Từng chiếc máy bay trên bầu trời nơi sân bay bay loạn xạ, từ nam đến bắc mỗi người một hành trình, Shinichi kéo theo ba lô rời khỏi buồng máy bay, bên ngoài bầu trời sáng sủa, không khí trong lành, là khí trời tốt đẹp hiếm thấy.
Shinichi còn nhớ lúc cậu đến sân bay mây đen còn đang giăng kín, giống như tâm tình của cậu khi đó, vô cùng đau thương cùng khốn khổ.
Nghĩ như vậy Shinichi giơ tay lên che trên trán, ánh sáng nhỏ vụn từ kẽ bàn tay chiếu xuống, rơi vào trên gương mặt cậu, khuôn mặt trắng nõn của Shinichi lúc này phảng phất tản ra ánh sáng dìu dịu, ngay cả cọng lông nhỏ nhất cũng bị chiếu sáng rõ ràng.
“Bé Shin, mẹ và bố con đi trước mua ly cà phê, hành lý nhờ con lấy nha.” Kudo Yukiko vỗ vỗ vai Shinichi, sau đó liền ôm lấy Kudo Yusaku rời đi.
Shinichi bất đắc dĩ hướng tới nơi chuyển gửi hành lý, lôi kéo ra bốn cái valy, cậu hoài nghi mẹ có phải dự định ở lại Nhật Bản không trở về Mỹ nữa hay không, ngày hôm qua vào lúc thu dọn hành lý liền mang theo cả đống thứ vô dụng trở về.
Shinichi tìm tới một cái xe đẩy nhỏ rồi đem thùng đựng hành lý lần lượt bỏ vào trong, tay trái đẩy đẩy, gian nan đi ra khỏi phi trường.
Lúc đi ngang qua con đường dành cho khách, Shinichi nhìn thấy mười mấy vị phóng viên cùng nhân viên chụp ảnh chen ở bên đường cái, một người đàn ông bước ra tựa như một ngôi sao nổi tiếng đi cùng trợ lý, bảo vệ đang không ngừng cố gắng dọn dẹp lối đi.
Shinichi chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt, mà vừa lúc đó một đoàn người mặc áo đen cũng từ đấy đi ra, xếp thành hai hàng bảo vệ, thô bạo chen tách đám phỏng viên để đi về phía bãi đỗ xe của sân bay.
“Bé Shin, bên này.” Kudo Yukiko đứng ở bên taxi, đột nhiên hướng Shinichi phất tay.
Tài xế xe taxi hỗ trợ Kudo đem đống hành lý đặt lên xe, Shinichi cùng tài xế xe sau khi hoàn tất liền lau cái trán đầy mồ hôi, làm việc liên tục như nhân viên bốc vác khiến cậu mệt chết đi được.
Đột nhiên Shinichi bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng tựa hồ đang nhìn kỹ lấy cậu, Shinichi xoay người, một đoàn xe Porsche chạy sượt qua.
Shinichi nghĩ muốn nhìn xuyên qua cửa kính xe để thấy rõ người ngồi bên trong xe, nhưng mà cửa kính xe được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, không thể từ bên ngoài mà có thể thấy rõ được cảnh bên trong xe.
Trong lòng mang theo cảm giác kỳ lạ cũng theo đoàn xe rời đi mà dần dần biến mất, Shinichi ngơ ngác đứng tại chỗ, nhớ tới người kia thích nhất chính là xe Porsche cổ.
“Bé Shin, mau lên xe, con tự nhiên đứng đờ ở đó làm gì?” Kudo Yukiko ấn cửa kính xe xuống, hận không thể tóm chặt lấy lỗ tai Shinichi cho cậu tỉnh lại, không thể để cho cậu ở trước mặt người khác làm trò cười cho thiên hạ.
“Không có gì.” Shinichi nhàn nhạt trả lời một câu, khom lưng ngồi vào bên trong xe.
Xe rất nhanh liền khởi động, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng biến đổi, nơi đất cũ quen thuộc lúc ban đầu trong vòng ba năm đã thay đổi rất nhiều rồi.
Shinichi cảm thấy có chút không biết phải làm thế nào, vào lúc này chuyện duy nhất cậu có thể xác nhận chính là —— từ khi quay trở về Nhật Bản, cậu đã bắt đầu nhớ Gin rồi.
Kudo Yukiko đã cho mời một người quét dọn đến sửa sang lại căn nhà mình ở Nhật Bản cùng nhà của bác tiến sĩ Agasa, bởi vậy vào thời điểm trở về liền lập tức có thể vào nghỉ ngơi.
Căn nhà cũ vào lúc Shinichi rời đi vẫn y chang như vậy, ngay cả những cuốn nghiên cứu tâm lý tội phạm cũng đặt đúng chỗ cũ, không ai đặt lại trên giá sách.
Shinichi thu hồi tầm mắt, nhấc valy lên trở về phòng của mình, tiếp tục ở lại chỗ này Shinichi sợ chính mình sẽ nhớ tới người đàn ông kia.
Nhưng mà trong phòng của cậu lại càng tràn ngập hơi thở của người đàn ông kia, đồ của Gin, đồ vệ sinh cá nhân thậm chí còn đặt ở trong phòng của cậu, quanh chóp mũi lại tràn ngập mùi khói thuốc lá Mild Seven thật lâu.
Shinichi mở valy hành lý ra, bỏ hết đồ của mình vào bên trong tủ quần áo, cậu nhìn quần áo của bản thân cùng quần áo của Gin song song đặt cùng một chỗ, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Shinichi buồn bực đem toàn bộ quần áo của Gin kéo hết xuống, bỏ vào trong hộp giấy cũ, sau đó nhét trên tủ quần áo, mắt không thấy tâm không phiền.
Chỉ là con mắt dù có sạch sẽ, trong lòng Shinichi vẫn cảm thấy không thoải mái, cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, ngày hôm sau liền mang theo hai con mắt gấu trúc xuống lầu ăn cơm.
Kudo Yusaku cùng Kudo Yukiko hiếm khi về Nhật Bản một lần, sau khi dùng xong bữa sáng liền cầm theo quà cáp đến nhà bạn bè, trong này cũng bao gồm cả nhà Mori, vì lẽ đó Shinichi không đi cùng.
Một thân một mình trong căn nhà cũ trống rỗng, Shinichi vì bản thân rót một ly cà phê, lúc đi ra khỏi nhà bếp liền nhìn thấy trên bàn ở phòng khách đặt cuốn nghiên cứu tâm lý tội phạm, đột nhiên nghĩ đến một ngày đẹp trời nào đó, không khỏi dừng bước lại.
Bản thân cậu lại cố ép chính mình không cho phép nhớ về ngày đó nữa, cậu không được nhớ về mối tình cuối cùng kia.
Shinichi cầm sách ngồi trên bệ cửa sổ, giống như ngày bình thường hôm đó nhàn nhạt lật trang sách, từ khung cảnh buổi chiều đó thoát ra, cậu rốt cuộc cũng nhớ được ngày đó cậu có làm một tờ đánh dấu.
Mà ở dưới những nét cong cậu vẽ, có người dùng tiếng anh viết một hàng chữ.
—— Ngu ngốc.
Chưa từng gặp qua chữ viết này, ngón tay trỏ Shinichi vuốt ve trang sách, cậu có thể tưởng tượng ra được người viết dòng chữ tiếng anh này tự đại đến mức nào.
“Gin......” Shinichi thấp giọng lầm bầm gọi nhỏ, nguyên lai Gin đã sớm tiên đoán được cậu sẽ không thể bất chấp có được tất cả hoặc không có gì.
“Keng keng keng......”
“Alo, xin chào, đây là nhà Kudo.” Shinichi quay trở về phòng khách, tiếp nhận điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
“Kudo, tớ là Sonoko đây, nghe nói cậu hôm qua đã về Nhật Bản rồi, tớ cùng Ran đang ở trung tâm Beika đi dạo, cậu có muốn qua đây không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mạnh mẽ, là giọng nói to của Suzuki Sonoko.
Shinichi hoài niệm cười cười, theo bản năng muốn cự tuyệt.
“Ừ, Kudo cậu đáp ứng rồi đấy, Ran nhất định sẽ rất vui, tớ cùng Ran sẽ đợi cậu ở cửa hàng thú cưng nha!” Suzuki Sonoko chưa kịp nghe câu trả lời của Shinichi, liền một mình nói một đoạn, sau đó thẳng thắn dứt khoát cúp điện thoại.
Shinichi thở dài, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Tiết trời không tốt, bên ngoài đã bắt đầu tí tách mưa, Shinichi ngồi đợi trong chốc lát, mưa rơi ngoài cửa sổ không những không tạnh, trái lại càng thêm dữ dội.
Kudo từ trong kho chứa đồ lôi ra ba cái ô, đi bộ đến trạm tàu đi tàu điện ngầm, ngay sau đó liền đi thêm một đoạn đường ngắn nữa, vì lẽ đó chờ cậu tới được cửa hàng thú cưng ống quần đã bị ướt sạch, bả vai cũng hơi hơi ướt.
Đột nhiên một tia sáng xẹt qua, hai tiếng kít kít từ xe hơi truyền đến, hai chiếc Porsche nhanh chóng thắng mạnh xe dừng trước cửa hàng thú cưng, bánh xe xẹt qua đường xi măng, ao nước đọng trên đường lẫn bùn đất bị hất văng hai phía cao nửa mét.
Shinichi bị tai họa ập tới bất ngờ ướt hết cả một thân, vội vã thu hồi ô trốn sang một bên, khom người xuống giải quyết đống bùn dính trên ống quần, cho nên không thể nhìn thấy ngoài cửa chính cửa hàng thú cưng đang phát sinh một chuyện.
“Gâu gâu.....” Một người đàn ông mặc tây trang màu đen mở ra cửa xe Porsche, một con Husky phấn khích nhảy ra ngoài, đứng tại chỗ khinh thường nhìn một vòng, đột nhiên nhanh chân chạy đến trước một cửa hàng thú cưng, nhào lên trên thân một con chó khác.
“A!!! Con chó ngốc nhà ai, mau cút đi! Bảo bối nhà ta là đực mà!” Chủ nhân cửa hàng thú cưng chầm chậm bước ra, đầu tiên cầm cái chổi trên tay như muốn đánh.
“Thối tiểu quỷ.” Tiếng cười nhạo quen thuộc vang lên khiến toàn thân Shinichi đang cúi xuống liền nhanh chóng cứng ngắc, cậu cúi thấp đầu, không dám ngẩng đẩu nhìn lại hướng của giọng nói ấy.
Ba năm trước, chính giọng nói này, đã từng chút kéo cậu xuống vực sâu. Vào thời điểm lại có thể nghe được một lần nữa, Shinichi chỉ cảm thấy thời gian trong nháy mắt như chảy ngược, cậu quay trở về ba năm trước khi vẫn còn là một học sinh cấp ba ngây thơ, đối với tình yêu hồ đồ ngu ngốc.
Gin tới tìm cậu sao? Gin chẳng lẽ là vì ghen, cho nên mới đến ngẳn cản trước khi cậu cùng Ran gặp mặt?
Shinichi siết chặt bàn tay đang thấm lớp mồ hôi mỏng, sau gáy cùng tai nóng lên xuất hiện một mảnh màu hồng nhạt. Ngồi xổm tại chỗ không cách nào nhúc nhích.
Hai người bước xuống từ một chiếc Porsche khác, chính là Gin cùng Vodka.
Gin nghiêng thân tựa trước cửa xe hút thuốc, đốm lửa nhỏ từ thuốc lá Mild Seven ở trong mưa bị dập tắt toàn bộ, gió lạnh thổi đến làm bay bay góc áo gió màu đen, người đàn ông đứng trong mưa lại đẹp như một bức tranh thuỷ mặc.
Vodka sát phong cảnh hắt hơi một cái, thân thể cao lớn của y cũng theo đó run rẩy một hồi, giọt mưa đọng lại trên chiếc ô cầm trong tay cũng vì thể chảy xuống.
Gin liếc mắt nhìn Vodka một chút, quay đầu nhìn sang con Husky đang cố đưa đẩy mông với con chó nâu, trầm giọng nói: “Hừ, ánh mắt rất tốt.”
Shinichi đang cúi đầu nhất thời nghi ngờ, cái gì gọi là ánh mắt rất tốt, Gin yêu bản thân đến vậy sao? Lại còn tự khen ngợi chính mình?
“Đại ca, chủ nhân của ‘đại tẩu‘ là anh, đương nhiên ánh mắt rất tốt.” Vodka hiếm thấy ngay tức thì nịnh hót, đại ca nói ánh mắt rất tốt nhất định chính là đang nói vào thời kỳ động dục của ‘Đại tẩu‘ lại chọn lựa vừa chuẩn một con chó đực.
Vodka đã sớm nghe người ta nói qua hạng người như thế nào thì nuôi chó ra như vậy, đại ca yêu con trai, vì lẽ đó chó đại ca nuôi cũng thích con đực. Nguyên nhân của chuyện này là do hai ngày trước ‘Đại tẩu‘ bắt đầu động dục, vẫn luôn kề cận bên cạnh đại ca, đại ca thực sự chịu không được bộ dạng ngu ngốc này của ‘Đại tẩu‘, mới quyết định ngày hôm nay mang ‘Đại tẩu‘ đến cửa hàng thú cưng mua một con chó cái.
Shinichi ngồi xổm ở một bên ngay lúc này cái gì gọi là chua xót hay đau lòng, đều bị cục máu đông chặn lại trong cổ họng, lời nói đều phun không ra. Cái gì gọi là chủ nhân của đại tẩu, cậu và Gin từ lúc nào đã lập ra khế ước chủ tớ rồi?
“Con chó kia là giống gì?” Lại qua chốc lát, Gin ghét bỏ nói, con chó kia dáng dấp thật sự quá xấu, nhóc ngu ngốc mà mình nuôi sao có thể có cái nhìn xấu đến như vậy?
Vodka híp mắt giám định trong chốc lát, thật sự không cách nào so sánh được ngang bằng con Chó Đất này với bất kỳ loại chó quý giá nào khác, không thể làm gì khác hơn là sợ hãi nói: ” Loài mà ‘Đại tẩu‘ lựa chọn tựa hồ chỉ là một con Chó Đất.”
Chó Đất, tên khoa học trong tiếng trung là Chó Vườn, là loại chó thường thấy nhất ở Đông Nam Á......
Sắc mặt Shinichi toàn bộ biến đen, nguyên lai Gin kêu thối tiểu quỷ chính là một con chó! Gin căn bản không phải là đến tìm cậu, trong miệng Vodka gọi một tiếng đại tẩu cũng không phải gọi cậu!
“Đem thối tiểu quỷ trở về thiến.” Sắc mặt Gin lạnh dần, ngày hôm nay đáng lý ra không nên tới đây.
“Đại ca, như vậy không hay lắm đâu......” Vodka vội vã khuyên can, con Husky này là do Vermouth đặc biệt mua được, có người nói cùng đại tẩu vô cùng giống nhau, mặc dù y thật sự không thể mường tượng ra được điểm tương đồng nào cả.
Thế nhưng từ khi nó xuất hiện, đại ca không còn cả ngày đều giữ khuôn mặt lạnh lùng, Vodka mới có thể thoát ra khỏi cuộc sống ba bữa đều ăn cái giá lạnh. Vì lẽ đó hiện tại nếu như để mặc đại ca tàn hại ‘Đại tẩu‘, cuộc sống hạnh phúc của y liền sẽ một đi không trở lại.
Gin mặt không hề cảm xúc nhìn về phía sau, đằng sau thân thể cao lớn của hắn có một bóng người đang ngồi xổm, bước chân lúc ban đầu còn muốn rời đi ngay lập tức xoay hướng, chậm rãi đi vào cửa hàng thú cưng.
Vodka vội vàng đuổi theo, trong tay lôi theo con Husky đực vất vả lắm mới bắt được về, bắt đầu cùng đại ca dạo quanh cửa hàng thú cưng.
Shinichi ngồi xổm đã lâu chân đã muốn tê dại rốt cục cũng có thể đứng dậy, ánh mắt đầu tiên tập trung nhìn hai chiếc Porsche đen, cùng đoàn xe hôm qua ở sân bay giống nhau như đúc.
Shinichi lại quay đầu nhìn vào trong cửa hàng, bóng lưng Gin giữa đám người Nhật Bản lộ ra uy vũ to lớn, một con Husky cứ chạy vòng quanh Gin, chân chó tình cờ chà xát chân Gin.
Vào thời điểm cậu không rõ, Gin lại đối với động vật nhỏ sinh ra thương tiếc, thế giới này thật quá mức kỳ diệu, hay do Gin đã thay đổi quá nhanh?
Shinichi cất bước muốn đi tới phía trước, phía sau cậu đột nhiên duỗi ra một cánh tay nhỏ kéo cậu vào bên trong một cửa hàng tạp hoá ở bên cạnh.
“Shiho, tại sao cậu lại ở đây?” Shinichi mở to hai mắt nhìn người con gái trước mặt, kinh ngạc nói.
Shiho tức giận giơ tay đập cái bốp lên đầu Shinichi, trả lời: “Cái tên thám tử to xác này, cậu đã quên rồi sao, mục đích tôi về Nhật Bản chính là Gin!”
“Ách......” Shinichi không thừa nhận mình quả thật có lúc quên mất, trong đầu vẫn bị mớ thông tin linh tinh này chèn ép.
“Không được tiếp cận Gin.” Lời lẽ của Shiho bình đạm, ngữ khí có chút ý dạy dỗ.
Shinichi dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Shiho, tôi tưởng cậu đã đồng ý chuyện của tôi với Gin rồi.”
“Kudo, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa, chỉ là cậu thật sự nghĩ thông chưa?” Shiho chỉ là muốn xác định sự lựa chọn của Shinichi, cậu đã thật sự chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Gin hay chưa, bằng không cho dù Kudo có cùng Gin hợp lại, người cuối cùng chịu tổn thương lần thứ hai cũng sẽ là cậu.
Vấn đề của Shiho đổi lấy khoảng không gian yên tĩnh, hai người nhìn nhau, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Trong đầu Shinichi lướt qua vô số suy nghĩ, quá khứ buồn đau hay vui sướng lần lượt trôi qua trước mặt cậu, nơi trái tim cứng rắn đang dần nứt ra một khe hở nhỏ.
Hồi lâu sau, Shinichi khẽ thở dài một cái nói: “Tôi đã từng rất do dự, mê man, bởi vì điều tôi thật sự muốn nhiều lắm, thế nhưng hiện tại tôi đã xác định, điều tôi yêu chính là sự nghiệp thám tử, tôi muốn người nhà cùng bạn bè bình an, cũnh như tình yêu tôi thấy việc nghĩa chẳng từ nan. Tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm cùng nhiệm vụ của tôi, nếu Gin làm việc xấu, tôi sẽ không ngồi yên mà không để ý đến, chỉ là tha thứ cho tâm tư riêng của tôi, tôi không cách nào đưa hắn đem ra công lý, tôi chung quy không làm được việc đơn giản như vậy.”
Miyano Shiho khiếp sợ lùi về sau một bước, cô tựa hồ đã khám phá ra một âm mưu to lớn.
Ba năm về trước Kudo rời đi chính là vì muốn lần thứ hai cùng Gin gặp lại, bây giờ Kudo một mình cô độc, không liên hệ với bạn bè ở Nhật Bản, nên khi có chuyện sẽ không lại tiếp tục liên lụy đến bọn họ. Bản thân vợ chồng Kudo vốn không phải là nhân vật đơn giản, muốn hại đến bọn họ cũng không dễ dàng. Bác tiến sĩ Agasa hiện tại đã đáp ứng lời mời trở thành một nhà nghiên cứu ở trong một căn phòng siêu bí mật, hệ thống an ninh vô cùng cao cấp. Mà cô thì đã gia nhập vào FBI, FBI sẽ bảo vệ cô.
Theo thời gian lắng đọng, Kudo sầu não uất ức sinh hoạt, bọn họ chứng kiến được tình cảm chân thành của cậu thì sẽ buông bỏ sự chú ý, phóng túng cho sự lựa chọn của cậu. Kudo cũng cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, cậu muốn xử lý quan hệ của mình với Gin như thế nào, làm sao cân bằng thế giới của cậu cùng hắn.
Nếu nói tất cả những chuyện này không phải do Kudo cố ý, như vậy thì ba năm về trước Kudo rốt cuộc lấy tâm trạng gì để an bài tất cả những chuyện này, lẽ nào tính xấu có thể truyền nhiễm sao? Hay là do Shinichi ba năm trước đã ý thức được, cậu chỉ có thể tạm thời buông bỏ Gin, chứ không phải cả đời.