Edit: Nguyệt Băng Doanh
Beta: Tiu Ú
Em bé sau khi sinh gặp gió sẽ lớn ra, lời này đã từng nghe nói trong dân gian, nhưng mà “lớn ra” kiểu như ta thật sự quá hiếm, sau khi chui ra đến ngày thứ sáu, ta đã lớn bằng đứa trẻ mười hai tuổi.
Nhật Tây mỗi ngày đến thăm ta đều dẫn theo mấy huynh đệ khác, có khi là Ngũ hoàng tử Đình Ngọ, có khi là Lục hoàng tử Nhật Trắc, có khi là Cửu hoàng tử Nhật Huân. Nhiều lúc, hắn dẫn đến những người ta không hề quen biết, việc ta làm chỉ là ngồi ở trên long sàng, ăn điểm tâm đầy màu sắc bọn họ đưa tới, nghe bọn họ tranh luận với nhau.
Nhật Huân nho nhỏ, không lớn hơn ta bao nhiêu, khoảng cỡ đứa trẻ mười hai tuổi, đôi mắt to trong vắt sáng ngời, thấy ta nằm trên long sàng bắn đạn châu, cũng bắt chước ta trèo lên bắn.
Ta đùa dai chọc ghẹo hắn, thường xuyên sai bảo hắn làm một số việc. Nhật Huân tính tình rất tốt, suốt ngày lẽo đẽo theo sau ta, luôn miệng kêu Hạ Mật Hạ Mật.
Chín đứa con của Long Vương, chỉ có duy nhất Cửu hoàng tử Nhật Huân là do phi tử người dị tộc sinh ra, cho nên tám vị hoàng tử khác tuy rằng cũng thân với Nhật Huân, nhưng nói đi nói lại, vẫn có chút xa lạ.
Ta vui vẻ như thể mới tìm thêm được đồng bọn, bởi vì Nhật Huân khát vọng có bạn cùng chơi, chỉ cần dẫn hắn đi chơi đùa, bất cứ chuyện gì, hắn đều nguyện ý.
“Hạ Mật, cái này dùng để làm gì vậy?”, có một ngày kia ta làm một cái ná, Đình Ngọ dạy ta cách bắn, núp phía sau núi giả, bắn tới mấy con cá đang bơi.
Bắn cá nhỏ dùng viên trân châu nhỏ, Đình Ngọ và trai tinh dưới sông có qua lại với nhau, mỗi lần đến chơi đều mang theo rất nhiều trân châu khá thô sơ, đều là đồ Long Mẫu chọn xong còn thừa để lại, Đình Ngọ cảm thấy lãng phí nên đem đến cho ta.
Con người ta chính là một kẻ thích lên mặt. Lúc có một viên hai viên thì đắc chí muốn xâu thành sợi dây chuyền trân châu. Đợi đến khi ta có mấy trăm viên thì ta lại không quý trọng, lấy trân châu làm đạn cùng Nhật Huân bắn cá nhỏ.
Nhật Huân đi theo sau ta, rụt rè nhút nhát, giương cái ná nhỏ, bắn ra vút một tiếng, đập vào đuôi con cá, kỳ thực thì không đủ mạnh, nhưng vẫn đủ để dọa con cá nhỏ hoảng sợ, có con muốn tè ra quần, nếu như bắn trúng chỗ trăm con tụ tập, chắc là cực kỳ hoành tráng.
Ta cùng Nhật Huân chơi ná một hồi thì phát chán, ta dứt khoát đẩy đẩy Nhật Huân: “Chúng ta thi bắn vào đá quý trên mũ quan người sắp đến đi, ai thua thì làm rùa cõng người kia!”.
Nhật Huân nhát gan, rối rắm hỏi ta: “Nếu như người đó là Phụ Vương thì ta không dám bắn đâu”.
Ta trừng mắt liếc hắn, nguýt một tiếng, ông cha hờ kia của ta cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, quanh năm suốt tháng ở bên ngoài qua đêm với mĩ nhân, con ruột của mình còn không thèm để ý, đâu có thừa hơi quan tâm đến thăm ta.
Nhật Huân suy nghĩ một chút lại cẩn thận nói: “Ta không bắn Phụ Vương và Mẫu Hậu đâu nha!”.
Ta ngẫm nghĩ, Long Mẫu cũng không yêu thích ta lắm, ta đến đây một tuần rồi, bà cũng không đến thăm ta, nhiều lúc nhớ đến ta thì tặng cho ta hai hộp gọi là Bánh Canxi[1], hẳn là vẫn còn ám ảnh chuyện làm ta bị gãy sừng rồng.
“Được, đồng ý! Còn người sắp đến, chúng ta đánh đố, xem có thể bắn vào miệng hắn hay không!”, ta nắm chặt tay.
Nhật Huân lập tức sợ hãi: “Lúc nãy đã nói là bắn vào đá quý trên mũ mà?”.
Ta vỗ vỗ vai hắn, chị đây từ nhỏ đến lớn không chơi những trò kém cỏi đấy, muốn chơi cũng phải chơi những trò cần kĩ thuật vô cùng khó khăn: “Ngươi không bắn thì trở về Long Cung đọc mấy cuốn sách chán òm đó đi!”.
Hắn liền ủ rũ, giơ ná, còn nhiệt tình hơn ta, chờ dợi người đi ngang qua tiếp theo.
Chúng ta cứ chờ như vậy, một lúc sau, dòng nước chuyển dộng, hiển nhiên là có người sắp tới, ta và Nhật Huân tinh thần phấn chấn, cùng nhau kéo căng ná.
Nhật Huân vừa thấy người tới, liền nức nở nói thầm: “Hạ Mật Hạ Mật, là hoàng huynh Nhật Tây!”.
Ta ngó ra, càng vui vẻ, Nhật Tây hôm nay ăn mặc áo mũ chỉnh tề, áo choàng màu trắng đục, đai lưng rũ tơ vàng, vòng búi tóc màu vàng nhạt, cũng may là không phải thi bắn đá quý, bởi vì trên mũ vàng của hắn không có một viên đá quý nào.
“Ngươi không bắn, vậy chịu thua đi, phải làm rùa chở ta đi!”, ta nhỏ giọng đe dọa hắn.
Nhật Huân giật mình, bàn tay phản xạ có điều kiện buông ná bắn, vút, một viên trân châu nhỏ liền bay về phía khoé môi Nhật Tây.
Nhật Tây nhướn mày, đôi mắt như sao trong đêm loé lên, mắt thấy viên trân châu đã sắp bắn trúng môi, hắn lại nheo nheo mắt, khẽ nhếch khoé miệng nghiêng đầu sang hướng khác.
Ta thừa cơ kéo ná, kêu to tên Nhật Tây: “Nhật Tây cẩn thận, Nhật Huân đánh lén ngươi đó!”.
Nhật Tây vội vàng nhìn sang Nhật Huân, há mồm đang định mắng, ta véo một cái, trân châu trong tay liền bắn vào miệng hắn.
Ta nhảy dựng lên, chống nạnh cười to: “Nhật Huân, chị đây thắng rồi nhá, ngươi phải làm rùa chở ta đi!”.
Nhật Tây còn chưa kịp răn dạy hai chúng ta, sắc mặt xanh mét ngồi xổm trước ngọn núi giả mà nôn, nôn đến nửa ngày mới nhè ra được một viên trân châu xấu xí, ống tay áo run lên, hùng hổ lao tới chỗ ta.
Vừa định mắng ta, ta lập tức hai tay dâng ná cho hắn, cười hì hì nói: “Nhật Tây, ngươi cũng chơi chung đi!”.
Lúc này ta chỉ cao bằng nửa người hắn, lúc hắn hạ tầm mắt nhìn ta, sắc mặt vẫn còn phủ đầy mây đen, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt, ánh mắt chỉ thiếu không ném phi đao vào người ta.
Nhật Huân sợ tới mức lập tức núp sau lưng ta.
Ta nhảy qua, kéo tay Nhật Tây, đặt ná vào trong tay hắn, cười lấy lòng với Nhật Tây, ngất, làm một thiếu nữ sống lâu năm vô liêm sỉ, giả vờ dễ thương chính là điểm mạnh của ta đó!
Ta cười cười, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh tay Nhật Tây, vừa cọ vừa giúp hắn đưa ra ý kiến: “Hay là ta cũng đứng chỗ đó, cho ngươi bắn hai lần, có được không? Nhật Tây~~~”.
Mặt hắn bỗng chốc đã bị ta cọ đến đỏ lên, nhìn ta với nét mặt vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại không nói gì.
“Đến đây đi, bắn ta đi, không cần để ý đến mặt mũi ta!”, ta hiên ngang lẫm liệt đặt ná vào trong tay Nhật Tây, túm váy đỏ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngửa cổ, ý bảo Nhật Tây dùng ná bắn ta.
Nhật Tây giơ tay lên, không nhúc nhích nửa ngày, đôi mắt bình tĩnh nhìn ta, đột nhiên cả người xoay chuyển, bắn viên trân châu vào đầu Nhật Huân, lúc này mới có vẻ đã hết giận, phì cười một tiếng.
“Nhật Huân, đệ đùa dai cũng được, nhưng sao lại có thể đùa dai với Hạ Mật cơ chứ!!!”, Nhật Tây bắt đầu giáo huấn Nhật Huân, Nhật Huân mở to mắt, chốc chốc nhìn ta, chốc chốc lại nhìn Nhật Tây, lắc đầu nguầy nguậy.
Ta thấy Nhật Tây đã hết giận, cười hì hì chạy tới, cũng học theo bắn vào Nhật Huân, đứng sau lưng Nhật Tây nghiêm túc dạy dỗ Nhật Huân: “Nhật Huân, ngươi sao có thể đùa dai một mình, không thì ba người chúng ta cùng nhau tỉ thí bắn ná đi!”.
Cái kẻ ham vui Nhật Huân này, ánh mắt toả sáng lập tức gật đầu.
Nhật Tây có chút do dự, ta khích hắn: “Nếu như ngươi thua, liền sắm vai con rùa đất cõng cả ta và Nhật Huân đi!”.
Đôi mắt Nhật Tây lập tức nheo lại, sắp sửa nổi giận.
“Nếu như muội thua, thì lo mà làm một long nữ ngoan ngoãn đi!”, hắn vươn tay tới muốn nhéo ta, lúc đến gần mặt ta thì lại ngừng tay, đổi thành nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt ta, “Sao muội lại như thế này, muốn đánh muội cũng không đánh được!”.
Ta lập tức ra vẻ bộ dạng như hoa xinh đẹp yêu kiều, hai ngón trỏ chạm vào má, cười với hắn. Hắn không thèm để ý xùy một tiếng, ta liền chuyển sang kế sách vờ đáng thương: “Bởi vì Nhật Tây ngươi nợ ta, nhìn đi, sừng rồng của ta vĩnh viễn sẽ không dài ra…”.
Ta còn không dám chắc là sừng của ta có thật sự tồn tại hay không, hai mẩu kia ta nghi chỉ là bẩn ghét gì đó trên đầu mà thôi = = Vừa nhắc tới đã thấy xấu hổ, nhưng mà đối với Nhật Tây thì không giống như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy, hắn và Mẫu Hậu phải chịu trách nhiệm chuyện sừng rồng của ta. Vậy nên mỗi lần ta gào thét, hắn luôn rầu rĩ.
Hắn quả nhiên trúng kế, đi tới xoa xoa đầu ta, nói: “Sẽ mọc ra mà, sẽ mọc, sẽ mọc mà!”, từng chữ từng chữ lại càng kiên định hơn.
Có lẽ là sợ ta đau lòng, hắn lập tức đánh trống lảng khỏi chuyện này, biến ra một cái ná khác, trả lại ná cho ta, nói: “Chúng ta cá cược đi, người tiếp theo, Hạ Mật sẽ nắm quyền chủ động, trong vòng năm trăm bước, bắn trúng mông thì muội thắng!”.
Ta lập tức sôi trào, lại cọ a cọ, cọ lên cả Nhật Tây lẫn Nhật Huân, chống ná lên trên ngọn núi giả, chờ người tiếp theo đi ngang.
Dòng nước chuyển động, Nhật Tây liền tỉnh táo, nhỏ giọng nhắc nhở ta: “Hạ Mật Hạ Mật, đến rồi!”.
Hây da, ta kéo dây ná, nhắm vào người đi tới, người đó đang chắp tay sau lưng nhìn quanh chỗ nấp của ta, lúc ta kéo căng ná rồi bắn, người đó đột nhiên xoay người qua hướng khác.
Nhật Tây và Nhật Huân bất ngờ hít một ngụm khí lạnh, đồng thanh kêu một tiếng: “Đại hoàng huynh!”.
“Đại… đại… Ong Vàng[2]?!” ta đau khổ muốn hoá đá, cảm thấy cả thế giới tối tăm. Bởi vì Đại Ong Vàng đã trúng đạn, mà viên đạn đó trúng ngay chỗ…“Tiểu Ong Vàng”. (Tiu Ú: có ai biết là trúng chỗ nào ko? =]])
“Ah…”, người đó cắn răng nhẹ rên một tiếng, bỗng nhiên Kiền Khôn Đại Na Di vèo một cái bay đến trước mặt ta, y cao hơn ta một cái đầu, quanh thân tản ra lực uy hiếp kinh người, đôi mắt tuy rằng xinh đẹp, nhưng lúc tức giận thì hệt như là mưa đá cấp mười nện lên trên người đối diện.
Ta đầy căng thẳng, á một tiếng vứt luôn cái ná, vô sỉ hoá thành một con rồng nhỏ, vèo một cái lủi vào ống tay áo của Nhật Tây.
Nhật Tây còn căng thẳng hơn ta, đứng ngây như phỗng, gắt gao nắm tay lại, ta ở trong ống tay áo hơn nửa ngày sau mới nghe thấy hắn hỏi: “Đại hoàng huynh, huynh cũng đến thăm Hạ Mật à?”.
Vị Đại hoàng huynh kia lạnh lẽo hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ống tay áo của Nhật Tây. Ta run rẩy, yếu ớt thò ra một cái đầu, vô liêm sỉ cười với y, tầm mắt dừng ở một chỗ nào đó phía dưới của y: “Đại hoàng huynh đẹp trai, a, chào huynh! Long thể có an khang không?”. Mãi một lúc lâu sau, tự cảm thấy không ổn, lại dời tầm mắt lên trên mặt y.
Y buông thõng tay áo, lạnh lùng nhìn ta, một lúc lâu sau, đột nhiên nở nụ cười tươi trào phúng: “Cái loại tàn tật xấu xí này, xứng kêu huynh gọi muội với ta sao!”.
“…”, đây là công kích thân thể, rõ ràng là công kích thân thể một cách trắng trợn, ta ngao ngao một tiếng nổi giận, giơ mấy cái móng nhỏ vung về phía y: “Ngươi mới là tàn tật, ngươi mới là xấu xí đó!”.
Nhật Tây sợ hãi ấn vào đuôi ta cách lớp tay áo, sợ ta thực sự sẽ bay qua liều mạng. Ta còn ráng quào quào mấy cái móng vuốt trong không trung, rồi mới lùi vào ống tay áo của Nhật Tây.
Chị đây tuy rằng hai mặt nghịch ngợm, nhưng cũng có lòng tự tôn, sao chịu nổi cái loại người tổn hại thể diện người khác như thế này!!
Y lạnh lùng hừ một tiếng, cực kì khí phách làm động tác miết ngón tay, ý bảo ta sẽ bị y bóp nát. Nhưng rồi lại không nói gì nữa, vặn người hoá thành một con rồng trưởng thành màu tím, kiêu ngạo bay một vòng tròn quanh Nhật Tây, dùng đuôi đảo qua ống tay áo Nhật Tây, phập một tiếng đập đuôi vào người ta, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn lắc lư lắc lư bơi ra ngoài viện.
Ta bị y đập vào mông không nặng không nhẹ, lòng tự trọng bị tổn thương, nước mắt rưng rưng chảy theo ống tay áo Nhật Tây, khiến Nhật Tây sợ phát hoảng.
“Ta với y kể từ nay xem như kết thù! Nhật Tây, ta muốn báo thù, ta muốn trả thù xã hội!”, ta nắm chặt tay, lần đầu tiên có xúc động muốn đem rồng đi nấu canh.
Nhật Tây và Nhật Huân giật giật khóe miệng, cùng vươn tay đến xoa xoa đầu ta, an ủi: “Được được được, Hạ Mật nói thế nào thì như thế đó!”.
Ta nghiến răng nghiến lợi.
Nhật Tây cẩn thận giải thích: “Muội xem, muội bắn trúng… ừm, chỗ đó của Đại Hoàng huynh, huynh ấy đánh mông muội, kỳ thực hai người cũng thanh toán nhau xong rồi. Vị Đán bình thường không phải là người như thế, tuy rằng huynh ấy có chút kiêu căng, nhưng rất che chở huynh muội của mình, muội đừng tức giận nữa nha?”.
Hắn dỗ ta, giống như dỗ một đứa nhỏ.
Ta hô một tiếng rơi xuống đất, biến thành nhóc Hạ Mật mười hai tuổi, nổi giận đùng đùng trừng mắt Nhật Tây, buồn bực trong lòng đã nghẹn dâng đến đỉnh đầu: Chị đây trước khi xuyên không cũng là một người trưởng thành, từ khi nào đã trở thành tiểu loli không hiểu chuyện đời cơ chứ, lại còn bị tên nhóc choai choai này dạy dỗ.
“Hạ Mật, Hạ Mật?”, Nhật Tây thấy sắc mặt ta càng tệ, cười với ta, ta cũng cười với hắn, thấy hắn hơi ngây ngốc ra, ta đột nhiên khoát tay bắn một viên trân châu tới.
Nhật Tây không đề phòng, bị ta bắn trúng, lập tức nổi giận, cuộn tay áo lên muốn bắt ta. Ta sợ hãi, hoá thành con rồng đỏ không sừng, chạy ra sân.
Nhật Tây cười lạnh một tiếng, bản thân cũng hoá thành một con rồng đen, nhanh chóng chạy tới chỗ ta. Ta thét chói tai chạy trốn, hắn không nhanh không chậm đuổi theo, giống như là muốn trêu đùa ta. Chỉ có Nhật Huân thật thà nhất bơi phía sau kêu to: “Thất ca, huynh nhiễm bệnh sao, sao vảy của huynh đổi màu rồi?”. (Tiu Ú: he he, vì có người thích rồng đen cơ)
Nhật Tây thẹn quá hóa giận, quẫy đuôi quăng cậu nhóc tò mò kia bay ra khỏi sân. Ta nghe thấy Nhật Huân la to một tiếng, rồi bỗng dưng im bặt. Có chút lo lắng nhìn thoáng qua Nhật Tây, cao ngạo giơ móng rồng, bơi lướt qua tường viện nhìn về phía sau.
Vừa liếc nhìn, suýt chút đã phì cười.
Nhật Tây cũng lững thững bơi tới sau lưng, cuốn lấy đuôi của ta, cùng ta nhìn về phía đó. Chỉ thấy Nhật Huân đang chìm trong đống chất thải của hải mã, ta quên nói, sân sau của ta trong vòng năm trăm thước là chuồng, nuôi rất nhiều hải mã, ta từng lén lút chạy qua vài lần, nhưng bởi vì thân hình nhỏ nhắn nên không dám cưỡi thử.
Thị vệ phụ trách chuồng là một tên lười biếng, vì Long Vương Long Mẫu cũng không để ý đến nơi này cho lắm, cho nên chất thải của hải mã toàn là để chất đống lên rồi mới quét dọn.
Lúc nãy Nhật Huân bị Nhật Tây quăng một phát, chúc đầu xuống dưới, cả người đều chìm trong chất thải của hải mã, đứa nhỏ đáng thương, lập tức hoá đá không dám động đậy, hai chân duỗi thẳng đờ.
Đợi đến lúc ta và Nhật Tây cười đã đời rồi, mới tốt bụng kêu thị vệ kéo Nhật Huân từ đống chất thải lên, kể từ đó, Nhật Huân bị nhiễm một tật xấu.
Một ngày tắm rửa mấy mươi lần, quần áo hai mươi tư giờ đổi không ngừng nghỉ, vừa thay ra là liền giặt sạch, giặt sạch liền ướp hương thơm. Long Mẫu vì muốn thể hiện sự bao dung của mình, phái không ít thị nữ chuyên giặt giũ đến hầu hạ Nhật Huân. (Tiu Ú: giờ thì hiểu tại sao anh Chín bị bệnh sạch sẽ rồi ha)
Nhoáng cái mấy tháng trôi qua, tật xấu của Nhật Huân ngày càng nghiêm trọng.
Ngay cả người đứng bên cạnh, cũng bắt đầu bị hắn soi mói đủ điều.