Một lát sau…
Lúc này, hai ngươi đã phần nào tỉnh táo hơn.
Yến Duy khẽ cử động.
Hắn cảm thấy thân dưới của mình bám đầy thứ chất lỏng dơ bẩn.
Công bộ Thượng thư bật dậy, hắn nhất định phải điều tra, nhưng mà, trong bóng tối, Hoàng đế đã nhanh chóng giữ chặt cánh tay của hắn.
Lúc này, hơi thở của Hoàng đế vẫn còn nồng nặc mùi rượu nhưng thật ra, y đã tỉnh.
Hoàng đế thấp giọng, trong giọng nói của y không giấu được vẻ lúng túng: “Đừng đi…”.
Gương mặt của Yến Duy không bộc lộ chút cảm xúc nào, hắn khẽ nói: “Nhưng thần… chảy máu rồi…”.
Hoàng đế hoảng hốt, y vội vã bật dậy định gọi người truyền thái y.
Nhưng Yến Duy đã nhanh chóng kéo Hoàng đế lại, hắn nói không cần truyền thái y, bảo công công mang thuốc vào là được rồi.
… …
Phía trong tẩm cung của Hoàng đế, ánh sáng leo lét phát ra từ ngón nến đặt cạnh long sàng.
Gương mặt của Hoàng đế đỏ bừng.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến y thật sự cảm thấy rung động, vô cùng hổ thẹn, vô cùng đau lòng nhưng cũng vô cùng quyến rũ.
Lúc này, Yến Duy cũng không còn lòng dạ nào để quản Hoàng đế.
Hắn nằm trên long sàng, hai chân dang rộng, bôi thuốc vào vết thương.
Mỗi hành động đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi mới có thể giảm bớt được sự đau đớn.
Mái tóc dài dính đầy mồ hôi, bê bết trên lưng, vai, gáy.
Tất cả đều không giấu được vẻ đau khổ.
Lúc này, Yến Duy cũng không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Hoàng đế cầm lọ thuốc trong tay Yến Duy, bây giờ, sự áy náy khiến giọng nói của y nhỏ nhẹ đến mức kì lạ: “Để trẫm bôi thuốc cho ngươi”.
Yến Duy cầm chặt chiếc bình, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần”.
Tuy nhiên, lúc này, đôi tay của hắn đã không còn chút sức lực nào, Hoàng đế chỉ cần giật nhẹ một cái, chiếc bình đã nhanh chóng nằm gọn trong tay y.
Nhận ra rằng bản thân không còn khả năng tranh giành, lúc này, Yến Duy mới hoàn toàn buông tay, hắn nằm trên giường, ngượng ngùng nói: “… thổi nến đi”.
Hoàng đế ngoan ngoãn nghe lời.
Trong bóng tối.
Yến Duy cảm nhận được ngón tay của Hoàng đế đang từ từ tiến vào thân dưới của hắn.
Hoàng đế cúi đầu, lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của y tràn đầy sự áy náy: “… Yến Duy, là tại trẫm không tốt…”.
Tất cả là lỗi của Hoàng đế, ai bảo y không được ôn nhu, hiền dịu, động một chút là nổi giận, lúc nào cũng đối xử với người bằng hữu thân thiết này như đối xử với phạm nhân.
Nhớ lại trước đây, mỗi lần y bị mẫu hậu hay Thái phó mắng.
Lại vội vàng chạy về tẩm cung, cầm hết đồ vật này đến đồ vật khác, nhắm thẳng vào người Yến Duy mà ném.
Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, y mới tỉnh ngộ, tại sao mình lại trút giận lên người của Yến Duy chứ?
Bây giờ, khi đã trưởng thành.
Chẳng những không tiến bộ được chút nào mà mọi việc càng lúc càng tồi tệ hơn.
Rõ ràng, Yến Duy mới chính là người mà Hoàng đế quan tâm, cũng là người thân thiết nhất với y.
Mặc dù, ngoài mặt, hắn vẫn đối xử với Hoàng Thượng như bao người khác, thậm chí, đôi lúc còn không thèm nói chuyện với y.
Nhưng cuối cùng, Yến Duy lại là hảo bằng hữu, cũng là người đã cùng Hoàng đế trưởng thành.
Tuy hắn là Công bộ Thượng thư lạnh lùng, nghiêm túc nhưng đồng thời, trong lòng Hoàng đế, hắn lại là một Yến Duy hoàn toàn khác.
Trước đây, Hoàng đế đã nhận ra được sự khác biệt này dường như, y vẫn không mấy bận tâm.
Hoàng đế nghĩ rằng đó chỉ là tình nghĩa bằng hữu nhiều năm.
Mơ mơ hồ hồ, đem thứ tình cảm không rõ ràng ấy chôn sâu vào tận đáy lòng.
Chưa từng quan tâm…
Cũng chưa từng tìm hiểu…
Kể từ sau dạ yến ngày hôm đó, Hoàng đế mới nhận ra rằng sự khác biệt này rốt cuộc là lớn đến mức độ nào.