Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn

Quyển 1 - Chương 14

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Dương dậy sớm, trong nhà ồn ào náo nhiệt.

Ta ngủ trên giường, nghe thấy bên ngoài phòng khách không ngừng có tiếng người đi qua đi lại, tiếng rì rầm nói nhỏ, tiếng khuân vác và vài vật linh tinh rơi trên mặt đất.

Ta bỗng nhảy xuống giường, tay ôm cái đầu hói, cào tóc xong liền kéo cửa ra, Nguyễn Dương đang cúi đầu nhìn chồng lễ vật trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy ta hắn lập tức biến ra một tấm thủy kính thật lớn, vội vàng che chắn trước mặt ta, cách ly tầm mắt của đám binh tôm tướng cá đang khuân vác, che xong mới vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mắng ta: “Hạ Mật, mau mặc áo ngoài vào! Thật là đứa trẻ khờ khạo mà!”.

Ừ ha, đúng rồi, bây giờ ta đang là một nữ tử cổ đại, à nhầm, là con tôm cổ đại, chỉ mặc áo trong thì không được đi ra ngoài.

Ta lại ôm đầu đóng cửa lại, khoác lộn xộn áo ngoài lên người, xong mới mở cửa bước ra, sững sờ nhìn một phòng đầy lễ vật.

“Ngươi đi qua tìm thử xem, có gì thích không?”, Nguyễn Dương đứng giữa đống châu ngọc bảo vật, cười bình thản.

Ta bước qua, nhìn trái nhìn phải, hận không thể ôm về hết rồi kiếm một chỗ giấu làm của riêng.

Ta đây sống hai kiếp, dù cho lúc làm công ở tiệm vàng, cũng chưa hề nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, ta nhìn quanh cũng chỉ nhận ra được mã não đỏ, phỉ thúy xanh, còn mấy thứ khác vừa to vừa trong trẻo, ánh sáng phản chiếu loang loáng trong phòng, ta cũng không rõ đó là châu ngọc gì.

Ta cứng họng đứng đờ ra, không biết nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào.

“Hạ Mật, không thích gì hết sao? Chuỗi trân châu Nam Hải này, ngươi đeo lên hẳn là rất xinh đẹp!”, Nguyễn Dương vươn ngón tay thon dài, sau một lúc lựa chọn những vật trên bàn, lấy ra một chuỗi trân châu vừa to vừa sáng bóng, cực kì dịu dàng đeo lên cổ ta.

Ta nhếch môi không nói gì, chỉ nở nụ cười, cảm thấy giờ phút này, cho dù phải làm Hỏa Vân Tà Thần cũng đáng.

“Có muốn soi thủy kính không?”, Nguyễn Dương buồn cười, tiện tay biến ra gương soi, dưới lớp nước nhỏ tí tách, ta nhìn thấy gương mặt vô cùng mờ mịt của mình.

Tóc giống hệt như đống rơm rác, rối loạn không chịu nổi, trên mặt đầy vết nhăn đỏ ửng, quần áo trên người nhàu nhĩ rối tung, một chuỗi trân châu Nam Hải quý báu đeo trên người, ta lập tức nghĩ tới một nhân vật kinh điển.

“Ôi, ta là Sa sư đệ[1]!”, ta nắm chuỗi trân châu thì thào. Ta ngất, ta đây đúng kiểu mặc áo long bào cũng không giống thái tử, huống chi chuỗi trân châu này bóng loáng sáng ngời, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt ta, vô hình chung khiến cho nếp nhăn càng to rõ.

Ta nở nụ cười gượng, tháo chuỗi trân châu trên cổ xuống, đang định cất vào trong áo, đột nhiên Nguyễn Dương bước tới, có vẻ tự trách, đoạt lại chuỗi trân châu trong tay ta: “Nếu ngươi không thích cũng không sao, sau này sẽ tìm thứ khác cho ngươi, mấy thứ này rất rẻ! Ngươi không thích cũng là chuyện bình thường!”.


Hắn phất tay áo một cái, châu báu đầy phòng lập tức biến mất không còn sót gì.

Ta sửng sốt hết nửa phút, lệ nóng trong đáy mắt rốt cuộc trào ra trong câm lặng. Thế này là thế nào, là thế nào hả, chuỗi trân châu chị đây cầm còn chưa nóng tay, đã bị tịch thu mất là sao?!

Nguyễn Dương thấy ta ủ rũ rơi lệ, hoảng hốt, vội chạy tới xoa đầu ta trấn an: “Bé ngoan, sao vừa rời giường đã buồn bực rồi?”.

Ta tức giận, không thèm để ý đến hắn.

Hắn lại tay cầm tay lôi kéo ta, lau mặt, sửa sang y phục, chải lại mái tóc cho ta, so với bình thường kiên nhẫn hơn nhiều, dịu dàng hơn nhiều.

“Tóc của con gái phải búi lên mới xinh xắn đẹp đẽ! Ngươi nhìn ngươi xem, tóc gì mà rối nùi!”, ngón tay thon dài của hắn tựa như có linh khí, chậm rãi gỡ từng sợi tóc rối, vấn thành một búi tóc, ta soi gương, búi tóc này quả nhiên có chất lượng hơn so với cái đầu Địa Trung Hải hồi trước, càng đẹp lên thêm vài phần, tuy nhiên, điều kiện đầu tiên vẫn là phải che mặt mình lại.

“Đứa trẻ ngốc này, sao phải che mặt mình lại?”, hắn chậm rãi cúi thấp đầu, cùng nhìn vào hình ảnh bên trong thủy kính, thấy ta đang ngơ ngác há miệng đứng ngẩn người ra.

“Ngốc!”, hình ảnh Nguyễn Dương bên trong thủy kính đột nhiên cong cong môi cười yếu ớt, dựa gần tới, dùng mặt cọ cọ mặt ta, cực kì thân thiết, thấy ta còn sững sờ, hắn lại khẽ cười cười, đứng thẳng dậy, cắn đầu ngón tay, rồi lấy tách Bát Bảo Lưu Ly trong áo ra, dè dặt cẩn thận trích giọt máu ở đầu ngón tay vào trong chén.

Ta tha thiết mong chờ nhìn hắn trích máu, vừa xong liền nhanh tay nhanh chân đoạt lấy tách Bát Bảo Lưu Ly trong tay hắn, lần này không cần hắn lừa gạt, ta đã một hớp nuốt sạch nước trong tách.

Nguyễn Dương ngẩn người, đột nhiên khẽ cười phì, rồi không nói gì thêm, xoay ngón tay phát ra một vầng sáng nhợt nhạt, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng, quay đầu lại soi vào thủy kính, bỗng sợ đến ngây người.

“Mẹ ơi, biến thành người sống rồi!”, ta nhảy lên, ngón tay run run chỉ vào trong gương, lắc lư cái đầu nhìn Nguyễn Dương, thấy hắn cười tủm tỉm ngắm ta.

Đây không phải là ta, cho dù có kéo căng, mài nhẵn da, ta cũng không xinh đẹp được như vậy. Mỹ nhân trong gương có một đôi mắt như nước hồ thu, như có hai ngôi sao lấp lánh nhảy múa bên trong, gò má ửng màu hồng phấn nhè nhẹ, gương mặt quả đào nhỏ nhắn, da thịt nõn nà nhẵn nhụi, mũi nhỏ mà cao, môi nhỏ cong cong nhìn rất hoạt bát, giống như một quả dâu nhỏ chưa chín, dường như lúc nào cũng đang cười nghịch ngợm.

“Ta ngất, đây không phải ta!”, ta nhảy lên, đả kích quá lớn, ta trở thành mỹ nhân, ta như vậy mà thành mỹ nhân, lập tức rơi vào khủng hoảng.

Nguyễn Dương cười cười giữ ta đứng vững, nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi: “Vẻ bề ngoài quan trọng như vậy sao?”.

Ta ừ một tiếng, dùng ánh mắt si mê liếc nhìn hắn: “Đương nhiên!”.

Hắn không còn ý cười, lại nói: “Lúc không nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận, thì dung mạo chỉ là thứ yếu!”.

“…”, ta cảm thấy hắn lại bắt đầu một buổi nói chuyện nhàm chán.

“Thôi bỏ đi, nếu ngươi thích, ta sẽ giúp ngươi khôi phục dung mạo!”, hắn bất đắc dĩ cười yếu ớt, lấy tay xoa xoa mặt ta. Ta bây giờ xinh đẹp như vậy, mà bạn trẻ này không hề có chút si mê động lòng nào hết.

Chẳng lẽ bạn trẻ này có vấn đề về thị giác ư?!


“Mà này, Nguyễn Dương, ngươi không cảm thấy… Động lòng sao?”, ta sắp xếp lại từ ngữ, một cô gái xinh đẹp như ta đứng đối diện hắn, chỉ thấy hắn nghiêm túc nhìn lại, ta không nhịn được ra vẻ phong tình chớp chớp mắt.

Nguyễn Dương nghe vậy, kinh ngạc ngẩn người, rồi chậm rãi cong khóe miệng, gật gật đầu: “Ừ, Hạ Mật khiến ta động lòng!”.

Trái tim ta lại đột ngột nhảy dựng, cẩn thận nhìn đôi mắt đen ấm áp của hắn, chỉ thấy đều là chân thành, không có cảm giác dối trá.

“Ta lại muốn hôn ngươi!”, ta không nhịn được cơn vô liêm sỉ.

Mặt Nguyễn Dương đỏ lên, nhẹ đẩy ta ra, cự tuyệt ta bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Việc này, ta vẫn còn cần thời gian thích ứng…”.

Ta kinh ngạc a một tiếng, mặt hắn càng đỏ hơn, mắt nhìn xuống đất, xoay người làm bộ như bề bộn nhiều việc, dong dài dặn dò ta: “Hôm nay lên đất liền, gặp Nhật Tây, nếu như hắn muốn dẫn ngươi đi dạo hội hoa đăng, ngươi cứ theo hắn đi dạo, nếu như hắn có ý muốn tặng quà cho ngươi, thì ngươi nói với hắn ngươi muốn Thánh Thủy!”.

Ta ừm một tiếng, đương nhiên bị chuyện hắn vừa nói lôi cuốn, ngây ngốc hỏi: “Nhật Tây sẽ tặng quà cho ta sao?”.

Nguyễn Dương nhìn ta, ừ một tiếng, nét mặt dường như có vẻ mất mát.

“Vì sao Nhật Tây lại muốn tặng quà cho ta?”, ta lại hỏi hắn, nhất quyết không tha.

Nguyễn Dương rũ tầm mắt, đến lúc hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã có nụ cười mỉm: “Bởi vì khuôn mặt này của ngươi, là người hắn từng để ý nhất, đã từng có thể có được!”.

“Nàng ấy đã chết sao…”, ta sợ tới mức nhảy dựng lên, mẹ ơi, biến mặt ta thành gương mặt một người chết, ta không làm đâu!

“Ta không biết!”, ánh mắt Nguyễn Dương lấp lánh, trên mặt hiện lên sắc hoang mang, hắn thở dài một hơi, vươn tay hỏi ta: “Được rồi, chúng ta lên đất liền thôi, trước khi chiều xuống, chúng ta còn thời gian đi dạo chợ ở nhân gian!”.

Ta lập tức sôi nổi nhảy chân sáo tới, giẫm lên bàn chân hắn, ra vẻ đùa dai nhíu mày nhìn hắn. Bạn trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là suốt ngày một bộ mặt không nóng không lạnh, ta đây rất thích tìm cách thay đổi vẻ mặt hắn.

“Nghịch ngợm!”, hắn vẫn cười nhạt như gió thổi mây bay, thấy ta đứng yên ngơ ngác, cũng nhíu mày nhìn ta, để mặc ta giẫm lên chân hắn.

Ta giằng co với hắn một lát, cảm thấy chẳng thú vị tẹo nào, ỉu xìu bước xuống khỏi chân hắn.

Nguyễn Dương nhìn ta bước xuống, đột nhiên cười ha ha, ta quen hắn cũng được một thời gian rồi, đây là lần đầu tiên hắn cười thoải mái như thế, không phải là nụ cười mỉm tao nhã thường ngày.

Ta ngơ ngác nhìn hắn cười, nụ cười như ánh mặt trời, cả gương mặt toát ra vẻ ấm áp.

Nguyễn Dương vừa cười vừa đưa tay đến dắt ta, biến ra một cái bong bóng nước cực lớn, bao bọc cả hai bọn ta bên trong, “Tiểu Hạ Mật, nghịch ngợm không ai bằng!”.

Ta bị hắn kéo đi, đứng bên trong bong bóng nước cũng cười ngốc nghếch, dường như là bị lây vui vẻ từ hắn, ta cũng thấy rạo rực kỳ lạ.


Sau khi lên đất liền, hắn lại tìm một chỗ không có người qua lại đáp xuống, ta nhìn hắn sửa sang quần áo, ăn vận hệt như thư sinh, mái tóc đen bay nhẹ vờn quanh thân, cùng với gương mặt ấm áp, dù cho ánh mặt trời soi rọi núi xa biển gần, cũng không bằng một phần ánh sáng ấm áp của hắn.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo chợ, tuy ngươi đã biến được thành người, nhưng vẫn chưa có kiến thức gì phải không?”, hắn đưa tay kéo ta rất tự nhiên, thái độ như thể ta chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Bạn trẻ này chắc hẳn là cũng có một người cha hoàn hảo.

Ta bị hắn kéo đi dạo chợ, chợ ở nơi này cũng tồi tàn như chợ nông thôn ở chỗ ta, những người buôn bán đều là ngư dân thật thà, ta xem hết một vòng cũng không thấy có gì vui.

Mãi đến khi đi ngang qua một sạp nhỏ bán trang sức.

“Cái này đẹp quá!”, trên sạp có một cây trâm nhỏ đính trân châu màu tím nhạt, trâm cài màu bạc cũ, ta vừa liếc mắt đã thấy thích ngay.

“Ừ!”, hắn lên tiếng, lấy bạc vụn ra trả tiền, vừa định đưa trâm cài cho ta, đột nhiên một ống tay áo đỏ lướt qua, ta chỉ kịp nhìn thấy một bàn tay ngọc mảnh mai, cây trâm cài tóc đã bị đoạt mất.

“Nghịch ngợm!”, Nguyễn Dương cũng không tức giận, vẫn cười mỉm, lại ra dáng người cha hoàn hảo.

Ta ngất, hóa ra hai chữ “nghịch ngợm” này, hắn nói với ai cũng được, trước giờ sao ta có thể tự nhận rằng đó là một kiểu biệt danh đặc biệt hắn dành cho ta cơ chứ?

Bóng người màu đỏ kia đứng yên, cười hì hì, hóa ra là một tiểu cô nương mắt to tròn, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, bộ váy đỏ khoác trên người cô ấy có vẻ hơi hơi cổ quái, kiểu cổ quái này đến từ thị giác và cảm giác của con người.

Ta vẫn luôn cảm thấy, một tiểu cô nương dáng vẻ đoan trang như vậy, nên mặc một bộ váy dài thục nữ màu nhạt, chứ không phải búi tóc tinh quái như nha hoàn, rồi khoác trên người bộ váy đỏ như lửa khoa trương như thế này.

“Nguyễn Dương, cám ơn trâm của ngài!”, giọng của tiểu cô nương kia thanh thúy, ánh mắt vừa liếc thấy ta, lập tức nhào tới ôm lấy cánh tay Nguyễn Dương, lắc lư qua lại.

“Dạ Thiến, dựa theo vai vế, ngươi phải gọi ta là Hoàng thúc!”, Nguyễn Dương cười nhạt, không hề có chút tức giận.

“Lần này ngài trở về mà không nói trước với ta, ngay cả khi mẫu hậu nói ngài đã trở lại, ta còn không tin!”, cô ấy chu miệng ra cũng vẫn xinh đẹp, “Ngài không chiều ta nữa, không cần ta nữa rồi!”.

“…”, ta bị lôi theo, ngây ngốc nhìn cô ấy lắc lắc cánh tay Nguyễn Dương theo nhịp, bạn trẻ Nguyễn Dương này chắc là trời sinh thiếu gân thiếu cốt, bị cô ấy hớn hở lắc tới lắc lui như vậy mà vẫn cười nhẹ nhàng, càng nhìn càng khiến cho ta lửa giận tăng vọt.

“Ta còn chưa kịp vào cung!”, Nguyễn Dương kiên nhẫn trả lời cô ấy.

Tiểu cô nương nhìn ta bằng ánh mắt chua cay, rồi lại quay lại tiếp tục dính lấy cánh tay Nguyễn Dương: “Ngài không có thời gian vào cung gặp ta, nhưng lại rảnh rỗi đi dạo chợ! Cháu gái trao đổi[2] quả nhiên là không bằng ai mà!”, cô ấy nhìn Nguyễn Dương vô cùng u oán.

Mẹ ơi, đến rồi, chính là cảm giác này!!! Lòng ta dậy sóng, chắc đây chính là tình cảnh kẻ thứ ba trong truyền thuyết, ta lập tức đứng thẳng lưng, đáp lễ cô ấy bằng ánh nhìn rất sung sức.

Cô ấy tiếp nhận sự khiêu khích không mấy táo bạo của ta, mỉm cười, xoay đầu lại hỏi Nguyễn Dương: “Nguyễn Dương, ngài có nhớ không, năm trước lúc ta mới đến nơi này, đụng chuyện gì cũng khóc, là ngài thường đến gặp ta, làm cho ta dần dần bình tĩnh lại?”.


Nguyễn Dương cười khoan dung, khóe mắt nheo nheo, dịu dàng nhìn qua phía ta.

Dạ Thiến váy đỏ cũng nhìn qua, gật gật đầu cười với ta, nói: “Cô là tiểu thư nhà nào, thật xinh đẹp, chẳng trách Nguyễn Dương đi dạo chợ với cô!”.

Ta cũng muốn đáp trả lại cô ấy chút khích lệ, ra vẻ ngượng ngùng, khiêm tốn: “Đâu có đâu có, chỉ xinh xắn chút thôi, cô cũng rất đẹp!”.

Cô ấy chớp chớp mắt, hỏi ta: “Cô muốn tiếp tục đi theo dạo chợ với Nguyễn Dương nhà ta sao?”. (Ú: chị hai à, ai là Nguyễn Dương “nhà chị” hả???)

Nguyễn Dương ngẩn người, chậm rãi nghiêng đầu nhìn ta, ta cũng yên lặng nhìn thẳng hắn, chờ xem hắn có giúp ta phá vây hay không, nói rằng muốn giữ ta lại, đáng tiếc là hắn chỉ trầm mặc nhìn ta.

Ta thấy hắn mãi không mở miệng, trong lòng có chút hờn dỗi, bèn chìa tay ra nói với Nguyễn Dương: “Cho ta chút bạc vụn, hai canh giờ sau chúng ta gặp nhau ở cổng chợ! Không làm phiền ngươi tán gái!”. Ngoài miệng thì nói không cần dung nhan, trên thực tế hắn vẫn thích những cô gái xinh đẹp! Cái đồ nông cạn!

Trái tim thiếu nữ của chị đây có chút khó chịu!

Nguyễn Dương há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ yên lặng đút tay vào trong túi lấy ra ít bạc vụn, nhẹ nhàng đặt vào tay ta.

Ta chờ hắn giữ ta lại, nhưng mà hắn lại dễ dàng đẩy ta đi như thế, trong lòng có cảm giác mất mát không nói nên lời, ta lại nhìn tiểu cô nương váy đỏ, vẻ mặt hạnh phúc ỷ ôi hắn, nhất thời xúc động muốn xông lên chia rẽ cẩu nam nữ này.

Nhưng mà chỉ có thể muốn, ta vẫn còn hơi sợ Nguyễn Dương, tình cảnh lần đó hắn diệt sạch bọn người cá, ta còn nhớ như in.

Ta nhận bạc vụn, hít một hơi, nói với vẻ lạnh nhạt: “Ờ, hai người đi chơi vui vẻ!”.

“Nguyễn Dương, chúng ta tới quán trà phía trước đi!”, trên mặt tiểu cô nương cong cong nụ cười, đột nhiên nhảy lên, hôn một cái chóc lên trên má Nguyễn Dương.

Ta ngây ngẩn.

Nguyễn Dương dường như cũng ngây ngẩn, hơi hơi nhíu lông mày, nhưng không nói gì thêm, cũng không có hành động gì.

“Đi thôi, đi thôi!”, toàn bộ thân mình Dạ Thiến dựa hết vào Nguyễn Dương, lại thêm nhảy nhót quá hứng, lảo đảo một cái xém té, Nguyễn Dương nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy eo cô ấy.

Thời gian cứ như ngừng lại, hai người giữa trưa nắng chang chang đứng lặng nhìn nhau. Trong lòng ta hoàn toàn xụi lơ, xem tình hình này, bọn họ dường như chẳng còn nhìn thấy ta tồn tại nữa!

Ta cảm thấy mất mát, cắn răng quay đầu đi, bạc vụn trong lòng bàn tay, ta càng dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay càng đau.

“Hạ Mật!”, Nguyễn Dương gọi theo sau lưng.

Ta quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn, nói: “Ta đi dạo trước, hai người cứ nói chuyện đi!”. Người ta tình lữ thắm thiết, con mẹ nó chứ ta ở lại làm trò gì?


Ta là kẻ thứ ba, nhưng không có nghĩa là ta không có đạo đức.

“Hạ Mật…”, Nguyễn Dương bước nhanh tới, nhìn nét mặt ta, dường như không có ý cười thường ngày.

Ta đứng yên, nhìn Dạ Thiến nét mặt bất an cách đó không xa, lại nhìn sang Nguyễn Dương đang kéo mình lại, đột nhiên cười với hắn: “Nguyễn Dương nè, từ nay về sau ta không hôn ngươi nữa!”.

Cả người Nguyễn Dương cứng ngắc lại, ta lướt qua hắn, vừa đi tung tẩy vừa bắt đầu hát bài ca Ném Hành, bài hát này rất tuyệt, để có thể nhớ được lời bài hát, thì không thể suy nghĩ chuyện gì khác được nữa.

Thật là sảng khoái!