Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 11: Tỳ bà

Cô bạn vừa lên tiếng bình thường chơi khá thân với Lâm Chỉ Y và Hứa Du Du, đều không ưa gì Chúc Yểu. Hứa Du Du lập tức đứng lên, chủ động nói: “Được đó, vậy mình đi mượn giúp cậu.”

Con nhỏ Chúc Yểu này sẽ không thể ngờ được trong phòng nhạc cụ thật sự có đàn tỳ bà.

Cũng có người lên tiếng bênh vực cho Chúc Yểu, chẳng hạn như Tiền Vi – bạn cùng lớp với cô hồi cấp 2. Thành tích của Chúc Yểu rất kém, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến người khác, chỉ vì thế mà không thích cậu ấy thì cũng hơi quá đáng. Cho nên cô không nhịn được nói giúp cho Chúc Yểu. “Mình thấy hay là thôi đi, không lâu nữa là hết tiết này rồi, bây giờ đi mượn đàn thì mất công lắm.”

Ai cũng cảm thấy Chúc Yểu bị ép dữ quá nên mới thốt ra lời nói dối như thế. Dù gì con gái cũng hay sĩ diện mà.

Hứa Du Du không chịu nghe, rủ một cô bạn khá thân với mình cùng đến lầu ba mượn đàn.

Bầu không khí trong lớp hơi nặng nề, Lâm Chỉ Y nở nụ cười nhẹ, nói với Triệu Thiến Đình. “Đợi thế này thật buồn chán, mình chơi một bản nhạc nhé.”

Triệu Thiến Đình như được cứu rỗi.

Lâm Chỉ Y cúi đầu, mặt hơi mỉm cười, biểu diễn một bản nhạc nhẹ nhàng du dương. Khi bản nhạc kết thúc, Hứa Du Du thật sự mượn được một cây đàn tỳ bà về.

Cô nhìn Chúc Yểu. Từ trên cao nhìn xuống Chúc Yểu. “Đại tiểu thư, đã mượn đàn tỳ bà về cho cậu rồi đây.” Sợ cô mượn cớ gì khác nên nói trước. “Cậu đừng nói cây đàn tỳ bà này không được, nhất định phải thiết kế riêng thì mới xứng với thân phận của cậu nha.”

Đương nhiên Chúc Yểu nghe ra vẻ châm chọc trong lời nói của Hứa Du Du. Cô đứng dậy, đưa tay lấy cây đàn tỳ bà ra khỏi hộp đàn.

Triệu Thiến Đình thấy cô có vẻ thật sự muốn đàn, đành phải kéo một chiếc ghế bên cạnh, đặt vào ngay giữa lớp.

Chúc Yểu từ từ ngồi xuống, không hề có ý gì là muốn rút lui.

Trình Gia Úy ngồi bên cạnh Nguyên Trạch nhìn thiếu nữ thanh tú đang ôm đàn tỳ bà, quay đầu qua nói: “Nói thật chứ Chúc Yểu quả là đẹp. Da trắng, mắt to, cười lên thật ngọt ngào. Dáng vẻ lúc này có lẽ giống như câu “tay ôm đàn che nửa mặt hoa” trong thơ Đường nhỉ? Nếu thay bộ đồ cổ trang, nhìn thật sự giống một tiểu thư yêu kiều chốn khuê các thời cổ đại ha.”

Mắt chăm chú nhìn cô gái phía trước, Nguyên Trạch không đáp lời.

Có điều…

Trình Gia Úy thật sự lo lắng thay cho Chúc Yểu. “Nếu không biết đàn thì quả là mất mặt.”

Quả nhiên, vừa nói xong đã thấy cô gái ôm đàn tỳ bà kia đưa tay lên dạo nhẹ qua dây đàn, cây đàn phát ra những âm thành chói tai.

Hứa Du Du cười xùy một tiếng. Cô biết ngay là Chúc Yểu không đánh được mà.

Đang chuẩn bị châm chọc thì thấy cô gái ngồi trên ghế với vẻ mặt bình thản kia tiếp tục lướt trên dây đàn, sau đó những âm thanh thánh thót êm tai bật ra từ tay cô.

Cả phòng im phăng phắc.

Chỉ có Trình Gia Úy ngạc nhiên nói một câu. “Mẹ ơi! Cậu ấy biết đàn thật kìa!”

Cô chơi bản “Trăng trên cao”. Khúc nhạc này mô tả quá trình mặt trăng mọc rồi lại lặn. Lúc vừa nhú lên, âm thanh trong trẻo linh hoạt, sau đó thì uyển chuyển triền miên.

Thiếu nữ ôm đàn tỳ bà, cổ tay như ngọc, mười ngón thon dài, thần thái biến đổi theo tiếng đàn, hàng mi hơi cụp xuống, khẽ run run, mặt toát lên vẻ ôn nhu mà quyến rũ. Tiếng tỳ bà khoan thai, triền miên rồi dần dần nhanh hơn, bắt đầu trở nên thôi thúc và réo rắt. Giai điệu vốn đang nỉ non chuyển thành hào hùng mạnh mẽ.

Cuối cùng, khi mặt trăng chìm vào đáy biển, cả không gian tĩnh mịch, tiếng đàn cũng im bặt.

Thiếu nữ mặt hơi nghiêng và cúi xuống, xinh đẹp và đoan trang, giống như một bức tranh giai nhân, hình ảnh như bị đóng khung trong giờ khắc này.

Tưởng Điềm Nha gần như là ngơ ngác mà nhìn. “Yểu Yểu thật là lợi hại.”

Lúc nãy, trong khi các bạn đang yên lặng lắng nghe Chúc Yểu chơi đàn thì mặt Hứa Du Du trở nên trắng bệch. Đợi khi khúc nhạc kết thúc thì càng không nói được câu nào.

Con nhỏ Chúc Yểu này… không ngờ biết đàn thật!

Lâm Chỉ Y im lặng ngồi bên cây đàn piano, nghe từ đầu đến cuối khúc nhạc mà Chúc Yểu đàn. Trình độ thế này tuyệt đối không thể là người mới học, rõ ràng là từ nhỏ đã bắt đầu luyện. Nhưng nhìn Chúc Yểu, thật sự không giống chút nào.

Không đúng… Trước kia có thể không giống, nhưng lúc này, từng ánh mắt cử chỉ của Chúc Yểu khi đàn đều ung dung trang nhã và tràn ngập tự tin, khác hẳn với Chúc Yểu lúc vừa mới nhập học.

Cô đã nhận ra sự thay đổi của Chúc Yểu, nhưng không ngờ sự thay đổi ấy lại lớn đến vậy. Hay là… trước kia Chúc Yểu cố tình giấu giếm thực lực của mình.

“Không ngờ Chúc Yểu lại giấu tài kỹ như thế, khúc nhạc tỳ bà này thật là tuyệt diệu!”

“Mình thấy có thể sánh ngang với Lâm Chỉ Y, gọi là hai giai nhân của lớp 12.9”

Một học sinh yếu trước giờ luôn bị bạn bè cười chê, khinh khi bỗng nhiên được so sánh với mình, đương nhiên là trong lòng Lâm Chỉ Y chả vui chút nào, có điều trên mặt vẫn không thể hiện ra.

Chúc Yểu hoàn toàn không để ý đến những gì các bạn đang nói. Nếu trước khi đàn, trong lòng cô cảm thấy hơi không thoải mái vì thái độ của Hứa Du Du thì sau khi đàn xong, cô cũng chẳng để tâm đến cậu ta nữa.

Chỉ có điều không kìm lòng được, nhìn về phía Nguyên Trạch.

Đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. Khi cô nhìn sang, ánh mắt chạm vào mắt anh. Đôi mắt anh rất đen, rất sáng, ánh nhìn bình thản mà cực kỳ dịu dàng.

Cô đàn tỳ bà rất hay. Phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca đã từng không ngớt khen ngợi. Có điều thân là công chúa cao quý, chỉ có trong những bữa tiệc hoàng gia, lác đác vài người thì mới có thể đàn một khúc. Bá quan văn võ chắc chắn không có tư cách thưởng thức tài năng của công chúa.

Cô rất muốn đàn cho thái phó nghe, muốn để cho người trong lòng chiêm ngưỡng mặt tốt của cô.

Nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

Bây giờ… Chúc Yểu mím môi cười.

Khi ánh mắt nhìn sang thái phó thì vẻ tự tin ngời ngời lập tức tan biến. Cô cụp mắt, mai há trở nên ửng hồng.

Lúc nãy cô nên đàn hay hơn nữa mới phải.

Lúc Chúc Yểu biểu diễn xong, Trình Gia Úy là người vỗ tay nhiệt liệt nhất, ánh mắt kích động và ngạc nhiên, cậu dùng cánh tay huých nhẹ vào Nguyên Trạch. “Bạn cùng bàn của cậu đúng là làm người ta sửng sốt.”

Khi Chúc Yểu rời khỏi ghế, Hứa Du Du đã không nói nên lời, chỉ biết đứng đó, biểu cảm suýt không kiềm chế được, nói một câu kỳ cục. “Chúc Yểu, cậu giấu nghề giỏi thật.”

Không ngờ người bình thường nhìn có vẻ nhát gan yếu ớt lại có mưu toan đến vậy.

Hứa Du Du nói xong, Chúc Yểu vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì thì Nguyên Trạch bên cạnh cô đã đứng dậy, nhìn Hứa Du Du, giọng rất lạnh lùng. “Hứa Du Du, xin lỗi Chúc Yểu đi.”

“Mình…” Sắc mặt Hứa Du Du càng khó coi hơn.

Ngẫm lại thì thái độ của Hứa Du Du lúc nãy cũng thật là quá đáng. Thật ra thỉnh thoảng cũng những lúc Chúc Yểu bị làm khó dễ nhưng đó là những chuyện rất nhỏ, hơn nữa cô khá hướng nội nên các bạn cũng không chú ý đến, đương nhiên sẽ không có ai giúp cô.

Nhưng  bây giờ, Hứa Du Du muốn Chúc Yểu bẽ mặt, từ đầu tới cuối mọi người đều chứng kiến.

Sao lớp trưởng lại… Kỹ năng đánh đàn của Chúc Yểu điêu luyện, Triệu Thiến Đình coi như là thở phào một hơi. Nhưng vừa nghe Nguyên Trạch lên tiếng thì lập tức ngẩn người.

Bạn bè có mâu thuẫn với nhau, đa số là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Hứa Du Du coi như là đã tự vả vào miệng mình. Mất mặt như thế, chuyện này cũng xem như là trôi qua.

Ấy vậy mà bây giờ, vị lớp trưởng trước nay không quan tâm đến chuyện của người khác lại chủ động ra mặt thay cho Chúc Yểu.

Muốn lên tiếng can ngăn, nhưng vừa định mở miệng, nhìn sắc mặt của lớp trưởng, Triệu Thiến Đình không dám nói tiếng nào cả.

Bình thường anh lãnh đạm, xa cách, cộng thêm ngoại hình tuấn tú và khí chất hơn người, chỉ cảm thấy anh giống như một công tử hoàn mỹ, khác hẳn người phàm.

Bây giờ… Thì ra Nguyên Trạch cũng biết nổi giận. Tuy rằng trên mặt anh thể hiện không rõ lắm, biểu cảm cũng vẫn rất thờ ơ nhưng trên người lại toát ra một khí thế hoàn toàn khác hẳn với thường ngày.

Không ai dám nói đỡ cho Hứa Du Du.

Kể cả người bạn bình thường thân thiết nhất là Lâm Chỉ Y.

Hứa Du Du cắn môi, hiển nhiên là đã bị dọa, nước mắt lập tức trào ra ngoài. Con gái mà khóc thì nhìn có vẻ nhu nhược đáng thương. Bộ dáng ấy, hoàn toàn khác hẳn với khí thế áp bức khi nãy.

Biết sẽ không có ai nói giúp mình, cô hé miệng, nghẹn ngào nói: “Chúc Yểu…” Ngừng lại một chút rồi tiếp tục gằn từng tiếng. “Xin lỗi cậu.”

Chúc Yểu đảo đôi mắt to tròn nhìn Nguyên Trạch bên cạnh mình rồi lại nhìn Hứa Du Du đang khóc thút thít.

Cô gật đầu, đáp lại một tiếng. “Ừ…”

Triệu Thiến Đình cảm thấy chuyện này có thể dừng lại ở đây liền nói với Hứa Du Du. “Hứa Du Du, cậu mang đàn đi trả đi.” Coi như là mở lối thoát cho cô ấy, để cô ấy ra ngoài bình tĩnh một lát.

……

Giờ sinh hoạt lớp kết thúc, các bạn đeo cặp sách trở về nhà. Chúc Yểu còn phải ở lại trực nhật.

Về tới lớp, Tưởng Điềm Nha cực kỳ vui vẻ, thu dọn sách vở bỏ vào cặp, càng nghĩ càng cảm thấy tức cười, không nhịn được phải nói. “Nhỏ Hứa Du Du đúng là mất mặt. Gậy ông đập lưng ông. Cậu nhìn bộ dạng cậu ta lúc nãy xem…”

Cô còn rúc vai, giả vờ khóc thút thít, bắt chước điệu bộ của Hứa Du Du.

Chúc Yểu đang hứng một chậu nước, vắt chiếc khăn lau, lau sạch bảng đen. Cô lau bên dưới bảng trước, sau đó từ từ lau lên trên.

Chúc Yểu nhón chân lên, vươn tay cao hơn.

Vẫn không tới…

Cô phồng má, hơi nhụt chí nên định đẩy cái ghế qua.

Đúng lúc này, từ đằng sau bất ngờ xuất hiện một cánh tay vươn tới, giành lấy chiếc khăn lau trên tay cô.

Chúc Yểu xoay người lại, quay mặt về phía người đằng sau mình. Anh lên tiếng, giọng trong trẻo. “Để mình giúp cậu.”

Anh nhanh nhẹn lau bảng. Do cao hơn cô cả cái đầu nên phần mép bảng bên trên cùng được anh lau sạch một cách nhẹ nhàng. Chúc Yểu hơi ngơ ngác, đứng bên cạnh, nhìn anh lau bảng. “Hôm nay… cảm ơn cậu nhiều.”

Tưởng Điềm Nha đã sửa sang lại cắp sách xong, nhìn hai bóng người đang đứng trước bảng đen. Ánh mắt cô trở nên gian xảo, sau đó ngồi lên bàn, nói với hai người họ. “Lớp trưởng, cậu thật là tốt với Chúc Yểu. Có người bạn cùng bàn như cậu thật là đáng ngưỡng mộ. Lớp trưởng, mình cũng muốn làm bạn cùng bàn với cậu…”

Trước kia cô làm gì dám trêu đùa lớp trưởng lớp 12.9 kiêm nam thần của trường Hành Dương này. Còn bây giờ, cô cảm thấy lớp trưởng đã có “tính người” hơn.

Tiểu công chúa không biết Tưởng Điềm Nha đang nói đùa nên bĩu môi một cái, lầu bầu một câu với giọng nũng nịu: “Không được…”

Cánh tay đang lau bảng bỗng khựng lại, Nguyên Trạch cúi đầu, đưa mắt nhìn khuôn mặt của tiểu công chúa. Dáng vẻ nũng nịu dỗi hờn, giống như có ai muốn cướp gì của cô vậy.

Anh bỗng cong môi lên, nhẹ nhàng hỏi một câu. “Tại sao lại không được?”