Mười tháng sau.
Khi hương thơm hoa quế thoang thoảng trong không khí.
Cũng chính là ngày đại hôn của tướng quân.
Phủ Tướng quân tổ chức yến tiệc.
Hoàng đế nể tình đến dự.
Nhất thời, Tướng quân vô cùng vui mừng.
Lúc này, gương mặt của Tướng quân vô cùng rạng rỡ, hắn liên tục rót rượu, uống rượu, mời rượu, tắm rượu.
Hăng hái chiêu đãi mọi người, say đến mức quên cả trời đất.
Hoàng đế chống cằm, chăm chú quan sát người đang ngồi bên cạnh, lúc này, hơi thở của y đã nồng nặc mùi rượu: “Ái khanh, sao khanh uống có hai chén vậy?”.
Hôm nay là ngày vui của muội muội, Công bộ Thượng thư cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Hắn cười liên tục trong một ngày, nhưng lúc này, ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, Công bộ Thượng thư lại không cười, lạnh lùng lên tiếng: “Uống rượu nhiều sẽ hỏng việc”.
Hoàng đế nhếch môi, phóng tầm mắt nhìn quang cảnh xung quanh: “Hỏng việc gì?”.
Nhất thời, Công bộ Thượng thư không còn cách nào khác nên đành lên tiếng: “Hoàng Thượng, người say rồi”.
Đúng lúc đó, Tướng quân tay ôm bầu rượu, vội vàng bước đến: “Hoàng Thượng, thần kính ngài một chén”.
Hoàng đế vội vã đón lấy chén rượu.
Nhưng Công bộ Thượng thư lại nhanh chóng cầm lấy bầu rượu trong tay Tướng quân, tiện thể còn liếc hắn một cái bằng ánh mắt sắc như dao, mang đầy hàm ý cảnh cáo.
Tướng quân hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: “À… dường như Hoàng Thượng đã say rồi, Yến đại… à không, đại cửu ca, hay là ca ca tiễn Hoàng Thượng hồi cung, có được không?”.
Hoàng đế gật đầu, lúc này, gương mặt ngài cũng đã chuyển sang màu đỏ hồng, Hoàng đế kéo tay áo Công bộ Thượng thư: “Đúng rồi, hồi cung thôi, mau tiễn trẫm hồi cung”.
… …