng nàng có quan hệ gì đâu?

... Chỉ là, lúc ở Phò mã phủ, vị Công chúa này đối với nàng vô cùng tốt... Nhưng cũng chỉ là chút hư tình giả ý mà thôi.

Về phần người Hung Nô... Người Hung Nô giết bao nhiêu người Hán cùng nàng có quan hệ gì? Toàn thế giới này chết sạch thì có thế nào? Nàng vì cái gì muốn mạo hiểm sinh mạng, nguy hiểm, đi ám sát người Hung Nô kia? Lúc ấy nếu người Hung Nô kia không dùng đao chém bao độc dược, mà là đá văng ra hoặc là tránh đi... Hoặc trước đó trở lại trên đường rắc thuốc bột cùng ngâm châm không có tác dụng... Sẽ có hậu quả gì?

Tóm lại, lần này,  vương bài sát thủ như nàng hai đời cho tới nay, trù tính kế hoạch có nhiều lỗ hỏng nhất, là lần ám sát gây ra sai lầm lớn nhất —lại là vì cứu người.

Cho dù là hiện tại, nguy hiểm như trước vẫn tồn tại, người Hung Nô cùng Bộc Vương vô cùng có khả năng còn chưa đi xa. Người Hung Nô thật ra có khả năng mang thống soái của bọn họ đi trị thương ; Nhưng Bộc Vương này, tâm trả thù rất mạnh, không để ý hậu quả, vô cùng có khả năng sẽ đuổi theo.

“ Thời điểm lòng ngươi có vướng bận, ngươi sẽ không còn là một sát thủ.” 

Sau những lời này, Linh còn nói qua một câu:

“ Khi ngươi vướng bận vô cùng sâu, là lúc, ngươi trở thành sát thủ chi vương. “

Hai câu nói này nhìn thì rất mâu thuẫn, lúc trước nàng lý giải ý tứ trên mặt chữ, cảm thấy vô cùng vớ vẩn. Vướng bận chỉ có thể tạo thành nhược điểm, như thế nào có khả năng khiến bản thân trở nên cường đại?

Hiện tại nàng có chút hiểu được — vô địch giả [ kẻ mạnh nhất ], đơn giản là phải có vô địch lòng tin. Vừa rồi nàng xuất kiếm kia một khắc, nàng không nghĩ qua tỷ lệ thành công, cũng không có nghĩ tới một kích không trúng đường lui sẽ như thế nào. Nàng chỉ nghĩ: Trường kiếm, mũi tên, ngân châm của nàng,  tất phải trúng!

Cho nên, nếu thật muốn hỏi nàng, vì sao  muốn cứu Minh Huy Công chúa, nàng chỉ có thể nói:

“ Bởi vì ta muốn làm như vậy. “

Không có lý do gì, nhưng chính là muốn làm như vậy.

...................................................

P/S: Chương thật dài...

Ta thật rảnh mở lại từng chương chèn hình.

Chương sau là gì nhỉ? ( III^ 0 ^ III)