Đêm đã khuya.
Trải qua ba tuần rượu.
Cuối cùng, Công bộ Thượng thư cũng biết được chân tướng.
Nhưng chân tướng này lại không phải là chân tướng mà Công bộ Thượng thư muốn biết.
Lúc này, sắc mặt của Vương gia đã chuyển sang màu đỏ hồng, y chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn Công bộ Thượng thư, lặng lẽ thở dài: “Thật ra thì bổn vương cũng không muốn như vậy”.
Công bộ Thượng thư nhíu mày: “Vương gia, hôm nay ngài bày ra đủ trò, mời ta đến đây chỉ nhằm mục đích hỏi về việc nam tử đã thiết kế hệ thống thủy lợi của sông Lương Hoài hiện đang ở đâu thôi sao?”.
Vương gia nhìn Công bộ Thượng thư rồi vội vã gật đầu, ánh mắt mơ màng: “Ừ, việc này không phải là do Công bộ của ngươi phụ trách sao? Ngươi chắc chắn là phải biết rồi. Yến Duy à, ngươi mau nói cho bổn vương biết đi…”.
Công bộ Thượng thư dĩ nhiên là không thể nào dễ dàng chấp nhận sự thật, đây là “chân tướng” mà hắn luôn chờ đợi sao? Lúc này, sắc mặt Công bộ Thượng thư vô cùng khó coi: “Ta không biết”.
Vương gia đập bàn: “Nói bậy, rõ ràng là ngươi biết, có phải ngươi thông đồng với Hoàng huynh, không muốn nói sự thật cho bổn vương, đúng không?”.
Công bộ Thượng thư bị cái đập bàn này khiến cho đau lòng, hắn mềm mỏng lên tiếng: “Ta không biết thật mà, ta chưa từng gặp qua Triệu Miểu, lúc xây dựng hệ thống thủy lợi, bản thiết kế của y là do hạ nhân mang đến cho ta. Vương gia nếu muốn tìm người này, ngài đến Công bộ e là nhầm chỗ rồi”.
Những lời nói này của Công bộ Thượng thư khiến Vương gia ngẩn người, nhưng đột nhiên, hắn lại đập bàn một lần nữa: “Bổn vương không tin, nhất định là Hoàng huynh không cho ngươi nói, có đúng không? Yến Duy à, việc này, ngươi không thể nào nghe lời Hoàng huynh được. Ngoài mặt, tuy y vẫn tươi cười, không phản đối nhưng lại ngấm ngầm ra tay, nhất định là y! Y không cho bổn vương đoạn tụ! Bổn vương biết! Y không muốn bổn vương đoạn tụ”.
Công bộ Thượng thư chán nản đến mức không buồn nói nữa.
Hắn thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, rời đi.
Lúc này, hắn thật sự không muốn ở cùng nơi với con ma men đoạn tụ này thêm một giờ một khắc nào nữa.