Phía trong Hoàng cung, tại Ngự thư phòng.
Hoàng đế chống cằm, gương mặt vô cùng chán nản: “Thừa tướng đang ở cùng với một nam tử”.
Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh, tay cầm bút, liên tục phê duyệt công văn: “Vâng…”.
Gương mặt Hoàng đế vô cùng chán nản: “Ngự Sử đại nhân và Hình bộ Thượng thư cũng thường xuyên qua lại với nhau”.
Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh, tay cầm bút, liên tục phê duyệt công văn: “Vâng…”.
Gương mặt Hoàng đế vô cùng chán nản: “Sáng nay, đệ đệ của trẫm – Hoài An Vương gia cũng vừa bảo là đang thích một người…”.
Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh, tay cầm bút, liên tục phê duyệt công văn: “…”.
Lúc này, sự chán nản trên gương mặt của Hoàng đế chỉ có tăng chứ không có giảm: “Lại là một nam tử”.
Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh, lúc này, ngòi bút cũng đã viết xong chữ cuối cùng, hắn vội vã ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng, rốt cuộc là Hoàng Thượng muốn nói cái gì?”.
Gương mặt Hoàng đế vô cùng chán nản, ngài khẽ nhíu mày: “Trẫm vừa phát hiện ra bọn họ đều có chung một đặc điểm”.
Công bộ Thượng thư: “Hoàng Thượng anh minh”.
Hoàng đế thở dài: “Đó là, tất cả đều đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành thân, cho nên ái khanh à, để đề phòng sau này khanh cũng lầm đường lạc lối giống bọn họ, hay là từ bây giờ, khanh nên bắt đầu lo liệu… Đúng rồi, cô cô của trẫm có một thiên kim đã đến tuổi gả chồng, nàng ấy vô cùng đứng đắn, lại hiền hậu, thông minh…”.
Công bộ Thượng thư: “Hoàng Thượng…”.
Hoàng đế: “…??”.
Công bộ Thượng thư khép công văn, nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt không kém phần kiên quyết: “Thần rất bận”.
Vừa nói xong, Công bộ Thượng thư vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng thoái lui.
Âm mưu làm bà mai của Hoàng đế xem như đổ sông đổ biển.