“Vermouth, cô đến chỗ Liqueur đánh cướp à?” Shinichi ôm mũi nhìn cái bàn đầy vũ khí, trên trán trượt xuống ba vạch hắc tuyến.
Vermouth và Vodka vừa nãy cõng về một túi đồ màu đen, bên trong chứa các loại vũ khí, tỷ như lựu đạn khói, súng ống AK, bom C4, súng ngắm, đạn sáng, súng bắn dây thừng cứu viện kỳ quái, Shinichi cảm thấy bọn họ như đã đem toàn bộ kho vũ khí mang về.
“Tôi cùng Vodka không có lẻn vào chỗ ở của Liqueur.” Vermouth đột nhiên cho lên nòng một khẩu súng, tiếng kêu răng rắc dọa Shinichi phát sợ.
Gin chuẩn bị thuốc cảm mạo thật tốt rồi nhét vào trong tay Shinichi, cau mày nói: “Hai người tốt nhất nên có một lời giải thích hợp lý.”
“Liqueur bây giờ đang là người làm chứng của cảnh sát Nhật Bản, nơi đó là khu nhà an toàn của cảnh sát Nhật Bản.” Vodka tuần tra quanh nhà Liqueur liền phát hiện trong đó có rất nhiều người Nhật Bản, thông qua quan sát lời nói cùng cử chỉ, vũ khí trang bị của bọn họ, y xác định bọn họ là cảnh sát Nhật Bản.
“Cảnh sát Nhật Bản...... Vodka, cậu bắn trúng đầu gối cảnh sát Nhật Bản rồi?” Gin nhếch một bên khóe môi, người dây dưa vào chuyện này lại là đám cảnh sát Nhật Bản, từ lúc nào thì cảnh sát Nhật Bản cũng làm loại hoạt động này?
Vodka giơ vũ khí đang đùa nghịch trong tay lên, oan ức nuốt nước bọt nói: “Đại ca, tài bắn súng của em có kém đến như vậy sao?”
“Hừ, tiểu quỷ, thay quần áo, chúng ta phải về Nhật Bản rồi.” Gin nhấc áo khoác mới mua của Shinichi lên ném trên đầu cậu, chuyến đi này phải kết thúc sớm hơn so với dự đoán của hắn.
“Hắt xì, Gin, chúng ta hôm nay trở về Nhật Bản sao?” Shinichi đột nhiên hắt xì mấy cái, Gin vũ khí đầy đủ trở về Nhật Bản là muốn cho nổ tung cả cục cảnh sát Nhật Bản luôn sao?
“Tiểu quỷ, em có biết vì sao tôi không cho em uống thuốc giải không?” Tầm mắt Gin rơi xuống trên người Shinichi, khóe môi nhếch lên hỏi.
“Mục đích giống với người đã bỏ thuốc tôi có đúng không? Nếu như người hạ thuốc biết tôi đã từng bởi vì dùng APTX4869 dẫn đến việc thân thể bị teo nhỏ, như vậy mục đích của bọn họ chính là muốn lấy được thuốc giải APTX4869, anh muốn tìm thời cơ để kéo bọn họ ra.” Shinichi sớm đã phát hiện, lấy năng lực của Gin thì không thể có chuyện không cắt đuôi được vài tên cảnh sát, hắn muốn biến cậu thành mồi nhử dẫn ra người giật dây.
“Không thể không nói Cool Guy cậu bắt đầu biết dùng não rồi, đáng tiếc thời gian của chúng ta không còn nhiều, Vodka đã cho người sắp xếp chuyên cơ để quay trở về Nhật Bản.” Vermouth thu dọn tốt vũ khí một lần nữa rồi thả lại vào trong túi, động tác đeo túi ra sau lưng nhanh nhẹn, thong thả ra khỏi phòng.
“Đại ca, em đi lấy xe.” Vodka cũng đeo túi ra sau lưng rồi rời khỏi phòng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thanh âm trầm thấp của Gin vang lên, hắn nhìn chằm chằm Shinichi nằm ở trên giường, duỗi ra bàn tay trái bởi vì quanh năm phải cầm súng mà hiện đầy vết chai.
“Ừ, tốt.” Shinichi đem thuốc cảm uống một hơi cạn sạch, từ trên giường nhảy xuống, mặc áo khoác vào.
“Hoan nghênh đến với thế giới của tôi, Shinichi.” Gin mạnh tay kéo theo Shinichi mặt có chút ngốc, tâm tình bay bổng không tên.
“A, cái gì? Tôi không muốn cùng cảnh sát bắn nhau đâu!”
Shinichi bực tức bay giữa bầu trời nước Anh cao 9000 dặm, đoàn người của Gin rất nhanh liền quay trở lại Nhật Bản.
Chianti cùng Korn đã đợi sẵn ở sân bay rồi cùng bọn họ lên xe, Vodka trực tiếp lái xe đi tới sở nghiên cứu gần vùng ngoại ô Tokyo.
“Đại ca, theo như điều tra của Rum thì sở nghiên cứu gần đây tăng thêm không ít bảo vệ, có không ít người có thân phận thật sự là cảnh sát ở cục cảnh sát Nhật Bản, trực tiếp được lệnh xuống từ một nhân vật cấp cao. Sở nghiên cứu tổng cộng có bảy tầng, trong đó từ tầng một đến tầng ba là khu vực công cộng, mọi nghiên cứu viên đều có quyền hạn ra vào, xung quanh sáu tầng chỉ có 40% nghiên cứu viên có khả năng có thể tiến vào, tuy nhiên tầng bảy thì chỉ có 10% nghiên cứu viên có thể đi vào, một tuần trước sở trưởng của sở nghiên cứu đã hủy bỏ phần lớn quyền hạn của rất nhiều người, hiện tại chỉ có năm người có thể ra vào tầng bảy, một tên trong đó chính là do nhân vật cấp cao đấy giao xuống.” Vodka chỉ vào tầng bảy sở nghiên cứu rồi nói, “Trước khi chúng ta hạ cánh Rum đã bắt cóc được một nghiên cứu viên có quyền hạn rồi, căn cứ vào tư liệu trong tay hắn thì có thể xác định APTX4869 đang nằm trong hầm bảo mật ở tầng bảy, hệ thống an ninh vô cùng nghiêm ngặt.”
“Lúc này cách giờ làm việc của sở nghiên cứu còn nửa giờ, nếu lúc đó bọn chúng phát hiện thiếu mất một tên nghiên cứu viên có vai trò quan trọng, APTX4869 sẽ lập tức bị dời đi. Vì lẽ đó tuy rằng thời gian rất vội, có vẻ như chúng ta cũng không thể không hành động được, Gin.”
Vermouth ném điều thuốc lá đã hút gần hết ra ngoài cửa sổ xe, sau đó rút ra từ trong người ra khẩu súng lục.
“Này, mấy người không phải muốn giết người rồi xông vào chứ.” Shinichi mắt thấy bộ dáng đằng đằng sát khí của Vermouth, chỉ lo bọn họ vọt thẳng vào sở nghiên cứu giết hết mọi người trong đó.
Gin mặt không chút cảm xúc nói: “Cho các người 15 phút, lặng lẽ trà trộn vào sau đó lén lấy đồ trở về.”
“Ôi chao, Gin từ lúc nào đã dài dòng như vậy rồi.” Vermouth bất mãn xoay đầu lại trừng Shinichi, nửa trêu chọc nửa trào phúng cười nói.
“Nói nhiều, mười phút.” Khóe miệng Gin hiện ra ý cười lạnh lẽo, từ trong ngực móc ra cây súng, nòng súng màu đen thẳng tắp quay về phía Vermouth.
“Vermouth, chúng ta xuống đi, bọn Chianti đã chuẩn bị xong rồi.” Thân thể cao lớn của Vodka bất giác run lên một hồi, vội vã kéo Vermouth xuống xe.
“Gin, Vodka bọn họ làm sao đi vào được vậy, các anh không có kế hoạch sao?” Shinichi biết rõ cậu lúc nãy đã khiến người khác khó chịu, cho nên mới tìm một câu hỏi khác để che giấu bối rối của mình.
“Không có.” Gin thẳng thắn đáp, trước đây hắn sẽ tự mình lập ra kế hoạch, tự mình đi chấp hành, nhưng từ khi sau khi gặp tiểu quỷ, hắn trở thành BOSS tổ chức, tuy rằng có thể tự mình động thủ, thế nhưng rất nhiều lúc đều chỉ lập ra hướng đi, sau đó để cấp dưới phối hợp hoàn thành. Phụ trách trông giữ một tên tiểu quỷ đã rất phiền phức rồi, đặc biệt tên tiểu quỷ này giống như thần chết, có đến vài lần hắn căn bản còn chưa ra tay thì con mồi bị hắn chú ý đã chết không rõ nguyên nhân...... Sau đó hắn ý thức được phụ trách trông chừng tiểu quỷ phiền phức này, so với tự mình đi chấp hành nhiệm vụ càng quan trọng hơn nhiều.
Shinichi một mặt không nói gì, Tổ chức Áo đen làm sao sống sót nổi qua mấy năm như vậy?
Lúc này một chiếc xe chở hàng cỡ lớn dừng trước cửa sở nghiên cứu, Vermouth cùng Vodka đang muốn tới gần xe chở hàng cỡ lớn, một tên bảo vệ lúc ban đầu còn đang ở bên trong chạy ra.
Vermouth cùng Vodka quay trở về chỗ, tên bảo vệ kia tựa hồ hoài nghi thân phận của tên lái xe, chỉ thấy tài xế đi xuống khỏi chỗ ngồi, lục lọi bên trong túi quần, như đang tìm giấy chứng nhận gì đó.
“Tiểu quỷ, xuống xe.” Gin nhấc cổ tay Shinichi lên, mở cửa xe ném Shinichi ra ngoài.
“A?” Shinichi đầu óc mơ hồ, Gin ném cậu ra ngoài nhẫn nhịn làm lá chắn cho Vermouth cùng Vodka sao?
“Lại gần nằm xuống, giả chết.” Gin tuyệt tình kéo cửa sổ màu đen lên, tấm kính kia che đi khuôn mặt khiến Shinichi vừa yêu vừa hận.
Một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, Shinichi bị bức ép xuống ngựa, bây giờ muốn làm cũng cho làm, không muốn làm cũng cho làm.
Shinichi một bên ở trong lòng mắng Gin, một bên lắc qua lắc lại chầm chậm đi tới trước cửa sở nghiên cứu, giả bộ suy yếu ngã trên mặt đất.
“Cậu bạn nhỏ, nhóc không sao chứ?” Bảo vệ sở nghiên cứu vội vội vàng vàng chạy tới nâng Shinichi dậy, rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu.
Tài xế xe chở hàng cũng chạy tới hỗ trợ, mặc dù chỉ đứng ở một bên giương mắt nhìn.
Vermouth nhân cơ hội bò đến bên dưới gầm xe chở hàng, sử dụng thiết bị đã được sửa chữa lại đem mình cố định ở gầm xe, để né tránh kiểm tra.
Vodka đoán chừng là do vóc người quá to lớn không thể trốn vào gầm xe, liền trực tiếp bò lên đỉnh xe chở hàng, mà thiết bị giám sát trước cửa sở nghiên cứu không phản ứng chút nào, phỏng chừng đã bị hacker của Tổ chức Áo đen khống chế được.
Shinichi rên rỉ một tiếng, hơi mở híp mắt, giả bộ mới tỉnh lại.
Có lẽ là vì người bảo vệ này ở bên ngoài quá lâu, một người bảo vệ khác cũng chạy ra ngoài, Shinichi giả bộ bản thân bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi tại chỗ một chút liền rời đi.
Bảo vệ trông thấy cậu chỉ là một đứa bé, cho nên không quá cảnh giác, nhìn cậu có thể tự mình bước đi liền quay trở về.
Sau khi khúc nhạc dạo ngắn này trôi qua, tài xế xe chở hàng đưa ra được giấy chứng minh thân phận, xe chở hàng bình an vô sự lái vào trong sở nghiên cứu.
Shinichi lén lén lút lút tránh bảo vệ quay trở lại trên xe, trong mắt tràn đầy oán khí trừng Gin, để một người chưa từng tham gia huấn luyện chuyên môn trực tiếp tham gia thực chiến sẽ chết người đó!
Tầm mắt Gin theo khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của Shinichi trượt tới trên xương quai xanh tinh xảo, sau đó dần dần chuyển qua vòng eo Shinichi.
Vào thời điểm Shinichi giả bộ té xỉu cậu không để ý tới, có thể là do áo sơ mi chữ T không bó sát người lại ngắn, hơi hơi để lộ thân thể tiểu quỷ, cái mông mẩy liền lộ ra. Kỳ thực chỉ có một phần nhỏ, thế nhưng một mảng da thịt trắng nõn nhỏ bé này khiến dục vọng bị cấm mấy ngày của Gin trướng đau.
“Em vừa nãy câu dẫn tôi? Đáng tiếc hôm nay tôi không có hứng thú.” Gin nghĩ một đằng nói một nẻo quay đầu đi, chỉ nhìn một chút là có thể nhớ lại xúc cảm da thịt này, nhưng bề ngoài tiểu quỷ bây giờ là của một đứa trẻ hắn ghét nhất, hắn thật sự không có cách nào ăn ngon.
Trong lòng Shinichi hơi hồi hộp một chút, lão già Gin đáng chết này, ánh mắt của hắn rõ ràng tràn ngập khát khao, dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt mãnh liệt sôi sục, tựa hồ đang tìm thời cơ thích hợp trào ra, xé nát tâm trí hắn, sau đó thoả thích hưởng thụ một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị.
“Ha ha ha.” Shinichi cười gượng vài tiếng, ý đồ đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
“Tiểu quỷ, nếu như em khát khao khó nhịn, chúng ta còn có chút thời gian......” Gin lại gần Shinichi, đưa lưỡi khiêu khích vành tai Shinichi một hồi, nhìn tiểu quỷ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, hiếm thấy cao hứng cười to lên, sau đó đem tiểu quỷ ôm vào trong ngực của mình, giơ tay xoa xoa vài sợi tóc đen xoã tung này.
“......” Shinichi vùi đầu trong ngực Gin, không chỉ vì phòng ngừa Gin thật sự thú tính quá độ, mà còn bởi vì khoảnh khắc lúc nãy khiến cậu có chút bị mê hoặc. A, không phải chỉ bị cấm dục có mười mấy ngày, cậu làm sao cũng khát vọng loại chuyện như thế đến như vậy rồi?
“Em sẽ không thật sự nghĩ......” Gin hồi lâu không thấy tiểu quỷ trong ngực lên tiếng, kéo dài ngữ điệu trêu đùa, đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười khó dò.
“Im đi!” Shinichi vùi trong ngực Gin đột nhiên lắc đầu, chuyện mất mặt như thế cậu tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Gin nhe răng cười, còn muốn tiếp tục đùa giỡn Shinichi, chuông điện thoại lại không đúng lúc vang lên.
Gin nhận điện thoại, chỉ chốc lát sau ừ một tiếng, ngay sau đó hắn thả Shinichi ra, ngồi vào chỗ tài xế, khởi động xe vòng tới mặt sau sở nghiên cứu.
Korn đã cầm súng bắn dây thừng đứng đợi ở đó, chờ sau khi tầng thượng sở nghiên cứu xuất hiện bóng người của Vermouth cùng Vodka, y liền dùng súng bắn dây thừng bắn lên tầng thượng, Vermouth cùng Vodka mang theo bao tay ngừa ma sát trượt xuống, nhanh chóng vượt qua lưới sắt chui vào trong xe.
Korn sau khi bỏ súng bắn dây thừng vào trong cốp xe, liền thay Gin ngồi vào vị trí tài xế, khởi động xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Đại ca, APTX4869 đã lấy được trở về, tư liệu trong sở nghiên cứu đã bị tiêu hủy toàn bộ.” Vodka đem trang bị đặc biệt chứa thuốc giơ đến trước mặt Gin, y đã xác nhận bên trong trang bị này quả thực chứa APTX4869.
“Chỉ là có chút vấn đề nhỏ, lúc tiêu hủy tư liệu không cẩn thận phát động hệ thống an ninh của bọn chúng, hiện tại cảnh sát Nhật Bản đang trên đường chạy tới.” Vermouth nhún vai một cái, khuôn mặt đầy vô tội nói.
Vodka cho rằng Vermouth là cố ý, nhưng khi y nhìn Vermouth giống như thật sự vô tội, nhất thời cũng không có cách nào xác định được có phải ảo giác của mình hay không.
“Tiểu quỷ, đây là thuốc giải APTX4869, em xuống xe ở giao lộ kế tiếp.” Gin trầm tư trong chốc lát, từ trong lòng lấy ra một bình thuốc đưa cho Shinichi.
Shinichi nhìn Gin, do dự mãi vẫn không nói ra được nghi vấn trong lòng, nhưng lại không yên lòng dặn dò: “Chú ý an toàn.”
“Tránh thoát được cảnh sát tôi sẽ rời khỏi Nhật Bản, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, không được gây thêm phiền toái cho tôi, còn có...... Chuyện người chết bớt quản.” Gin nhàn nhạt mở miệng nói, tiểu quỷ này sau khi hắn rời đi 90% sẽ dính dáng đến chuyện nguy hiểm, đều có liên quan đến người chết.
“Kệ chuyện người chết, lại không thể biết được chuyện của anh.” Shinichi giận dỗi nói thầm, cậu đối với chuyện Gin lần thứ hai rời đi quả nhiên vẫn có chấp niệm.
Chân mày Gin hơi nhíu lại, Shinichi bĩu môi nhìn thẳng hắn, mặc dù không lên tiếng, ý nghĩ trong lòng vẫn rõ rõ ràng ràng hiện trên mặt.
“Xuỵt...... Rum còn có chuyện che giấu, bọn họ tụ họp chắc chắn không chỉ có ba người, trong tổ chức có cảnh sát Nhật Bản nằm vùng...... Tôi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ quay trở về đón em cùng nhau hoàn thành chuyến tuần trăng mật.” Gin giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi, dùng thân thể che kín ánh mắt của những người khác, lại gần lỗ tai Shinichi khẽ nói.
“Ai thèm chứ!” Shinichi ban đầu còn có chút lo lắng, nghe đến câu sau cũng chỉ còn ngọt ngào, đối với chuyện Gin lần thứ hai rời đi cũng không ý kiến gì nữa.
Xe rất nhanh liền chạy đến một giao lộ, Shinichi xuống xe, trong tay cầm bình thuốc trong suốt, đứng giữa làn khói bụi đen kịt nhưng trong mắt chỉ có bóng xe Porsche cổ rời đi.
Shinichi đột nhiên ý thức được, có chút ly biệt không nhất định phải là rời xa, mà là đang chờ ngày đoàn tụ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
+ Tác giả có lời muốn nói:
A, bộ truyện này sắp hoàn thành, tác giả luôn do dự không biết có nên chuyển sang viết về một CP mới hay không, ngày hôm qua rốt cục cũng quyết định lại viết thêm một phần mới, muốn viết ra loại mang cảm giác khác, chắc chỉ đoản văn, coi tình huống cụ thể mà định.
Ngày mai thất tịch, vì lẽ đó quyết định xuất bản, truyện mới tên《 Hoa Bỉ Ngạn Sắc Đen Tình Yêu 》, văn án như sau:
Có người nói mỗi một bông Bỉ Ngạn sắc đen sẽ có một tinh linh đang ẩn núp, bọn chúng có thể giúp người thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì trong lòng.
Thế nhưng, bọn chúng cũng có điều kiện trao đổi, đó chính là máu tươi của con người!
Chỉ có dùng máu tươi của bản thân tưới lên hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp kia, tinh linh nằm bên trong mới có thể giúp người thực hiện nguyện vọng trong lòng, bởi vì thứ tình cảm chân thành nóng rực kia đem lại cảm giác trí mạng cho bọn chúng.
Người đàn ông kia tựu như hoa Bỉ Ngạn sắc đen, cực kỳ mê người lại gây ra vết thương trí mạng, tất cả những người tiếp cận hắn đều sẽ bị ăn mòn đến như không còn, đến cả xương cũng không còn một mẩu.
Biết rõ ràng kết quả nhưng vẫn cùng ác ma làm một cuộc giao dịch, nhất định không có cách nào đến được thiên đường, mà cậu cùng với hắn cũng chỉ có thể như Bỉ ngạn sắc đỏ, nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa lá muôn đời không được gặp nhau. Duyên không kết quả, yêu nhất định sẽ chết.