Chuyển ngữ: Mic
Đóa Thược dược An Bình điện hạ tặng hôm ấy sớm đã khô héo lụi tàn, nhưng Lưu Tự vẫn đắm mình trong nỗi đau thất tình, đương nhiên người như hắn vẫn không biết cảm xúc này là gì.
Cha của hắn-Lưu Kha cũng không biết, lúc tới thăm còn cho rằng hắn bị bệnh, ân cần thăm hỏi một phen, nhưng vẫn không biết vẻ mất mát ngoài mặt của hắn không phải đến từ cơ thể, mà là từ tâm hồn.
Có thể thấy chuyện thấu hiểu tình cảm này đích thực phần lớn là do di truyền. –___–|||
Qua một lúc thấy con trai vẫn không phấn chấn tinh thần lên được chút nào, Lưu Kha có chút lo lắng, liền tìm lý do sai hắn tới phủ Thủ phụ gửi chút đồ, đi đi lại lại nhiều chung quy cũng là việc tốt.
Có điều nếu ông biết Lưu Tự từng động lòng với Chu tiểu thư, đoán chừng cũng sẽ không làm như vậy.
Kể từ khi xác định muốn tham gia kỳ khảo thí tuyển chọn nữ quan, Chu Liên Tương liền bắt đầu hăng hái chuẩn bị, khát vọng vẫn luôn che giấu trước đó cũng thẳng thắn bộc bạch với phụ thân.
Chu Hiền Đạt cảm thấy khó tin, cho dù thế nào cũng không ngờ được rằng nữ nhi nhu thuận đoan trang của mình sẽ quyết định bước vào con đường nữ quan. Đại Lương trước giờ nam tôn nữ ti, địa vị của nữ quan không cao, trong triều cũng có phần bị xa lánh kỳ thị, mới đầu trong lòng ông cũng không muốn, nhưng nếu con gái thích, ông cũng không nỡ cự tuyệt, càng huống chi đây còn là đề nghị của An Bình điện hạ.
Suy nghĩ tỉ mỉ, Chu gia nếu như có thể cho ra một nhất phẩm nữ quan như Vương phi của Nhiếp chính vương năm đó, vậy sẽ rất oách nha. →_→
Lưu Tự cố gắng phấn chấn tinh thần đến phủ Thủ phụ, vừa đúng lúc Chu Liên Tương từ sau hậu viện bước ra tiền đình, hình như đang chuẩn bị ra ngoài. Bóng người mặc váy áo ngắn màu vàng nhạt chậm rãi bước qua từ hành lang, vẫn đoan trang nhã nhặn như lần gặp gỡ đầu tiên năm ngoái, nhưng hiện giờ Lưu Tự đối với nàng đã có một cái nhìn mới.
Đại khái là tình cảm vẫn luôn rối rắm không rõ trong nội tâm suốt thời gian qua khiến hắn bối rối đến cực điểm, đầu hắn bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Hắn muốn chứng minh điều này, chứng minh người trong lòng hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kỳ thực chính là vị Chu tiểu thư đang ở trước mắt đây, chứ không phải vị An Bình điện hạ trăng hoa ngả ngớn trong cung kia. Suy nghĩ vừa quyết, hắn dứt khoát dừng bước, chờ Chu Liên Tương đến gần.
“Lưu công tử?” Tới gần mới trông thấy Lưu Tự, Chu Liên Tương có chút ngượng ngùng, vội hành lễ vạn phúc với hắn: “Hữu lễ.”
“Chu tiểu thư hữu lễ.” Lưu Tự tự nhiên đáp lễ, phát hiện bản thân không còn lấy nửa điểm mất tự nhiên như trước đây: “Tiểu thư định đi đâu sao?”
Chu Liên Tương nở nụ cười đoan trang: “Đang chuẩn bị vào cung bầu bạn với Thái hậu, nghe nói An Bình điện hạ gần đây thân thể không khỏe, lão nhân gia người đang lo lắng lắm.”
Vừa nghe tên người đó thì lại càng thấy không ổn, cảm giác hoa thược dược nóng rực dường như hãy còn trong tay, nhớ tới ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của người đó, thì càng cảm thấy khó chịu. Lưu Tự cắn răng định mở miệng, nhưng rồi bất ngờ sửng sốt trong chốc lát: “Tiểu thư mới vừa nói……….An Bình điện hạ bị bệnh?” Hắn đã nhiều ngày đóng cửa không ra ngoài, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
“Đúng vậy đấy, ngay cả Thục vương và Triệu vương vào kinh yết kiến cũng không thể triệu kiến được.”
Lưu Tự lại càng sửng sốt: “Sao chứ? Thục vương vào kinh rồi?”
“Đúng vậy.” Chu Liên Tương nghi hoặc liếc hắn một cái, hắn ngay cả tin này cũng không hay biết gì ư?
“Đa tạ tiểu thư đã cho biết, tại hạ xin cáo từ trước.”
Lưu Tự không nhiều lời nữa, vội vội vàng vàng cáo từ rồi liền nhanh chóng lao ra khỏi phủ Thủ phụ, sau khi phóng mình lên ngựa thì quất roi chạy thẳng tới cửa cung. Thế nhưng khi nhìn thấy bức tường hoàng cung trang nghiêm sừng sững từ đằng xa, lại bất chợt ghìm cương.
Hắn dựa vào cái gì mà đi thăm? Nếu đã chia tay, hà cớ gì lại gặp lại?
Chợt siết chặt dây cương trong tay, hắn rầu rĩ hừ một tiếng, lại lặng lẽ quay đầu rời đi. Nhưng từ phía cổng hoàng cung ở sau lưng lúc này bỗng truyền tới mấy tiếng quát giận dữ, hắn ngạc nhiên quay lại nhìn, trông thấy hai bóng người cưỡi ngựa đang phóng rất nhanh về phía hắn.
Cả hai người trên người đều mặc triều phục màu đen, nam tử đi trước hình như rất không vui, roi ngựa trong tay hung hăng quất lên mông ngựa, khiến con ngựa bên dưới kêu lên không ngừng. Người đằng sau hiển nhiên đang đuổi theo hắn, miệng còn liên tục nói mấy lời an ủi.
Đang hoài nghi xảy ra chuyện gì thì người đi trước đã đã tới trước mặt, kế đó ghìm cương ngựa, nhìn hắn cười to: “Là Khánh Chi à, lâu quá không gặp.”
Lưu Tự trông rõ dung mạo của người tới, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Thế tử….À, sai rồi, bây giờ phải đổi thành Thục vương điện hạ.”
Tiêu Tĩnh ha ha cười lớn, hoàn toàn không để ý đến Triệu Vương Tiêu Linh phải vất vả lắm mới đuổi kịp hắn, quất ngựa tiến tới trước nói: “Hôm nay bị con a đầu thích sĩ diện nào đó từ chối ngoài cửa, bổn vương đang nổi nóng đây, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tình cờ gặp người quen.” Hắn lại gần vỗ vai hắn một cái: “Nếu đã tình cờ gặp mặt, chi bằng cùng nhau tụ tập đi.”
Lưu Tự liếc mắt về phía cửa cung một cái, a đầu thích sĩ diện nào đó, không phải An Bình điện hạ đấy chứ?
Hắn mím môi, gật đầu đồng ý. Có gì hay đâu, nàng nếu đã vô ý, vậy hắn hà cớ gì lại tự mình đa tình?
Trong Đông cung lúc này, An Bình đang cùng Tề Tốn Chi đánh cờ.
“Điện hạ dự định né tránh tới bao giờ? Cả vi thần cũng không đoán được.”
An Bình mỉm cười, thong thả hạ một quân cờ, bất chợt ngước mắt nhìn hắn, hỏi một câu không ăn nhập gì: “Đúng rồi, còn mấy ngày nữa chính là sinh thần của ngươi rồi nhỉ?”
“Không ngờ chuyện nhỏ thế này điện hạ vẫn ghi nhớ.” Tề Tốn Chi ra vẻ cảm động nói: “Vi thần cảm kích đến sắp rơi nước mắt rồi này.”
“Thế à? Vậy ngươi chảy một giọt nước mắt cho bổn cung xem thử nào.”
“………..”
“Được rồi, trở lại chuyện chính.” An Bình buông quân cờ, phủi tay cười nói: “Đường đường là sinh thần của Tề thiếu sư, đương nhiên phải mở tiệc mời chư vị đại thần, vương thân quốc thích, chúc mừng thật lớn nha.”
Ánh mắt Tề Tốn Chi thoáng vụt sáng, thấu hiểu, lý sự nói: “Ngay cả sinh thần của vi thần cũng sắp bị lợi dụng, điện hạ quả thực khiến người ta nổi nóng.”
An Bình nhíu nhíu mày: “Đừng nói thế chứ, tòan bộ chi phí bổn cung bỏ ra, thế nào?”
“Ô,” Tề Tốn Chi thoáng chốc bày ra vẻ mặt tươi cười: “Nếu đã vậy, sinh thần năm tới của vi thần điện hạ cũng cứ tự nhiên lợi dụng đi.”
“……………….”
Sau một hồi trêu ghẹo, Tề Tốn Chi chuẩn bị cáo từ, nhưng lại chợt nghe thấy An Bình hỏi: “Tử Đô, sau sinh thần năm nay, ngươi bao nhiêu rồi?”
Tề Tốn Chi ngẩn ra trong chốc lát, đưa mắt nhìn, nhưng thấy nàng đang tựa vào nhuyễn tháp, một tay chống trán, ánh mắt không rõ, chỉ chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, cũng không hề nhìn hắn.
“Điện hạ quý nhân hay quên nhỉ, qua hai năm nữa vi thần đã tới tuổi nhi lập1 rồi.”
1 Ba mươi
“Cũng sắp nhi lập rồi à……….” An Bình cuối cùng nhướn mày: “Thế này đi, nếu ngươi có thích cô nương nào, bổn cung liền thay ngươi làm chủ, cũng nên thành gia rồi.”
Tề Tốn Chi khẽ cong môi, không lên tiếng.
Thấy hắn im lặng không nói, An Bình có chút khó hiểu, thoáng trầm tư một phen, ánh mắt chợt lóe lên, cười tiếp lời: “Được đó, nếu như ngươi có thích nam tử nào, bổn cung cũng liền thay ngươi làm chủ.”
“…………..” Sắc mặt Tề Tốn Chi thoáng chốc đen lại, thế nhưng ngay sau đó ánh mắt liền chuyển, lại lộ ra một tia cười gian: “Đích thực khẩu vị của vi thần và điện hạ không khác nhau mấy, chi bằng điện hạ bỏ những thứ mình thích, chia bớt một hai mỹ nam Ngài thích cho vi thần đi, thế nào?”
“Chuyện này à……….” An Bình bất đắc dĩ thở dài, lớn tiếng gọi với ra ngoài: “Song Cửu, ngươi vào đây.”
Viên Hỉ ở bên ngoài ho khan một tiếng: “À…ừm, điện hạ, hắn mới chạy mất rồi………”
“……………….”
Đương nói, giọng Viên Hỉ bỗng nhiên lại bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Điện hạ, Lâm Dật cầu kiến.”
“Hả? Mau mời.” Lâm Dật tới, nhất định là có chính sự muốn bẩm báo, An Bình nghe thế lập tức ngồi ngay người lại.
Rất nhanh liền có người bước vội vào điện, vẫn bộ thanh sam như cũ, khí chất xuất chúng, ngay cả hành lễ cũng mang theo một tia phóng khoáng tự nhiên.
Tề Tốn Chi nhẹ quét mắt nhìn hắn, rồi lại liếc An Bình một cái, khẽ nở nụ cười, xem ra đây là một trợ thủ tương đối được coi trọng đây.
An Bình chú ý tới ánh mắt của hắn, nhịn không được bật cười: “Lẽ nào ngươi nhìn trúng Lâm tiên sinh? Thật xin lỗi Tử Đô, người khác đều được, chỉ có hắn là không thôi.”
Lâm Dật buồn cười lắc đầu, dường như không chút để bụng bản thân bị đem ra làm trò đùa. Sắc mặt Tề Tốn Chi thoáng cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại lộ ra đôi chút ý cười, không nhiều lời nữa, chỉ bình bình thản thản hành lễ rồi quay người rời đi………..
“Điện hạ nói thế, hẳn là đã điều tra về thân thế của vi thần rồi.” Đợi đến khi trong điện không còn ai khác, Lâm Dật mới bất đắc dĩ nói ra suy đoán của bản thân.
An Bình hơi mỉm cười, khoan thai đứng dậy, từ trước mặt hắn chậm rãi thong thả đi qua, trường bào chấm đất, nhưng lại có cảm giác mỹ lệ vô vàn: “Nghe nói Nhiếp chính vương có một bào tỷ (chị họ), phong hào Khánh Đức công chúa, bỗng nhiên mất tích không thấy, có điều chuyện này cũng không có mấy người biết, sau đó đương nhiên cũng không ai nhớ, nếu không phải hôm đó tiên sinh có qua có lại chỉ đường, bổn cung cũng khó mà biết được chân tướng thật của tiên sinh.”
Lâm Dật cười lắc đầu: “Vi thần không ngờ tai mắt của điện hạ đã sớm trải rộng khắp thiên hạ, bây giờ thật sự phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.”
“Hai năm bổn cung ra ngoài học hỏi cũng phải dùng để du sơn ngoạn thủy.” An Bình đứng ngay ngắn trước mặt hắn, nghiêm mặt nói: “Chuyện triển khai thế nào?”
“Không phụ kỳ vọng của điện hạ.”
“Rất tốt.” An Bình cười rạng rỡ, áp sát gần hắn, thấp giọng: “Không biết biểu thúc có hứng thú đi gặp thử mấy thân thích khác không?”
Lâm Dật vội lùi về sau một bước, hành lễ nói: “Điện hạ ngàn vạn lần đừng xưng hô với vi thần như vậy, vi thần không đảm đương nổi, hơn nữa……………” Hắn ngừng lại, thở dài: “Vi thần được cha mẹ nuôi thu dưỡng, cùng hoàng thất không có nửa điểm quan hệ huyết thống.”
An Bình hơi ngạc nhiên, cười lắc đầu: “Thì ra là vậy, bỏ đi, thế thì không gọi. Mấy ngày nữa là sinh thần của Tử Đô, tiên sinh cùng đi đi.”
Lâm Dật cười gật đầu: “Phụng mệnh điện hạ không từ, vi thần lĩnh mệnh.”
Hiệu suất làm việc của Tề Tốn Chi rất cao, cộng thêm đề xuất chi tiền của An Bình, hiệu suất làm việc càng cao hơn nữa, ngay tối đó đã gửi thiếp mời đến Triệu vương phủ. Bởi vì hắn biết Thục vương nhận lời mời của Triệu vương, hiện nay đang ở trong phủ Triệu vương.
Thế nhưng Thục vương điện hạ đích thực rất không tình nguyện, ít nhất theo như Lưu Tự thấy là vậy. Từ sau buổi trưa cho đến tối, ba người ngồi cùng nhau nhàn hạ uống rượu, nhưng mắt thấy trình độ quấn người của Tiêu Linh đối với Tiêu Tĩnh như vậy, hắn sớm đã đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Thục vương, nếm thử cái này đi, bổn vương đặc biệt lệnh nhà bếp làm cho ngươi đó.”
“…………………………….” Tiêu Tĩnh vô lực thở dài: “Triệu vương, bổn vương ngày mai có thể dọn về phủ đệ của mình?”
“Ây ya, ngươi và ta là huynh đệ mà, khách khí thế làm gì?”
“Không không, bổn vương cảm thấy vẫn nên khách khí thì hơn.”
“………………..” Tiêu Linh ủy khuất ngồi chồm hổm trong góc tường.
Lưu Tự lặng lẽ lau mồ hôi, biên giới Tây Nam giao cho một vị vương gia như vậy, quả thật khiến người ta lo lắng a………….
Tiêu Tĩnh lắc đầu, bắt đầu thay đổi đề tài: “Đúng rồi, Khánh Chi, bổn vương vào kinh không lâu liền nghe nói An Bình dự định phong ngươi làm phò mã, có chuyện này sao?”
Bàn tay cầm chung rượu của Lưu Tự bỗng run lên một cái, cúi mày cụp mắt, giọng nói đượm vẻ ủ rũ: “Vương gia hiểu lầm rồi, không có chuyện này.”
“Ồ? Đó là chuyện tốt.” Tiêu Tĩnh hừ một tiếng,: “Vị công chúa tùy hứng kiêu căng không biết trời cao đất dày như thế, không thích hợp với ngươi.”
Tiêu Linh ở một bên vội vàng chạy tới hòa giải: “Ui chao Thục vương, ngàn vạn lần cẩn thận tai vách mạch rừng……………”
Ánh mắt sắc như đao của Tiêu Tĩnh lạnh lùng quét qua, hắn lập tức ngậm miệng, lại lặng lẽ ngồi chồm hổm trong góc tường.
Lưu Tự rầu rĩ uống một ngụm rượu, cuối cùng nhịn không được phản bác: “Thực ra An Bình điện hạ cũng không tệ như Vương gia nói đâu, tiếp xúc lâu rồi, cũng biết nàng kỳ thực chỉ tiêu sái tùy tính, thái độ làm người cũng rất thân……………”
Lời nói bỗng dừng lại theo ánh mắt của Tiêu Tĩnh, ánh mắt trước nay cương quyết ấy bỗng trở nên có chút thâm trầm, thậm chí còn nổi lên chút ý cười: “Khánh Chi, ngươi không phải là……….nhìn trúng An Bình rồi đó chứ?”
“Ể? Thật sao thật sao?” Tiêu Linh phấn khích chạy qua muốn nghe tám chuyện, Tiêu Tĩnh nặng nề ho một tiếng, hắn lại quệt miệng đi ra chỗ khác.
Ngón tay cầm chung rượu của Lưu Tự siết lại, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, mới thấp giọng nói: “Ta không biết nữa…………..”
Không phải nói lấy lệ, mà thật sự mơ hồ. Rõ ràng người hắn thích là Chu tiểu thư, nhưng vì sao trong lòng nghĩ tới nghĩ lui đều là vị công chúa lẳng lơ đó, vì sao chứ?
Tiêu Tĩnh một tay chống má, một tay cầm chung rượu, thấp giọng cười, đám tiểu bối bây giờ, rất dễ thương nha.