Công Chúa Tha Mạng

Chương 16: Chạy trốn

Trần Tam gật đầu nói:“Ta tự nhiên biết, chính là.... Hiện nay cũng không tiện nói cho ngươi. Ngươi cứ trở về, ta đi tìm Thiên Ngọc Lâu người ta nói một chút, tất nhiên sẽ đem Phò mã hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho ngươi.” Nói xong dừng một chút, có chút u buồn mở miệng hỏi:“Ngươi cũng biết, Phò mã nhà ngươi......“.

Lúc Trần Tam nói đến đây, Nguyên Thương tâm đều nhảy tới cổ họng. Mấy ngày cùng Trần Tam kết giao, đối với Trần Tam cũng có chút hiểu biết. Người nọ là một cái y si, tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng đều là vì học y mà luyện, nội lực thâm hậu, tinh thông cứu người, giết người không phải chuyên môn. Trừ bỏ một đường y học, người này đối với cái bí mật gì đều có thể như thường nói ra. Cho nên, chuyện nàng là nữ, cũng không đối với hắn là cái gì kiêng kỵ.

Với lại, Nguyên Thương cũng không sợ người bên ngoài biết giới tính của nàng. Dù sao chính nàng đã quyết định không làm người Tô gia, muốn cao bay xa chạy, vì để tiện cho việc trốn đi, nàng còn muốn mặc y phục nữ đây.

Nhưng mà, lúc này, phát hiện Trần Tam có chút vấn đề muốn hỏi liên quan đến nàng, đột nhiên lại cảm thấy khẩn trương.

Nàng không biết vì cái gì, chính là không muốn để Công chúa biết nàng là nữ tử, cũng không muốn để Công chúa phát hiện tất cả mọi chuyện đều là nàng lừa gạt.

Trần Tam do dự mà hỏi:“Thân phận Phò mã nhà ngươi.... ngươi....”

Minh Huy Công chúa vô luận như thế nào cũng không khả năng nghĩ đến Nguyên Thương là nữ tử, kỳ quái nói:“Sư huynh muốn nói cái gì? Phò mã làm sao?”

Trần Tam dừng một chút, cuối cùng vẫn là không mở miệng hỏi. Không biết Phò mã giới tính có hay không tiết lộ, nhưng đây là tội khi quân, cho dù Trần Tam đối với thế sự không rõ, chuyện này hắn vẫn biết. Nguyên Thương là y học kỳ tài, hắn lại như thế nào bỏ được đẩy nàng vào trong nguy hiểm?

Hắn sửa lời nói:“Không có gì, vài năm không gặp, ngươi lớn như vậy, còn lập gia đình. Đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ, lúc trước ở trên núi thời điểm, ngươi tinh thần hào hứng, mạnh miệng nói, ai cũng không lấy, muốn trở thành người như cô cô Cố Thường Y của ngươi phải bảo hộ quốc gia, làm nữ trung hào kiệt tạo phúc an bang. Không nghĩ tới gặp lại, ngươi thế nhưng đã gả cho Tô Kì như vậy nữ... như vậy một cái Phò mã giống như nữ tử yếu đuối tầm thường, còn.... còn có ngươi trở thành bộ dáng hiền thục như vầy.”

Lúc này Minh Huy Công chúa rốt cục cũng lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, hoàn toàn là nụ cười từ đáy lòng, mang theo khí tức của một thiếu nữ hơn mười tuổi,“Sư huynh còn nhớ rõ lời nói trước đây của Nguyệt Mẫn? Khi đó, Nguyệt Mẫn nghịch ngợm, luôn bị thương gân gãy cốt, làm cho sư huynh ngươi lo lắng!”

Nói xong sau, tươi cười dần dần thu liễm, khôi phục nụ cười nhàn nhạt ban nãy, vừa rồi sáng lạn tươi cười, giống như là trăng trong kính hoa trong nước, như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất không dấu vết.”Cái gì hiền thục, bất quá là ở trong hoàng cung ngụy trang, đến nay thành thói quen thôi. Trong hoàng cung không thể so với năm đó trên núi tự tại như vậy, ta thân là bào muội của Thái tử, nay Thái tử ca ca ngôi vị không vững, muội muội duy nhất là ta, như thế nào có thể không vì hắn suy tính một hai?”Nhìn thoáng qua Trần Tam, lại nói,“Nghe ngữ khí sư huynh, Phò mã.... bình yên vô sự?”

“Này đương nhiên, nếu không, ta cũng không dám mạnh miệng nói đem Phò mã hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho ngươi.” Trần Tam có chút đăm chiêu gật đầu, nói,“Thì ra là thế. Ngươi gả cho Tô Kì, vì để cho Thái tử được Triệu quốc công bảo hộ? Bất quá, Triệu quốc công là lão già mưu mô, hiện tại lại là trụ cột của Đại Yến hoàng triều, tuyệt sẽ không tham dự tranh giành lập ngôi vua!”

Minh Huy Công chúa một tay nâng chung trà lên, một tay cằm lấy nắp trà, không nhanh không chậm đẩy ra lớp trà trong nước, nói:“Chỉ cần Tô Kì vẫn là Phò mã của ta, Triệu quốc công sẽ không bỏ mặc Thái tử. Cho dù Triệu quốc công một chữ cũng không nói, cái gì cũng không làm, phụ hoàng cũng sẽ nhìn mặt mũi hắn, đối với Thái tử ca ca vài phần khoan dung.”

Tô Kì là trưởng tôn của Triệu quốc công yêu thương nhất, cả triều đều biết. Chính là Hoàng đế, cũng đối với Tô Kì khoan dung có thêm. Còn có Tô Kì chưa từng gây họa, làm người cũng không kiêu ngạo, hơn nữa từ nhỏ lớn lên ở ngoài hoàng thành, không cùng với con cháu quý tộc phát sinh xung đột, cũng không có khiến người khác đỏ mắt ghen ghét.

Trần Tam thanh âm lại trở nên có chút trầm thấp, thở dài một tiếng, nói:“Ở trong mắt ta, ngươi như trước vẫn là một đứa nhỏ, lại cả ngày suy xét đấu đá tâm tư..... Khó trách ngươi như vậy khẩn trương an nguy của Phò mã, quả nhiên lại là vì quyền mưu này nọ. Ta còn cho là ngươi thực lòng quan tâm Phò mã nhà ngươi đấy.... Ta từng xem qua mạch của nàng, phát giác nàng trong cơ thể có mấy loại độc dược, phần lớn đều là độc mãn tính, dùng hơn một tháng có thừa, có thể là nàng ngày thường ăn gì đó có khả năng kháng độc hiệu quả, độc dược này tạm thời còn không có thương tổn đến thân thể của nàng, nhưng nếu là lâu dài đi xuống, chỉ sợ tánh mạng khó giữ được!”

“Có chuyện như vậy?” Minh Huy Công chúa dư quang lướt nhanh, có lẽ là phát hiện Trần Tam sắc mặt lạnh nhạt cùng bất mãn trong giọng nói, phóng ngữ khí mềm mại chậm rãi nói,“Sư huynh, Tô Kì từ nhỏ thân thể không tốt, vì làm cho hắn thân thể cải thiện, Tô Sách phái Tô Ấm đệ nhất kỳ tài luyện võ của Tô gia mỗi ngày giúp hắn hành công, ta cũng không ngừng tìm kiếm dược liệu tốt nhất cho hắn bồi dưỡng - lần trước từ nơi này của sư huynh ngươi lấy Thiên Sơn tuyết liên, là để cho hắn dùng. Sư huynh, ngươi nên hiểu, ta muốn cho hắn mệnh dài trăm tuổi còn không kịp, như thế nào có khả năng hạ độc hắn? Ta nếu bày ra tính tình Công chúa ngang ngược kiêu ngạo đối đãi Phò mã, Triệu quốc công tâm tất nhiên sinh khúc mắc, nếu là hắn có cái gì không hay xảy ra, chẳng phải là làm cho Triệu quốc công trong lòng hận ta? Ta muốn Phò mã Tô Kì - tôn tử của Triệu quốc công này, ta muốn Triệu quốc công phải bảo hộ Thái tử ca ca, Tô Kì vị Phò mã tôn tử của Triệu quốc công này, trong lòng ta, Tô Kì sống càng lâu càng tốt, ta như thế nào hại hắn?”

- Ta muốn  Phò mã Tô Kì - tôn tử của Triệu quốc công này, ta muốn Triệu quốc công phải bảo hộ Thái tử ca ca.

Lúc nói ra những lời này, Nguyên Thương cảm giác được bên cạnh có ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Nàng quay đầu hướng Ngọc Khanh Hồng trừng mắt liếc một cái, Ngọc Khanh Hồng không chút nào yếu thế lạnh lùng liếc trả lại nàng, khóe miệng mang theo tươi cười châm chọc, giống như đang nói:“Xem đi, Công chúa của ngươi thế nhưng đối với ngươi một chút tình ý cũng không có! Khó trách ngươi kêu la muốn rời nhà trốn đi!”Nguyên Thương không để ý tới nàng, như trước cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của Minh Huy Công chúa ở bên ngoài.

Nàng trong cơ thể có độc dược mãn tính, là do nàng hạ. Chính nàng biết chuyện bản thân sau, khối thân thể này từ trong bụng mẹ đi ra liền quá mức suy nhược, tuy rằng những năm gần đây có nội công điều dưỡng, dùng thuốc tẩm bổ, nhưng đều chưa đủ. Thuốc ba phần độc, độc dược dùng đúng cũng có thể cường thân. Nội lực đa phần là để điều dưỡng kinh mạch, phối hợp võ công để cường thân kiện thể, chính nàng một bên dùng dược một bên giống kiếp trước rèn luyện, hơn nữa tính cách kiên trì, thân thể nàng đã muốn tốt hơn rất nhiều - tâm tình cũng đối với thân thể ảnh hưởng rất lớn, Tô Kì nguyên bản rầu rĩ, cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa, như thế nào có thể khiến thân thể tốt lên?

Minh Huy Công chúa mày như trước không có giãn ra, ánh mắt lộ ra một chút mỏi mệt, nói:“Sư huynh cũng coi như một nửa người Thiên Vân Quan, như vậy làm sao ở ngoài hoàng thành, cũng không nguyện tiến vào hoàng cung? Thiên Vân Quan cũng là môn phái võ lâm, cũng đều có thể vào triều, Thần Y Môn làm sao không thể?”

Trần Tam liên tục xua tay, nói:“Ta cũng không phải là người Thiên Vân Quan! Thiên Vân Quan cả ngày quan tâm giang sơn xã tắc, lão nhân chỉ là một cái đại phu hành y tế thế, cũng không muốn dính vào trong triều đình!”

“Sư huynh Thần Y Môn trị là dân chúng, Thiên Vân Quan trị là thiên hạ, không phải là trăm sông đổ về một biển?”

“Đừng đem nguyên thoại của lão cha Hoàng đế ngươi nói đến, ta đã nói qua, đại phu ta đây trị không được thiên hạ, chỉ có thể trị người. Hơn nữa Hoàng đế không động Thần Y Môn chúng ta, ngươi hoàng gia tiểu bối này, cũng đừng lại đánh chủ ý lên lão nhân!”

Minh Huy công chúa lại cười nói:“Hiện tại thiên hạ mặc dù định, nhưng Bắc có Hung Nô tác loạn ; Nam có Nam Cương xâm chiếm ; Đông có Lữ Chấn Hải xưng đế ; Tây Nam Thục Châu Hạt lấy nơi hiểm yếu tự lập, Thục Ngụy đế ức hiếp dân chúng, dân chúng lầm than ; Tây có thế lực còn sót lại của tiền triều cầm giữ lập hậu nhân Tần triều Quách Hằng làm chủ ẩn núp trong núi rừng không ra. Thiên hạ sở dĩ chậm chạp không có thống nhất, cũng không phải do tướng sĩ ta không phục vụ quên mình, tướng lĩnh triều ta người người đều là danh soái mãnh tướng, binh sĩ mỗi người đều chiến đấu quên mình, lại bởi vì khí hậu khắc nghiệt, ôn dịch, khí độc trở ngại khó có thể thành công. Nếu là sư huynh ngươi nguyện ý đảm nhiệm đứng đầu ngự y hoàng gia, vì quốc gia ra sức, cho Đại Yến ta dân chúng sớm ngày thoát khỏi tình cảnh chiến loạn, chẳng phải có thể làm cho thiên hạ vô số dân chúng thoát khỏi cảnh binh đao loạn thế thương tổn, tránh khỏi ức hiếp của ác quan? Muốn quân ta tướng sĩ bình định thiên hạ, muốn bảo vệ dân chúng Đại Yến ta, vẫn cần phải dựa vào sư huynh như vậy thần y a!”

Trần Tam cười khổ hai tiếng, nói:“Quả nhiên giỏi ăn nói, không hổ là nữ nhi của lão cha Hoàng đế ngươi, ngay cả năng lực thuyết phục người bên ngoài cũng giống nhau! Nghe ngươi nói như thế, ta nếu không đi làm Thái y, tựa hồ liền thành làm cho binh sĩ chết oan uổng sao! Nói thật, kỳ thật ta ở đây, cùng tiến vào hoàng cung làm ngự y khác biệt cũng không lớn, chính là xa chút thôi, bệnh nặng bộc phát thì có chút không kịp, nhưng khoái mã cũng có thể đến. Lòng thầy thuốc như phụ mẫu, ta cũng hy vọng có thể vào kinh thành dạy và học y, đem một thân y thuật truyền lại, đem Thần Y Môn phát dương quang đại. Chính là sư môn có huấn, không thể làm quan y của hoàng thất, ta phải tuân thủ!” Nói xong lắc đầu thở dài một tiếng.

Minh Huy Công chúa vừa lòng cười nói:“Ở hoàng thành Tố Hạnh Lâm đứng đầu, cũng không phải là ngự y a! Chỉ ở những trường hợp đặc biệt phụ hoàng hạ chỉ cho mời đến, cũng làm phụ hoàng cao hứng vô cùng! Chỉ cần sư huynh có ý tứ này, chúng ta có thể thương lượng, nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên, làm cho sư huynh ngươi vừa không trái với sư môn huấn thị, lại có thể phát huy y thuật Thần Y Môn!”

Bất tri bất giác, một phen nói xuống, chẳng những chuyện thích khách được Trần Tam cam đoan, còn hứa hẹn tìm về Phò mã, cộng thêm cấp Minh Huy công chúa giúp hoàng gia mở ra học viện y học.

Minh Huy Công chúa buông chén trà, nói:“Sư huynh, hiện tại, ta đã đáp ứng không hề truy cứu chuyện ám sát, người hiện tại có thể nói cho ta biết, Phò mã ở nơi nào sao?”

Trần Tam gật đầu, nói:“Ngươi đi theo ta!” Trần Tam đi vài bước hướng đến hương án, mở ra cơ quan, cửa tầng hầm mở ra cùng với âm thanh chuyển động của cơ quan.Trần Tam chỉ một ngón tay, nói:“Ngay tại nơi này!”

Luôn luôn bình tĩnh tự nhiên Minh Huy Công chúa, sắc mặt nhất thời cứng ngắc.

“Ta sợ ngươi đem đệ tử Thiên Ngọc Lâu bắt trở về, cho nên.... Hử, người đâu?” Trần Tam đứng ở cầu thang tầng hầm ngạc nhiên.

Minh Huy Công chúa theo cửa nhìn vào, nhưng thấy phía sau mật thất tủ thuốc bị đánh ngã, ở góc tường có một thông đạo tối đen cao cỡ thân người, vẫn kéo dài ra ngoài. Cơ quan cạnh cửa có dấu vết bị phá hư, cái cửa động này muốn đóng lại được chỉ sợ phí chút công phu.

Trong động ngẫu nhiên còn có gió thổi qua, mang theo mùi bùn đất, tràn ngập cảnh người đi nhà trống hiu quạnh.

------------------------

P/S: Mình thấy bạn Công chúa này có một “ sở thích “ đặc biệt, cứ gặp ai có tài năng là sẽ rù quếnh người đó vào triều ra sức ^0^.