[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 5: Đối lập


14b9cf1d593a0449448320780939jpg

‘Bọn họ cho dù không yêu, thì cũng đã không còn cách nào có thể rời khỏi được đối phương.‘

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cảnh sát Scotland nhận được tin báo án, phòng riêng nào đó trong Club ở Gleneagles Hotel diễn ra một cuộc mua bán thuốc phiện, bọn chúng còn bắt cóc trẻ con và đang chuẩn bị tiến hành bán đấu giá.

Tuy nhiên, khi cảnh sát Scotland chạy đến hiện trường lại phát hiện ra đây chỉ là trò đùa dai của một đứa bé, nhưng trùng hợp là ở hiện trường lại phát sinh án mạng, cho nên bọn họ bắt đầu kiểm tra vụ án, thẩm vấn những người có mặt.

Đương nhiên, ở trong phòng đều là những người có máu mặt ở Scotland, làm sao có chuyện cam tâm tình nguyện bị tra khảo, một người trong bọn họ gọi điện ra bên ngoài, tiểu đội trưởng trong đám cảnh sát liền sảng khoái thả người.

Gió đêm thổi từng đợt mạnh đến mức cả rừng cây rầm rì vang vọng, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ treo trên cây cũng theo gió chập chờn, Conan ở phía sau theo Gin thong thả bước trở về khách sạn, bên cạnh ánh hào quang lấp lánh, đẹp đẽ như ở trong mơ.

“Gin.” Conan dừng bước đứng im tại chỗ, ngữ khí âm trầm nhưng lại toát ra vẻ kiên định vô cùng.

Gin xoay người lại, bên người liền tỏa ra hơi thở của thợ săn, giống như đang mỉm cười khiến cho ánh hào quang khi nãy trong phút chốc vụt tắt.

“Tại sao lại phải giết Adelaide?” Bầu không khí kỳ diệu chậm rãi khuếch tán, Conan cắn nhẹ môi, cậu không muốn lại trốn tránh nữa, tất cả cứ ngả bài hết đi!

Cậu nguyên lai đã hoài nghi Cecilia, bởi vì trên người cô ta cùng Zoe ngửi ra được mùi nước hoa giống nhau. Thế nhưng khi cậu với Zoe giáp mặt nhau và ngửi thấy hương thơm, cậu nhớ rõ ràng trang phục trên người ông ta đã bị chất u uế kia vấy bẩn, vậy mà mùi hương vẫn nồng đậm như vậy, không giống như bị nhiễm phải, chính xác là muốn hãm hại Cecilia!

Khiến cậu nhớ tới thời điểm Gin hai lần liên tục nói ra lời nhắc nhở Adelaide, Gin không giống như đang đùa giỡn, hắn cực kỳ chắc chắn Adelaide muốn làm phản, ông ta thậm chí bởi vì hoài nghi Gin hiểu rõ tất cả sự tình mà căng thẳng hoảng loạn.

Nhắc đến động cơ giết người, vị Adelaide này bị người phụ nữ mafia kia đoạt vị, lại bị khử dưới tay Gin, không khỏi khiến người ta hoài nghi đến vị BOSS kia.


Trong lòng sinh ra nghi hoặc, sau đó Conan rất nhanh đã tìm được chứng cứ.

Khách sạn vì muốn quản lí mọi thứ một cách thống nhất nên hết thảy từ giám đốc, quản lí, huấn luyện viên, đầu bếp, nhân viên phục vụ đều thống nhất cả về đồng phục, vì lẽ đó sẽ dễ dàng cho nhân viên khách sạn phân biệt được trang phục của mình; đồng phục, ca-ra-vát, giày, thậm chí là cả khăn tay, ở trên đều viết tên của nhân viên sở hữu.

Cậu ngày hôm nay nhìn thấy trên khăn của Zoe có thêu chữ, mà chữ bên trên khăn tay Adelaide dùng để lau mồ hôi giống nhau như đúc. Sau đó thừa dịp cảnh sát kéo tới, cậu lén lút đem khăn tay lấy ra kiểm tra, ở khăn toát ra mùi hương hoa quả tươi mát, một góc còn xuất hiện dấu vết của dung dịch gì đó đã nhỏ qua —— sát rìa còn có vết tích hình tròn hơi ố vàng.

Nếu như Adelaide không chết, Conan suy đoán sự việc hẳn là sẽ phát triển như thế này —— Gin bị hạ độc chết, Adelaide lén lút đem khăn tay nhét vào túi xách Cecilia, sau đó đóng giả làm người tốt xuất hiện bảo vệ công lý, vạch trần Cecilia thông dâm với người tình, rồi từ đó đoạt lại vị trí thuộc về mình.

Đáng tiếc Adelaide chết rồi, cậu mãi mãi cũng không thể biết chính mình đã sai ở đâu.

Gin từ lâu đã như người thợ săn ngắm thật kĩ con mồi, chỉ chờ bọn họ ngoan ngoãn chui đầu vào cạm bẫy, không chỉ là Adelaide, mà bao gồm cả Edogawa Conan —— Không, phải là Kudo Shinichi mới đúng.

Gin đã sớm biết được kế hoạch của Adelaide, nhưng vẫn không vạch trần, Gin uống xong hai ly rượu kia cũng không có vấn đề gì.

Đồng bọn của Gin vốn đã ẩn núp ở bên trong Club, Vermouth sở trường là dịch dung đã giả trang thành nữ phục vụ viên ngăn cản Zoe ám sát cậu, mà một người khác có cùng mục đích —— Munday thấy đồng bạn sắp bị bại lộ, lập tức xuất hiện cản trở, vì lẽ đó Vermonth mới có thể nhắc nhở cậu không nên chạy loạn.

Adelaide muốn ám sát người lãnh đạo trực tiếp là Gin, như vậy ông ta chắc chắn sẽ không buông tha cho bất cứ người nào dám tiết lộ bí mật của ông ta, vì thế ông ta cũng rất vinh hạnh đưa đứa con trai nhỏ của ‘ngài Kurosawa‘ vào danh sách mục tiêu.

Zoe đi vào phòng bếp, rất có khả năng là cùng nữ đồng bạn phục vụ viên của mình nói chuyện, đem thuốc độc giao cho cô ta, sau đó giả bộ rời đi. Ngược lại người chết cuối cùng nhất định sẽ là Zoe, cô ta là hàng giả, cuối cùng cũng sẽ đến lúc đổi lại thân phận thật sự.

Đáng tiếc đồng bạn của Zoe là giả mạo, Vermonth lấy được thuốc độc thành công, lại âm thầm bỏ vào trong rượu của Adelaide, khiến cho Adelaide tự chuốc lấy hậu quả, đồng thời cũng khiến cho ông ta bại lộ thân phận.

Nếu như lúc trước Gin cũng chỉ là hoài nghi, thì hiện tại hắn vô cùng chắc chắn cậu chính là Kudo Shinichi.

“Người phản bội tổ chức, kết cục chỉ có một.” Gin mang theo ý cười mà tựa như không cười nhìn Conan, người khác trông thấy mặc dù là cười, thế nhưng ngữ điệu trong lời nói lại phảng phất vài phần hung tàn.

“Có thể giao cho ‘cảnh sát’......” Conan đem hai chữ cuối nuốt trở lại vào bụng, đối với một sát thủ chuyên nghiệp mà lại nhắc đến cảnh sát, mình cũng thật quá ngây thơ.

“Cảnh sát? Hừ, kẻ phản bội tổ chức chưa bao giờ cần mượn tay kẻ khác, mang theo bí mật của tổ chức cùng xuống địa ngục mới là nơi chốn cuối cùng của bọn chúng.” Lông mày vàng kim hơi nhíu lại, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám phản bội tổ chức.

“Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đưa ngươi nhốt vào nhà lao.” Conan kiên định nói, loại người như Gin chỉ coi mạng người như rơm rác, vô luận thế nào đều phải đưa hắn ra trước công lý.

“Ngươi nghĩ rằng bản thân còn có thể sống sót tới ngày đó?” Gin đột nhiên bước nhanh tới, bóp chặt lấy cằm Conan nâng khuôn mặt cậu lên, gần như là hưng phấn đến mức không kiềm chế được nói: “Ta đã sớm nói với ngươi phải nhắm đúng mục tiêu, một phát phải trúng, không được cho kẻ địch sống lay lắt thêm một cơ hội nào nữa rồi. Con mồi nhỏ bé đáng yêu của ta, ngươi làm sao lại không chịu nghe đây?”

Đau đớn đến thấu xương, Conan trừng mắt nhìn trở lại, không cam lòng yếu thế nói: “Ta là thám tử, công việc của ta cũng không phải giết người, ta nhất định sẽ tìm được tội chứng của ngươi, sau đó đem ngươi nhốt vào nhà giam, để pháp luật đến thẩm phán tội ác của ngươi.”

Hai người im lặng không nói, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn luân phiên dội lại, ám muội mà triền miên.

Lúc này phía chân trời đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang rền, chỉ thấy một đóa hoa màu sắc rực rỡ khổng lồ ở trên bầu trời đêm phía sau Conan tản ra, hóa thành những đốm lửa nhỏ rực rỡ xinh đẹp theo nhau rơi rải rác, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Gin nhìn khuôn mặt Conan được pháo hoa rọi sáng rực rỡ, lại giống như một con báo nhỏ nhìn chăm chú vào con mồi, con ngươi màu xanh tỏa ra một loại ý chí ép buộc.

“Thật muốn xé ra nhìn, xem bên trong khối thân thể này đến tột cùng đang ẩn giấu bí mật gì.” Tay trái của Gin nhẹ nhàng xoa cổ Conan, sau đó một phát liền tóm lấy, trực tiếp đem Conan nhấc lên giữa không trung.

Conan theo bản năng gắt gao nắm lấy cánh tay trái của Gin, cảm giác nghẹt thở khiến cậu khó chịu thở dốc, hai chân giữa không trung bắt đầu đá loạn.

“Có thể đem cắt ra giữa ánh sáng đêm tối, cũng không cần thiết phải tồn tại ở thế gian. Nhìn sinh mệnh ở trong tay ta từng chút từng chút một trôi qua, thật khiến cho ta hưng phấn!” Gin gia tăng thêm chút sức lực, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra răng nanh trắng như tuyết.

Conan giãy giụa càng lúc càng yếu, bên trong lỗ tai vang lên tiếng ù ù, não bộ thiếu dưỡng khí trầm trọng, mạch suy nghĩ cũng vì thế ngưng bặt.

Một viên đạn từ phía bên phải xẹt qua gò má Gin, vẽ ra một vết thương.

Vermonth thu lại súng cầm trong tay, từ trong bóng tối rừng cây bước ra.

“Gin, đừng xuống tay vội, giữ lại đứa bé này còn có tác dụng.” Vermonth vo vo chân tóc của mình, trên mặt lộ ra chút ý cười.

Gin nguy hiểm nheo mắt lại: “Vermonth.”

“Viên đạn bạc có thể hủy diệt tổ chức, cũng không phải thật sự không tồn tại nha~” Vermonth mỉm cười đầy quyến rũ giống như đóa hồng xinh đẹp lại diễm lệ.

Khóe miệng Gin chậm rãi nhếch lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Viên đạn bạc một phát có thể đem chúng ta tiêu diệt, căn bản không hề tồn tại! Hừ, quên đi, ta cũng thật sự muốn biết tên tiểu quỷ này có thể khiến cho ta tiếp thu những thứ gọi là thẩm phán tội ác hay không.”

“Tiểu quỷ, lần sau nếu làm vướng chân ta, ta liền lập tức đưa ngươi xuống địa ngục.” Gin buông Conan ra, Conan mất đi nơi chống đỡ liền ngã nhào xuống đất không động đậy nổi, chỉ nằm một chỗ thở hồng hộc.

Không tiếp tục quan tâm đến hai người bên cạnh, Gin quay người hướng về phía khách sạn.

Vermonth đi tới bên cạnh Conan, hạ người xuống nói: “Cool Guy, cậu biết không, có một loại người, vốn dĩ không có tương lai. Đắc tội với Gin chỉ có một kết cục, so với cậu tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.”

“Đối mặt với ác ma, viên đạn bạc làm sao có thể lui bước đây?” Conan nhẹ nhàng thốt ra câu nói này, dùng câu nói lúc trước của Vermonth phản bác lại.

“Được thúc đẩy nhờ ý chí công lý, không quan tâm đến hậu quả của việc theo đuổi chân tướng sự thật, và ngay cả kẻ thù cũng cứu vớt được cả viên đạn bạc...... Có thể, thực sự là có thể......” Vermonth thở dài, cho dù vốn không phải là thế giới của ánh sáng, nhưng vẫn cứ cứng đầu, kiên cường, không sợ hãi, cho dù đêm đen như nước sơn, vẫn xuyên thấu tầng tầng trở ngại, để đêm tối tỏa sáng ánh hào quang.

Gin là thước đo của bóng tối, còn Cool Guy là sứ giả của ánh sáng, không biết rồi sẽ có một ngày, ánh sáng có thể đột phá bóng tối và soi sáng cho toàn đại địa hay không? Nếu đó chính là cậu, thì có thể chứ?

Bóng dáng Vermonth dần dần biến mất trong bóng đêm, Conan suýt nữa thì mất mạng, xụi lơ cả người, xem ra lần này chỉ là cảnh báo nho nhỏ, Gin không để ý cậu bày trò đùa giỡn, thế nhưng cậu lại dám báo cảnh sát tới quấy phá nơi hắn giải quyết kẻ phản bội tổ chức, hành động này đã chọc giận hắn —— hắn đối với tổ chức một lòng trung thành, đúng là khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Vừa nãy Vermonth có nói, cậu đối với bọn họ còn có tác dụng, chí ít thì hiện tại cậu tạm thời vẫn an toàn, thế nhưng bọn họ đến tột cùng dự định lợi dụng cậu để làm chuyện gì đây?

Conan nhiều lần suy nghĩ cũng nghĩ không ra, hiện tại cũng chỉ có thể đi được đến đâu hay đến đó.

Trở lại khách sạn, Conan tiến vào phòng cao cấp, vừa vào cửa đã nhìn thấy Gin ngồi trên ghế sa lông màu đen, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá lốm đốm điểm lửa sáng, từ miệng thở ra một làn khói trắng.

Trong làn khói mờ ảo, Gin lười biếng ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng cũng bị làn khói che khuất, tạo cảm giác có chút ôn nhu mơ hồ, tà mị khiến lòng người rung động.

“Quay trở lại rồi, lúc đi đừng nghĩ đến.” Gin gảy gảy tàn thuốc, sau đó đặt lại bên môi hút một hơi.


“Ta sẽ trốn không thoát, không phải sao? Thân phận của ta đã bị bại lộ, người thân, bạn bè của ta đều ở dưới họng súng của ngươi, ta có thể chạy trốn tới đâu?” Đây chính là vấn đề Conan đã suy nghĩ suốt trên đường trở về, Gin sở dĩ yên tâm để cậu một mình hành động như vậy đều là do có nguyên nhân. Nếu như cậu dám chạy trốn, người nhà và bạn bè đều sẽ bị tổ chức hãm hại, lời nói của Vermonth chính là nói tới ý tứ này của Gin.

“Vẫn coi như tự mình ý thức được một chút.” Gin ngồi thẳng dậy, tay cầm điếu thuốc lá dí mạnh xuống gạt tàn, “Nếu như thế thì tại sao lại phải cứu ta?”

Conan bị hỏi lại, kỳ thực cậu cũng đã từng do dự, mặc dù vẫn luôn theo đuổi chính nghĩa nhưng lần đầu tiên bản thân cậu lại tự hỏi có nên cứu người này hay không, chuyện này tuyệt đối đáng lẽ không nên xảy ra. Bất kể là người xấu hay kẻ tốt, sinh mệnh đều quý giá, mỗi người làm ra chuyện tốt hay chuyện thất đức khắc có lương tâm cùng pháp luật răn đe, cái chết không phải là sự cứu rỗi hay để trừng phạt.

Thế nhưng đáy lòng Conan vẫn có một thanh âm đang nói – hắn ta sẽ phá hủy tất cả tín ngưỡng của ngươi, mang ngươi ném xuống vực sâu tuyệt vọng.

Âm thanh chân thực đến như vậy, Conan không biết là Gin đã khiến bản thân cậu sinh ra loại ảo giác bị uy hiếp kia, hay là cậu đã bị bóng tối lặng lẽ thấm vào tận xương tủy rồi, ý nghĩ chỉ xuất hiện trong đầu hai, ba giây là dừng lại nhưng mà đối với cậu mà nói lại như đã trôi qua mấy thế kỷ dài đằng đẵng.

Cuối cùng cậu vẫn ngăn lại ly rượu Gin đang uống, cho dù bản thân lúc sau đã biết được chân tướng cậu cũng chưa từng cảm thấy hối hận, đây chính là chính nghĩa của cậu.

“Cứu người là không có lý do.” Đến cuối, Conan chỉ có thể đưa ra đáp án này, cậu không thể tìm được lý do vì sao chính cậu lại cứu Gin, chỉ là cậu cảm thấy bất luận là ai khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng đều nên duỗi tay ra cứu trợ.

Gin lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không cảm kích ngươi, đến thời điểm tất yếu, ta sẽ không chút do dự mà giết ngươi.”

“Ta cũng sẽ đưa ngươi ra trước công lý.” Conan không chút yếu thế, cậu không cách nào có thể khoan dung với hành vi của Gin, cuối cùng cũng sẽ có một ngày cậu nhất định phải đưa tên này lên phiên tòa án.

Gin khẽ hừ lạnh một tiếng: “Ngôn từ rất thú vị...... Hừ, bắt đầu từ hôm nay, lấy thời hạn một tháng, nếu như ngươi có thể bắt được ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu như ngươi thất bại, kiếp này tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi bên cạnh ta.”

Hoặc là triệt để từ bỏ, hoặc là triệt để giam cầm, hai cái kết hoàn toàn trái ngược, trò chơi này phần thưởng đặt cược khiến cậu không thể không động lòng.

Không cá cược, cậu một đời đều sẽ bị Tổ chức Áo đen giám sát uy hiếp, đánh cược, cậu còn có một phần hai giành lấy sự tự do, đồng thời còn bảo vệ được người thân cùng bạn bè bên cạnh.

Mặc dù cơ hội để lựa chọn quá thấp nhưng vô luận như thế nào, cậu đều muốn thử một lần, một vì bố mẹ, vì Ran.

“Được.” Conan một tay đút vào túi quần, một tay đẩy góc kính trên mũi một chút, trầm ổn trả lời.

Hai người hưng phấn đang đứng cũng không hề nghĩ rằng, đêm đó sẽ trở thành đêm mà bọn họ cả đời này cũng không cách nào có thể trốn thoát khỏi đối phương, cũng là tạo ra cho bọn họ một nguyên nhân để một đời không ngừng truy đuổi lẫn nhau.

Vẫn chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng người kia, hiểu rõ người ấy sung sướng hay đau buồn, cử chỉ, lời nói, so với tình nhân thì càng giống kẻ thù cũ, người yêu mới, bọn họ cho dù không yêu thì cũng đã không còn cách nào có thể rời khỏi được đối phương, không biết được cuối cùng đây là duyên phận hay là nghiệt duyên nữa.