Edit: Nguyệt Băng Doanh
Beta: Tiu Ú
Nhật Tây có chút khổ não, vừa định mở miệng nói tiếp, ta lặng lẽ nhéo hắn một cái. Đối với Nhật Tây, ta cảm kích không thôi. Nhưng ở nơi Long Cung này, nếu Nhật Tây khiêu khích Vị Đán, người chịu khổ cuối cùng vẫn là Nhật Tây, cho nên việc này không thể để Nhật Tây gánh giùm được.
Ta quyết định hoàn toàn đầu hàng.
Ta chỉ đơn giản ngồi dựa tới trước, nở nụ cười hoa đào đầy mặt với Vị Đán, đầu suýt chút nữa dán vào lồng ngực Vị Đán, mặt cọ cọ vạt áo y: “Vị Đán ca ca, giúp muội cài trâm đi!”.
Hai con mắt Nhật Tây xém chút rơi ra ngoài. Xấu hổ một lúc, hắn chẳng thèm nói gì, xoay mặt qua một bên làm bộ như xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vị Đán bị ta cọ cọ vạt áo, thân thể hoàn toàn cứng đờ, hơn nửa ngày sau mới chán ghét vươn tay đẩy ta ra cách một thước: “Không được lại gần ta!”.
Ta ngẩng đầu nhìn y, ây da, chưa thấy thì chưa biết, hóa ra dáng vẻ đỏ mặt của Vị Đán thật đáng yêu ghê~~
“Thật ghê tởm, ai cho phép cô gọi ta là ca ca!”, Vị Đán ra vẻ hung thần ác sát, nắm lấy trâm cài đâm tới đầu ta. Nhật Tây sợ hãi khẽ a một tiếng, nhìn chằm chằm vào tay Vị Đán, sợ y thật sự sẽ đâm vào đầu ta.
Thật ra Vị Đán rất nhẹ tay, bạn trẻ khẩu xà tâm phật này, ngoài miệng thì ầm ầm như sấm nổ, nhưng lúc chạm tay tới tóc ta thì dịu dàng không giống như Vị Đán ương ngạnh thường ngày.
Đến lúc cài trâm xong, y khôi phục bộ mặt như bị người khác thiếu vạn lượng vàng, hếch cằm lên nóc xe, ánh mắt cũng kiêu căng nhìn lên nóc xe, có vẻ như rất khinh thường ta và Nhật Tây.
Cuối cùng xe dừng lại phía trước cung điện, từ nơi này tất cả mọi người đều phải đi bộ vào Chính Điện. Nhật Tây vén màn cửa bước xuống đầu tiên. Vị Đán không nhanh không chậm bước ra theo. Lúc đến phiên ta xuống xe, Nhật Tây cùng Vị Đán đều chìa tay ra đỡ.
Trên mặt Nhật Tây mang theo nụ cười tươi rực rỡ trong sáng, một loại sức sống có thể hoà tan tất cả mọi thứ. Ta bị hấp dẫn bởi đôi mắt sáng rực của hắn, không tự chủ nắm lấy tay Nhật Tây.
Kết quả là Vị Đán ho khan một cái, ta lập tức hoàn hồn. Vị Đán vẫn giữ một bộ mặt khó đăm đăm như ông bố dượng, tràn ngập mùi uy hiếp bá đạo. Ta run run, vươn cả hai tay ra ngoài, mỗi tay vịn lấy một người, đường hoàng nhảy từ trên xe xuống.
Vị Đán có vẻ cực kỳ không vui, bàn tay nắm thật chặt, mấy ngón tay của ta như bị bóp ép lại thành một nhúm.
“Hừ, không có lễ nghi!”, đã bước xuống xe mà Vị Đán vẫn không muốn buông tay, kiêu căng nhìn thẳng Nhật Tây đang nắm bàn tay kia của ta.
Nhật Tây tựa hồ cũng thoáng tức giận, nắm tay ta đối mặt với Vị Đán. Ta thấy ánh mắt Vị Đán càng ngày càng lạnh, vẻ mặt càng lúc càng khinh thường, bàn tay bị Nhật Tây nắm run lên.
Nhật Tây hình như đã nhận ra, đột nhiên buông lỏng tay ta ra, yên lặng bỏ đi trước.
Ta bị Vị Đán kéo tay suốt dọc đường đi đến Chính Điện.
Lúc vào Chính Điện, Vị Đán chủ động buông tay ta ra. Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhấc váy đi theo sau lưng y.
Ông cha hờ của ta khuôn mặt u sầu ngồi trên long toạ, thấy ba người chúng ta tiến vào, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, ống tay áo cuốn gió chạy tới chỗ chúng ta.
Nhật Tây kinh hoảng, đang định hành lễ thì bị Long Vương điện hạ chạy tới đụng phải loạng choạng suýt té, vẻ mặt giật mình nhìn ta và Vị Đán.
“Hạ Mật Hạ Mật, Hạ Mật bé nhỏ của ta!”, Long Vương điện hạ trực tiếp bỏ qua Vị Đán, chạy vội tới chỗ ta, lúc ông nhìn thấy ta vẻ mặt ông giống như chết đuối với được cọc, “Hạ Mật à, Phụ Vương có việc muốn nhờ con giúp!”.
Ta ơ một tiếng, hai mắt Long Vương lập tức sáng rực, gật đầu với ta: “Con chịu rồi thì đi mau, đi mau!”.
“…”, ta bị sự nhiệt tình của ông làm hoảng sợ đến mức chỉ biết mở to mắt đứng nhìn.
“Nào nào nào, con đồng ý rồi mà!”, ta muốn ngất, già trẻ một nhà Long Vương đều là mấy kẻ không biết xấu hổ, ta còn chưa kịp nói gì hết, Long Vương đã cong mông kéo tay ta chạy ra phía sau Chính Điện.
Vị Đán và Nhật Tây nhìn lướt qua nhau, cùng yên lặng đi theo.
Phí sau Chính Điện có một gian phòng nhỏ, vốn được thiết kế để khi Long Vương Long Mẫu nghị sự trên sảnh mỏi mệt thì vào nghỉ ngơi.
Ta bị Long Vương lôi kéo chạy thất tha thất thểu, nhìn thấy ông vươn tay kéo phắt lớp rèm tơ lụa màu xanh ngọc trước gian phòng nhỏ xuống, huỳnh huỵch chạy về phía trước.
Đợi đến khi ông kéo ta tới trước cái giường lớn, ta mới chấn động trong lòng tỉnh ngộ ra. Ta xỉu, bạn Long Vương gì ơi, đây là loạn luân đó nha~~ Đây là chuyện mà đại thần xuyên không không được phép làm đâu nha~~~~
“Phụ… Phụ Vương…”, ta lắp bắp.
Long Vương vừa quay đầu lại, ta lập tức lưu loát nghiêm túc nói với ông: “Ya-me-te[1]!”.
Nhật Tây và Vị Đán cũng hoảng sợ, ngón tay ngắc ngứ chỉ vào giường. Nhật Tây kinh ngạc đến nỗi lời nói cũng không kịp trau chuốt, hỏi thẳng Long Vương: “Phụ Vương, lần này nhận nghĩa nữ không phải là để gả hòa thân, mà là để làm Mẫu Phi của bọn con sao?”.
Phì… Ta suýt chút nữa phun nước miếng.
Long Vương điện hạ giật mình, che miệng Nhật Tây lại, “Im im im, nói hưu nói vượn! Ta có một mình Mẫu Hậu con là đủ rồi! Nước sông dù ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo mà thôi!”.
Lúc người khác nói ra lời cảm động này thì tình ý miên man, còn lúc Long Vương điện hạ nói ra lời này, giọng ông run sợ, ánh mắt lấm lét nhìn vào bên trong giường.
Vị Đán khẽ nhíu mày, trực tiếp bước tới vung tay phá tan rèm lụa trước giường.
Tất cả mọi người đều đứng hình.
Nằm trên giường gấm là Long Mẫu đã bị đóng băng, ngoại trừ đôi mắt còn chuyển động được, các bộ phận còn lại đều bị đóng băng nằm thẳng đơ.
“Phụ Vương… Đây là chuyện gì? Mẫu Hậu luyện công phu gì sao?”, Nhật Tây sợ hãi, tiến lên muốn sờ vào khối băng.
Long Vương hoảng hốt chặn tay Nhật Tây, nơm nớp lo sợ nhìn ta: “Hạ Mật à, lúc trước con ôm quả trứng có cảm thấy rất lạnh không?”.
Ta lắc đầu.
Long Vương lập tức bình tĩnh lại, vô cùng nhiệt tình kéo tay ta, cười hòa ái: “Con gái ngoan, ta đoán rằng hình như Tĩnh Hải Vương không thích Long Mẫu ấp trứng cho ngài, chỉ trong thời gian Long Mẫu ôm quả trứng này đi vào sương phòng, đã bị ngài hóa đông lạnh thành như vậy! Hai ngày nay ta đã thử tất cả mọi cách để làm tan băng, ngay cả lửa Tam Vị Chân Hoả cũng đã thử hơn mười lần, nhưng đều không thấy khối băng này tan ra một chút nào. Con xem…”.
Ông rối rắm nhìn ta, gương mặt đại thúc đẹp trai, tràn ngập hi vọng.
Ta không dám nhận lời ông.
Nhưng không ngờ Vị Đán thường ngày lạnh lùng lại mở miệng: “Vì sao không cho Nhật Tây đụng vào Mẫu Hậu?”.
Oa, bạn trẻ này rất tinh tế, điều y vừa hỏi chính là nghi vấn trong lòng ta.
Gương mặt Long Vương nhăn lại, nháy mắt nhìn Vị Đán. Vị Đán làm bộ như không thấy, nhướn mày hỏi Long Vương: “Mặt Phụ Vương sao vậy?”.
Long Vương tái mặt ảo não trừng mắt với Vị Đán, vừa định chống chế, đã bị Nhật Tây chặn lại, “Phụ Vương, cha nói thật đi, nếu không Tĩnh Hải Vương nghe được lại đắc tội với ngài, thì cấm chế của Mẫu Hậu không biết phải phá bỏ như thế nào đâu!”.
Mặt Long Vương hoàn toàn đen kịt, hơn nửa ngày mới tâm không cam tình không nguyện giải thích: “Lúc đầu ta cũng không biết rằng kết giới Tĩnh Hải Vương tạo ra không thể để cho ai động vào. Tiểu thị nữ hầu hạ Mẫu Hậu con chỉ chạm ngót út vào một bông tuyết thôi, lập tức cũng bị đóng thành khối băng như vậy. Con xem, ta cũng không để cho Hạ Mật đụng vào Long Mẫu mà!”
“…”, muốn ngất, ta lập tức bị dọa oa oa một tiếng nhảy ra sau lưng Nhật Tây.
Nhật Tây vươn bàn tay đến lặng lẽ nắm tay ta, lòng bàn tay ấm áp, giống như đang yên lặng trấn an ta.
“Vậy cha muốn nàng ấy làm thế nào để cứu Mẫu Hậu?”, Vị Đán lạnh lùng mở miệng, bước lên một bước, đứng song song với Nhật Tây che chở ta.
Long Vương lập tức rối rắm, nhìn ta núp sau hai bờ vai, nhỏ giọng thương lượng với bọn họ: “Con xem, hay là bảo con gái ngoan Hạ Mật nói chuyện với Tĩnh Hải Vương, làm cho ngài vui vẻ?”.
“Hả? Nói cái gì cơ?”, ta bối rối lắp bắp, thò đầu ra từ phía sau Nhật Tây.
“Ví dụ như là tâm sự chuyện thời tiết, chuyện ăn uống với ngài, aiz da, con thích cái gì thì nói với ngài cái đó!”, Long Vương trả lời ta: “Con gái ngoan à, con cứ nói đại cái gì đó đi!”.
Nhật Tây nắm tay ta, che chở ta bước tới trước giường gấm.
Ta đứng sau lưng Nhật Tây, nhìn Long Mẫu ở trong khối băng ôm quả trứng rồng, đột nhiên trong lòng lo lắng, bước tới vài bước, dịu dàng nói chuyện với quả trứng: “Xin chào, ta là Hạ Mật!”.
Quả trứng trong lòng Mẫu Hậu đột nhiên lăn một vòng, có vẻ rất vui thích.
Long Vương hạnh phúc đến rơi lệ, nắm chặt tay thúc giục ta: “Mau mau mau, có phản ứng rồi, con tiếp tục nói đi, đừng có ngừng lại!”.
Ta rối rắm hơn nửa ngày, phun ra một câu: “Này, ngươi ăn gì chưa?”.
“…”, tất cả mọi người đều run rẩy.
Ta ho khan khụ khụ, đang định nói sang chuyện khác, đột nhiên miếng băng trước ngực Long Mẫu giống như là có một bàn tay vô hình đang viết chữ lên đó, mặt băng được khắc một hàng chữ cổ rườm rà: Chưa từng ăn gì!
“…”, ta la một tiếng, sợ tới mức nhảy dựng lên, tóc gáy dựng đứng. Ta ngất, cái này giống phim kinh dị quá đi, chị đây mà lại phải làm nữ chính trong phim kinh dị sao, tại sao tại sao lại chọn ta!
“Đừng sợ đừng sợ, ngài hẳn là thích con, rất thích con!”, Long Vương ra vẻ hiểu biết, cổ vũ ta, hận không thể đẩy ta lên tảng băng kia luôn.
Nhật Tây cau có, đầu ngón tay hóa ra một luồng sáng, bắn ra đánh vào khối băng kia. Long Vương kinh hãi, giật cánh tay hắn, “Nghiệt tử, con muốn giết Mẫu Hậu con sao?”.
Nhật Tây bị ông giật ngược, mồ hôi đầm đìa. Luồng sáng kia vốn không bắn đến chỗ Long Mẫu, nhưng bị Long Vương giật tay lại lệch hướng bắn thẳng tới trước ngực Long Mẫu. Ta thấy khuôn mặt Long Mẫu phía trong khối băng hoảng sợ đến nước mắt đầm đìa.
Mặt Nhật Tây lập tức tái đi, cứng người lại như đứa trẻ làm sai. Vị Đán cau mày liếc Nhật Tây một cái, im lặng bắn ra một luồng sáng, ý đồ muốn đánh lệch hướng luồng sáng của Nhật Tây.
Nhưng khối băng kia hình như lại có khả năng hấp thu năng lực.
Ánh sáng vàng óng ánh bị hấp thụ, đánh vào trụ băng lại giống như đánh vào tấm khiên chắc chắn, vài giây sau thì bắn ngược trở về, còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Luồng sáng này giống như một lưỡi dao diện tích rộng, phóng tới Nhật Tây và Vị Đán trước giường. Ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện ta chạy ra vươn tay kéo Nhật Tây ra sau lưng để bảo vệ.
Luồng ánh sáng kia tốc độ vốn cực nhanh, lúc này lập tức dừng lại trước mặt ta khoảng một gang tay, ánh sáng dần dần thu lại, giống như một cơn sóng ào tới chỗ ta.
Trong lòng ta run sợ nhìn nó sắp chôn vùi ta, sợ tới mức gắt gao nhắm chặt mắt. Hai giây sau, ta lặng lẽ mở mắt, cơ thể có cảm giác như đang ngâm suối nước nóng.
“Nhìn kìa, băng tan rồi, tan rồi!”, Long Vương khoa chân múa tay vui sướng, đẩy ta và Nhật Tây ra, bước tới ôm Long Mẫu. Quả trứng kia dường như không hài lòng, lập tức ẩn ánh sáng, trong nháy mắt đông cứng Long Mẫu và Long Vương thành một khối băng.
Số vợ chồng Long Vương thật khổ, đông lạnh giống như chân giò hun khói Kim Hoa[2] cực kỳ hoàn chỉnh. Ta không nhịn được nhếch khoé miệng một cách xấu xa. Quả trứng kia hình như có thể cảm nhận được tâm trạng của ta, sung sướng bay một vòng trên tay Long Mẫu.
Nhật Tây hoảng sợ chạy tới, bị Vị Đán kéo lại. Ta thấy Vị Đán vẫn bình tĩnh như cũ, quả thật rất là kính nể.
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”, Vị Đán mở miệng lạnh tanh, ánh mắt bắn thẳng đến quả trứng kia.
Quả trứng kia hình như không định cho Vị Đán chút mặt mũi nào, chỉ im lặng một lúc lâu, không hề có ý định trả lời. Vị Đán cau mày, ánh mắt lạnh lùng khốc liệt, ta thấy bàn tay buông thả bên người của y nắm lại.
“Hay là để ta thử đi!”, không biết tại sao, ta cảm thấy quả trứng này cũng như trẻ con bình thường, trong lòng ấm áp, sợ Nhật Tây và Vị Đán lỗ mãng làm bị thương quả trứng trong khối băng.
Vị Đán không nói gì, Nhật Tây lại căng thẳng ngẩng đầu lên, cau mày nói với ta: “Muội phải cẩn thận, không nên đụng vào nó!”.
“Ừm!”, ta bình tĩnh gật đầu với Nhật Tây, anh dũng khua tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước, chị đây lần đầu tiên có cảm giác mình là nữ chính anh hùng.
Hào khí vạn trượng bước tới, vấp chân Vị Đán, ta ngất a, nghiêng người ngã về phía giường gấm.
Vị Đán hoảng hốt vội túm ta lại nhưng không đỡ được, ta có cảm giác mặt ta áp thẳng vào quả trứng trước ngực Long Mẫu.
“Hạ Mật, Đại hoàng huynh…”, ta liếc mắt thấy Nhật Tây vẻ mặt lừng lẫy cũng nhảy vào đây, một tay kéo ta một tay kéo Vị Đán.
Oa, đúng rồi, nếu như ta bị đóng băng, Vị Đán cũng sẽ bị lây từ ta hóa thành một khối băng, Nhật Tây nhảy vào như vậy có khác gì là tự sát.
Tâm huyết của Nhật Tây ta có thể hiểu được, nhưng Vị Đán trượng nghĩa như vậy đến bây giờ ta mới biết.
May mà, Tĩnh Hải Vương hình như chơi mệt rồi, nên không đông cứng ba người chúng ta thành một khối băng. Ta có cảm giác lớp băng lạnh dưới gò má ẩn ẩn ánh sáng ấm áp, chậm rãi bị hoà tan.
Quả trứng kia, cứ như vậy xuyên qua lớp băng dày chui ra ngoài, nhảy vào vạt áo trước ngực ta, hơn nữa lại còn… cực kỳ sung sướng cọ qua cọ lại.
Ta dám cá bằng bữa cơm trưa của ta rằng, lúc quả trứng cọ vào người ta, ta không thể tránh khỏi đỏ mặt.
Ngất, cho dù bộ ngực chỉ cúp A, thì nó vẫn là một chỗ mẫn cảm cơ mà~~