Công bộ Thượng thư cẩn thận lôi từng người trong số các cung nữ, thái giám canh gác, hầu hạ trong ngày hôm đó ra tra hỏi.
Cuối cùng, hắn biết được:
Hộ bộ Thượng thư đúng là đã ngủ lại tại Tử Quỳnh điện, hôm đó, sau khi thái giám đưa hắn về điện đã canh gác đến sáng mà không hề rời đi. Loại trừ.
Lễ bộ Thượng thư và Binh bộ Thượng thư sau khi uống rượu say mèm thì bắt đầu la hét ầm ĩ, khiến cho các thái giám khó khăn lắm mới có thể đưa được hai người về Thúy Vũ các, hai vị đại nhân này có thể làm chứng cho nhau. Loại trừ.
Vinh Quận Vương, Lại bộ Thị lang Lưu Tử Thanh, học sĩ đứng đầu Lan Thanh các Tống Thư Nghĩa, ba người này uống rượu cùng với nhau, sau đó kéo nhau về Tĩnh Hưng điện, tiếp tục sai người mang rượu đến, khiến cho cung nữ, thái giám phải hầu hạ cả đêm, không được nghỉ ngơi. Loại trừ.
Đối với trường hợp của phủ doãn phủ Nam Lăng Giang Thẩm, khó khăn lắm hắn mới có thể khiến cung nữ hầu hạ trong ngày hôm đó khai ra, hóa ra thằng nhóc này bị Li An công chúa lôi đến Trích Nguyệt lầu ở phía đông nam rừng trúc ngắm sao cả đêm. Loại trừ.
Cuối cùng, chỉ còn lại vài người…
Lúc này, Công bộ Thượng thư đã về đến phủ, hắn phần nào đã hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh nhìn chiếc hộp bằng gấm để trên bàn rồi lên tiếng, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”.
Lão quản gia: “Chiều nay, Hoài An Vương gia sai người mang món quà này đến tặng cho ngài”.
Trong nháy mắt, Công bộ Thượng thư đã lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có, hắn nhanh chóng mở chiếc hộp, lấy ra một vật rồi đặt lên bàn.
Hóa ra, đây là bức họa cổ vẽ hình thác nước đổ từ trên cao xuống.
Một món quà rất có giá trị.
Nhưng đáng tiếc nó lại không thuộc về hắn.
Từ trước đến giờ, Công bộ Thượng thư hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện như thế này.
Lão quản gia cung kính dâng lên một tờ giấy: “Ngày mai, Vương gia muốn mời ngài đến Lâm Giang lầu để uống trà”.
Công bộ Thượng thư ném bức họa vào hộp gấm, ánh mắt bình tĩnh: “Khi nào?”.
Lão quản gia: “Giờ Tuất”.
Công bộ Thượng thư nhíu mày, lúc đó, hắn vẫn còn phải ở lại Công bộ phê chuẩn công văn: “Ta không rảnh, sáng mai, ngươi phái người đến Vương phủ báo với y chuyển sang giờ Hợi đi”.
Lão quản gia lau mồ hôi: “Đại nhân, người này… là Vương gia”.
Công bộ Thượng thư thản nhiên mỉm cười một cách lạnh lùng: “Ngươi cứ phái người đến đó đi”.