“Tổ chức Áo đen lén lút lẻn vào đoàn người của CIA rồi chiếm được máy tính không kết nối mạng, bên trong đó có chứa những danh sách gián điệp đã xâm nhập vào nội bộ của tổ chức, mỗi một phần đều có mật mã riêng thay đổi thường xuyên, máy quét vân tay, đồng tử, tin tặc hay hacker dù có mạnh mẽ xâm nhập vào, Computer sẽ nhanh chóng khởi động chương trình tự hủy, chỉ có vài nhân viên cấp cao bên trong CIA mới có thể đọc được hết tất cả các tài liệu.” Cảnh quan Ryugen dựa lưng về phía sau, hai khuỷu tay chống trên quầy bar của phòng bếp, ngón tay giữa kẹp điếu thuốc lá đang tỏa ra từng làn khói dài màu trắng.
“Gin bắt cóc nhân viên cấp cao của CIA?” Vẻ mặt Shinichi khẽ khựng lại trong nháy mắt, Gin sẽ không cuồng dã như vậy chứ?
Cảnh quan Ryugen một mặt nghiêm túc nói rằng: “Không, ngoại trừ nhân viên nội bộ của CIA, người vượt qua được máy quét vân tay cùng đồng tử cũng có thể lấy được tập hồ sơ. Mà ở mỗi bản hồ sơ, kiểm tra dấu vân tay cùng đồng tử không phải chỉ riêng của một cá nhân nào, là tùy vào thám viên mà điều đi nhận nhiệm vụ này, hệ thống mỗi ba tháng sẽ tự động thay đổi mật mã một lần.”
“Vì lẽ đó chỉ cần Tổ chức Áo đen bắt giữ được một gián điệp của CIA, là có thể tìm tới mục tiêu kế tiếp?” Shinichi dịch bước tiến đến một cái ghế bên cạnh quầy bar gần cảnh quan Ryugen ngồi xuống, chỉ cần Gin bắt được một gián điệp CIA bên trong tổ chức, là có thể mở ra một phần hồ sơ, đem hồ sơ sau khi ra ngoài rồi xóa bỏ hồ sơ bên trong hệ thống, như vậy lần sau hệ thống thay đổi mật mã sẽ không đem tên thám viên đã bị tiêu trừ bỏ sang một tập tin khác.
“Có thể là vì phòng ngừa người có quyền cải biên lại tư liệu bên trong hệ thống, hơn nữa cấp cao của CIA cho rằng không ai có thể xâm nhập vào trong đó…” Cảnh quan Ryugen duỗi ra hai tay ôm lấy cổ Shinichi, đem khuôn mặt nghiêm túc của Shinichi đến trước mặt mình.
“Rena Mizunashi không biết việc Gin đang diệt trừ kẻ phản bội sao?” Shinichi đẩy người đàn ông ra, giữa ngón tay người đàn ông đang kẹp theo điếu thuốc, y lấy tay khoát lên trên cổ mình, mùi thuốc lá sặc người xông vào khoang mũi thật khó chịu.
“Sau khi ám sát nghị viên thất bại, thân phận Kir bị hoài nghi, may mà Gin lúc đó không có xử lý cô ấy, FBI mới có thời gian đưa cô chuyển đến nơi an toàn, sau đó Kir đáp ứng cung cấp tư liệu cho FBI, ngược lại FBI sẽ để cho cô tiếp tục ẩn nấp hỗ trợ. Kir sau khi trở về tổ chức thì được Gin điều đi Tây Ban Nha chấp hành một nhiệm vụ nằm vùng, lấy thử thách đo lòng trung thành của cô, cho nên cô cũng không biết bên trong tổ chức đang diệt trừ kẻ phản bội.” Cảnh quan Ryugen đưa tay tiến vào trong quầy bar lấy ra một cái gạt tàn, rồi đem tro ở đầu thuốc lá gạt xuống ở mép.
“Sau khi thân phận của Kir bị bại lộ, không phải sĩ quan Akai đã cứu Kir ra rồi sao?” Từ lúc mới bắt đầu Shinichi liền giữ trong lòng nghi vấn này, Gin đã nói Kir đã được cứu, khuyết điểm của Lão Già này tuy rằng rất nhiều, thế nhưng hắn sẽ không nói dối lừa người, đối với chuyện bản thân hắn đã làm tuyệt đối sẽ không có chuyện không thừa nhận.
“Gin đúng là giống như cậu nói… Không sai, lúc đó Kir xác thực đã trốn ra khỏi tổ chức, sau đó Kir lại rơi vào trong tay Yamamoto, nhưng cùng Gin có quan hệ rất lớn. Gin sau khi xác định chính xác Kir là kẻ phản bội, lợi dụng quan hệ liền tạo áp lực với CIA, hơn nữa thân phận của Kir đã bị bại lộ, lực lượng cảnh sát vì an toàn không thể không bỏ qua Kir, từ trong danh sách của CIA xóa tên cô đi. Một người không có thân phận, hơn nữa còn có Lệnh Truy Nã trên đường, Kir căn bản không có nơi nào có thể rời đi.” Ánh mắt cảnh quan Ryugen lộ ra suy nghĩ sâu sắc, bên trong FBI hay CIA đều có hiệp nghị bảo mật, điều thám viên trong khi chấp hành nhiệm vụ thân phận bị bại lộ, để đề phòng việc xảy ra tranh chấp sẽ trực tiếp xóa đi tư liệu về người đó, thân phận Kir không chỉ bị bại lộ, còn là kẻ tình nghi phản bội, Gin chỉ cần ngoắc ngoắc một đầu ngón tay liền có thể phá hủy đường lui của một tên thám viên.
“Gin chỉ là sát thủ.” Shinichi không biết tại sao, theo bản năng muốn vì Gin biện giải, cậu không phải không tin tưởng cảnh quan Ryugen, mà là không muốn tin tưởng.
Cảnh quan Ryugen nhíu mày: “Kir cùng tôi đã nói rồi, nửa năm trước Gin đã từng biến mất ba tháng, sau khi quay trở lại bên trong tổ chức liền xảy ra biến động lớn, CIA cùng FBI ẩn núp ở trong tổ chức đều bị nhổ sạch.”
“Gin trong ba tháng đó đã làm gì?” Shinichi nuốt nước miếng, chắc không phải là đi hủy diệt thế giới đâu ha.
“Không ai biết, hành tung của hắn kể cả người bên trong nội bộ tổ chức cũng mê muội.” Cảnh quan Ryugen cầm lên điếu thuốc khói vẫn còn đang tỏa ra hút một hơi, “Kir nói Vermouth cùng Vodka đồng thời mất tích, nên vẫn luôn đi theo bên người Gin, theo tôi được biết Vermouth chỉ nghe mệnh lệnh của BOSS tổ chức, bọn họ có thể là đi chấp hành nhiệm vụ BOSS giao, tỷ như lấy trộm danh sách.”
Trực giác của Shinichi nói có gì đó không đúng, cậu cũng đã từng thấy Gin ra lệnh cho Vermouth đi chấp hành nhiệm vụ, lần sự kiện ở khách sạn Beika kia Vermouth đã bị phái đi ngăn cản Rum, trong này khẳng định có khúc mắc nào đó không đúng.
“Nói đi, cần tôi làm gì.” Shinichi cũng không có cảm giác bản thân nếu đã nghe được toàn bộ bí mật quan trọng của bọn họ còn có thể như không có việc gì bước ra khỏi phòng, nếu đã tìm tới cửa, bọn họ nhất định có chuyện mong muốn.
“Gin gần đây sẽ đi Italy cùng một ông trùm đá quý nói chuyện làm ăn, mà bên trong thành viên Tổ chức Áo đen ở Italy có người của CIA, trước khi FBI hủy máy tính đó, chúng ta cần cậu dụ ra mục tiêu kế tiếp, CIA sẽ an bài vị thám viên kia rút khỏi, để bảo vệ thân phận của nhân viên nằm vùng.” Cảnh quan Ryugen uốn éo đứng thẳng người, trong miệng thổi ra vòng khói thuốc, tháo xuống ngụy trang cà lơ phất phơ, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
“FBI cũng quản chuyện của CIA?” Shinichi cười giễu cợt, không từ chối cũng không đáp ứng.
“Chúng ta chỉ là hợp tác cùng có lợi, FBI cũng phải biết rõ nguyên nhân tại sao nhân viên nằm vùng lại bị bại lộ thân phận.” Cảnh quan Ryugen đem điếu thuốc dí tắt, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một tấm danh thiếp, đặt ở trên quầy bar trượt tới trước mặt Shinichi.
Ngón tay Shinichi xẹt qua mép danh thiếp, không hiểu hỏi: “CIA nếu đã buông tha cho Kir, ngày hôm nay các người tại sao phải ra tay cứu viện?”
“Cũng không thể thấy chết mà không cứu, dù sao đã từng là đồng đội.” Cảnh quan Ryugen vỗ vỗ vai Shinichi, rồi nghiêng mình rời khỏi, đi tới trước cửa.
Lý do này rất sứt sẹo, rõ ràng là đem ra gạt người, bọn họ khẳng định ẩn chứa rất nhiều bí mật không muốn cho người bên ngoài biết.
“Dáng vẻ anh lúc hút thuốc cũng giống một người mà tôi biết.”
Shinichi cười cười, mắt thấy sắp phải rời đi, cậu dùng lại lời nói mở đầu của người đàn ông kia đáp trả lại. Cậu và cảnh quan Ryugen chưa từng gặp mặt, nhưng việc có thể nắm bắt được rõ ràng chuyện của FBI như thế tuyệt đối không phải là cảnh quan Ryugen thật sự.
Bây giờ nhớ lại lúc trước, cách cư xử của Gin lúc ở trong phòng rõ ràng là đang thăm dò cảnh quan Ryugen, hắn có thể đã nhìn ra đầu mối, có thám viên FBI ngụy trang thành cảnh quan Ryugen xuất hiện.
Sau đó cậu căn cứ vào các dấu hiệu để phân tích, ứng cử viên có khả năng nhất chính là Akai Shuichi. Shinichi không biết Akai Shuichi tại sao lại xuất hiện ở nơi này, điều đó rõ ràng cho thấy y đã bày ra mưu kế này từ rất lâu, coi như Akai Shuichi chân chính đã được Gin thả ra, y cũng không thể trong thời gian ngắn ngụy trang hoàn mỹ thành một người khác, đến một người thường xuyên tiếp xúc với y như Yamamoto cũng không nhận ra được. Nếu như việc này được dựng lên, vậy thì Akai Shuichi ở bên trong Tổ chức Áo đen có thể là giả mạo, không biết Gin có tin tưởng hay không.
“Thật sao? Trùng hợp đi.” Cảnh quan Ryugen siết chặt tay nắm, hơi nghiêng đầu qua nói một câu nữa, “Kudo Shinichi, cho cậu một lời khuyên, không nên ở quá gần thế giới này.”
Cửa phòng bị đóng lại, Shinichi lấy tay chống đỡ cái đầu rồi nằm nhoài trên quầy bar, nhìn ánh sáng trên trần nhà phản chiếu lại trên quầy bar, trong lòng tràn đầy trống vắng cùng khó hiểu.
Tuy không phải tự nguyện, nhưng cậu đã bước chân vào địa ngục rồi.
“Cảnh quan Ryugen?” Bác thanh tra Megure nhìn thấy cảnh quan Ryugen từ trong phòng đi ra, kinh ngạc hỏi một câu.
“Thanh tra Megure, tôi suýt chút nữa đã quên, sau khi đi ra khỏi phòng kia mới nhớ lại ở bên trong phân khu chúng ta có nắm giữ một tập tin.” Cảnh quan Ryugen đem tập tin giao cho bác thanh tra Megure, hai người cúi đầu xem xét nửa ngày, bác thanh tra Megure mới nhận ra gật gật đầu.
“Chúng ta sẽ tận lực phối hợp công tác, xin cứ yên tâm.” Bác thanh tra Megure cùng cảnh quan Ryugen bắt tay, sau đó liền rút người về cục cảnh sát.
Trung sĩ Takagi theo lệnh tiễn cảnh quan Ryugen đi ra ngoài, ở cửa đụng phải Gin đang ngồi ở bên trong Porsche cổ chờ người nào đó.
“Đang đợi nhóc thám tử sao? Chà chà, đàn ông thiên hạ đều như thế, đưa đến bên mép còn không muốn, chỉ thích tự mình săn bắn sủng vật, hay là tôi nên từ bỏ đây?” Cảnh quan Ryugen không để ý chút nào chính mình là người đáng lẽ đã phải rời đi từ sớm, lại đi thẳng tới bên cạnh xe, tay phải gác trên nóc xe, khom người xuống cùng Gin đối diện.
“Cũng không phải mỗi một vật đều đáng để ta tốn tâm tư đi chinh phục, hoa dại tình cờ đưa tới ta càng yêu thích đem chúng đặt ở trong phòng thưởng thức.” Gin nhếch môi, ý cười lặng yên thâm trầm, mấy ngày nay gặp qua đều hết sức đặc sắc.
“Vậy thì đúng là tiếc nuối.” Cảnh quan Ryugen giả vờ sợ sệt run run người, sau đó phất tay rời đi.
Ánh mắt trung sĩ Takagi phức tạp nhìn Porsche cổ, sát khí trên người đàn ông này quá nặng, cũng không giống như là thám viên của FBI, chẳng lẽ là vì ẩn núp bên trong Xã hội đen nên nhất định ngụy trang?
“Trung sĩ Takagi còn đang trong phiên trực sao?” Shinichi đi tới cửa nhà hàng thì nhìn thấy Takagi đứng trước hồ nước, liền tiện đường hỏi thăm một chút.
“Nha, không có, đang định về đồn cảnh sát.” Shinichi đột nhiên xuất hiện khiến trung sĩ Takagi sợ hết hồn, suýt chút nữa liền trượt chân rơi vào trong hồ.
“Trên đường đi cẩn thận, em đi trước.” Shinichi không biết tại sao trung sĩ Takagi lại bất ngờ như thế, cậu nhìn chung quanh một vòng thì thấy chiếc Porsche nổi bật cùng Gin đang ngồi chờ bên trong đến thiếu kiên nhẫn, trái tim nhỏ bé dừng nhảy một nhịp.
Takagi nhìn thấy cậu quýnh lên vội vã liền muốn hướng về phía Porsche chạy tới, không khỏi bật thốt lên: “Kudo, nói thật, em cùng người đàn ông này yêu đương thật sao?”
“Trung sĩ Takagi… Chúng ta không thể cùng nhau.” Shinichi dừng bước đưa lưng về phía Takagi, tay phải nắm thật chặt ống quần, trung sĩ Takagi nhớ lại lời nói của cậu vẫn còn đang vang vọng trong đầu.
“Tại sao?” Trung sĩ Takagi không hiểu, không ở cùng nhau vậy tại sao phải cùng người đàn ông kia tình chàng ý thiếp?
“Bởi vì thế giới chúng ta đang sống không giống nhau, trung sĩ Takagi.”
Shinichi buông lỏng tay phải đang siết chặt, hờn dỗi một chút, trong lồng ngực phiền muộn vẫn ngưng kết lại khiến lời nói không thể thốt ra. Vốn là thế giới khác nhau, chính mình còn do dự cái gì đây?
Cậu là thám tử, hắn là tội phạm, xem kỹ ai đang đứng cao hơn một bậc đi.
Mãi đến tận khi Shinichi lên Porsche rồi chỉ để lại làn khói trắng phía xa, trung sĩ Takagi vẫn còn đang xoắn xuýt với câu trả lời của Shinichi, đời sống tình cảm của học sinh cấp ba bây giờ đều phức tạp như thế sao? Thích thì liền nói ở cùng nhau, hazz, cũng không biết sĩ quan Sato hiện tại đang làm gì.
Bên trong Porsche cổ vẫn yên tĩnh giống như thường ngày, Shinichi một tay chống dưới cằm nhìn về phía ngoài cửa xe, trên mặt ngưng trọng thật giống như đang suy tư điều gì đó, Gin dựa vào lưng ghế hơi nhắm mắt lại, ánh sáng bên đường vội vã chiếu lên người hắn rồi lại vụt tắt, mơ hồ đang vẽ ra đường nét khuôn mặt kiêu ngạo của hắn.
Chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ ma chú yên tĩnh, Vodka nhận điện thoại, một lát sau Vodka liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, trầm giọng nói rằng: “Đại ca, ngài Yamamoto có nói Kir bị người khác cướp đi rồi.”
“Người phụ nữ kia đã không còn giá trị lợi dụng, cứ khiến ả dứt khoát chịu chết đi, nhìn ả không thể không trốn chạy hay sinh hoạt một cách quang minh chính đại cũng rất thú vị. FBI nếu muốn từ trong miệng ả lấy được bí mật của tổ chức, người cứ để lại cho bọn họ đi.” Gin giơ nhấc phải lên khoát trên chân trái, áo gió màu đen mặc trên người vung lên một góc, lộ ra áo sơmi màu trắng bên trong.
Shinichi từ khi Vodka bắt đầu nói chuyện đã rất nhanh chú ý tới hai người, Gin quả nhiên biết cảnh quan Ryugen là FBI giả trang, nhưng cậu cư nhiên không nghĩ tới Gin lại không dự định đuổi người giết tận, ngông cuồng mà đem người để lại cho FBI, hay là Kir vốn không xâm nhập vào được bên trong tổ chức nên xác thực biết không nhiều?
“Đây không phải nguyện vọng của em sao?” Gin giải thích từng cái nhìn như không thể tin được của Shinichi, nắm chặt tay trái cậu đặt trên đầu gối, ở bên tai Shinichi cười nhẹ nói.
“Chẳng qua là cảm thấy anh đột nhiên nói chuyện tốt bụng như vậy, không giống với phong cách của anh một chút nào!” Shinichi nói ra lời nói từ đáy lòng, không có uy bức, không có quấy rối… Được rồi, Gin đối phó với cậu chưa bao giờ dùng cách quấy rối, nói chung cứ ung dung thả người như vậy thật khiến cho người ta bất an, ở sau lưng sẽ không có âm mưu lớn gì chứ?
“Sao đây, em muốn làm nũng với tôi nhiều như vậy sao?” Gin nhíu mày, trong mắt lộ ra ý trêu tức.
“Anh… Anh…” Shinichi bị Gin nói làm cho sặc, á khẩu không trả lời được. Cái Lão Già tính tình xấu xa này, hắn không phải đang kể chuyện cười, nhanh như vậy liền trả thù lại rồi.
Gin buồn cười nhìn Shinichi, làm dáng muốn cắn vành tai cậu, Shinichi đem đầu nghiêng sang trái tránh thoát, Gin hôn lên gò má cậu, nhẹ nhàng cắn khuôn mặt của cậu, một hồi sau mới lên tiếng: “Vốn là muốn để em ở lại Nhật Bản hoàn hảo đi học, nhưng vì em không nỡ rời bỏ tôi như thế, liền cùng đi Italy đi.”
“Gin, anh còn không hỏi qua ý kiến của tôi mà, không được tự tiện dàn xếp! Anh… Anh… Anh… Không được đụng vào chỗ đó, đáng chết, nhanh cút ra ngoài cho tôi…”
Vodka lái xe vẽ ra một đường cong chữ S, trong lòng bắt đầu cân nhắc có hay không muốn xin chỉ thị đại ca lấy xe đi nâng cấp một chút, tỷ như thêm một tấm gỗ cách ly tự động lên xuống, tỷ như tăng cường hiệu quả cách âm.
Sau một ngày, một chiếc bay tư nhân đi Italy mang theo Shinichi đang rít gào bay lên không, chính là muốn nhanh chóng bay đến đất Mỹ phồn vinh.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tui lười~~~~ Tui lười~~~~ Tui đang rất lười~~~~