Sự kiện bất ngờ về đôi tình nhân lén lút kia coi như làm sống động
không khí thi cử căng thẳng được một chút, một tháng sau, kỳ thi đại học rốt cục cũng bắt đầu.
Vì trường học được trưng dụng làm phòng thi nên toàn bộ các lớp cao
nhất cao nhị (lớp Mười và Mười Một ở Việt Nam) đều được nghỉ hai ngày.
Tiêu Thỏ không về nhà được, nên đành tới tạm trú ở căn hộ nhà Lăng Siêu. Mà Lăng nương mẹ hắn cũng đặc biệt nhân dịp này mà tới ở đó để chiếu cố cậu con cưng.
Chiều hôm thi cuối cùng, thời tiết chợt nóng một cách bất thường.
Toàn bộ các bản tin dự báo thời tiết đều nói đây là kỳ thi đại học nóng
nhất trong vài năm trở lại đây.
Trong căn hộ đã lắp điều hòa, Lăng nương đang lúi húi trong bếp nấu
cơm chiều, Tiêu Thỏ cầm cuốn sách tiếng Anh ngồi học trên ghế sô pha.
Nàng vừa đọc, mắt vừa lơ đãng liếc về phía cánh cửa khép kín, lòng có
chút không yên.
Tầm năm giờ hơn, bỗng ở trường A vốn cách đó không xa có tiếng huyên
náo ầm ĩ vọng tới. Chỉ một lát sau, Lăng Siêu với khuôn mặt nhễ nhại mồ
hôi cũng mở cửa bước vào.
Hắn vào nhà, cũng chả nói câu nào, với tay lấy quần áo tiến thẳng vào phòng tắm.
Chỉ trong chốc lát, có tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.
Tiêu Thỏ tới lúc này làm gì còn đầu óc nào học tiếng Anh cho nổi, liền ném sách qua một bên chống cằm ngồi suy nghĩ miên man.
Tại sao hắn vào nhà lại không nói gì cả thế? Không phải là vì làm bài không tốt chứ? Nhưng mà xét trình độ của Lăng Siêu, hẳn là hắn không
đến nỗi thi cử thất thường chứ... Càng nghĩ càng thấy không an lòng,
nàng không nhịn được lên kiếm cái khăn tắm chạy tới cửa phòng tắm định
chờ hắn ra hỏi cho rõ.
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm cạch một cái mở ra.
Tiêu Thỏ vốn đang đứng áp tai vào cánh cửa tính nghe thử động tĩnh
bên trong thế nào, cửa vừa mở, cả nửa bên mặt nàng đang áp sát vào cửa
liền ập thẳng vào khuôn ngực trần còn đọng nước của Lăng Siêu. (*sáng
mắt, miệng há hốc, nước miếng nhỏ tong tỏng*)
"Cậu có cần vội vã nhào vào lòng tôi đòi ôm thế không?"
Tiếng nói đầy vẻ hài hước vang lên trên đầu, Tiêu Thỏ vội vàng tránh
ra, bên nửa gương mặt vừa chạm vào ngực hắn giờ đỏ như cà chua chín, chỉ một giây sau cả gương mặt còn lại cũng đỏ nốt. Nàng luống cuống nói. "
Cậu... cậu... sao lại không mặc gì thế hả?" Nói xong còn liếc về phía
Lăng Siêu một cái từ dưới lên, đôi chân để trần, đến thân dưới mặc một
cái quần đùi màu trắng đục như bờ cát, rồi thân trên cũng để trần với bộ ngực gầy gầy trắng mịn, mái tóc ngắn ướt sũng còn đang nhỏ nước xuống
ngực hắn. (*xịt máu mũi*)
Thấy Tiêu Thỏ sững người ngắm hắn, Lăng Siêu cũng không để ý, thậm
chí còn cố tình tiến lại gần nàng, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi. "Cậu
ngắm xong chưa?"
Tiêu Thỏ vội lảng mắt đi lùi lại vài bước, rồi chìa cái khăn bông
đang cầm trong tay về phía hắn. "Ai thèm ngắm cậu? Mau lau khô tóc đi!"
Theo lý mà nói, lúc này Lăng Siêu hẳn sẽ thốt ra vài câu chòng ghẹo
nàng tiếp, có điều hôm nay hắn lại im lặng không nói câu nào, nhận lấy
cái khăn tắm rồi bước qua nàng vào phòng. Chờ Tiêu Thỏ nhớ ra định quay
lại hỏi hắn, thì đã không thấy bóng hắn đâu.
"Này!" Tiêu Thỏ đuổi theo vào phòng hắn. "Cậu còn chưa nói cậu làm bài thế nào mà?"
Lăng Siêu không nói gì, chỉ ngồi trên giường lật lật một cuốn truyện tranh.
"Lau khô tóc đã rồi hãy đọc truyện!" Tiêu Thỏ lại nói.
"Từ lúc nào cậu biến thành mẹ tôi thế hả?" Lăng Siêu cười.
Tiêu Thỏ sững một lúc, vừa định mở miệng phản đối lại, bỗng một cái khăn tắm bị ném vào tay nàng.
"Cậu lau đầu giúp tôi!" Hắn rất ung dung nhàn nhã sai bảo nàng.
"Muốn lau tự mình lau đi!" Tiêu Thỏ ném lại cái khăn tắm vào lòng hắn.
"Được thôi!" Lăng Siêu nhún vai. "Tôi sẽ không nói cho cậu làm bài thi thế nào..."
"Cậu!" Tiêu Thỏ tức muốn cấm khẩu.
Vô sỉ là gì chứ? Lợi dụng sự hiếu kì tò mò của người khác để đạt được mục đích không thể nói với người khác, đấy chính là vô sỉ a!
"Tôi lau là được!" Tiêu Thỏ bước tới đoạt lại cái khăn tắm trong tay
hắn, ngồi lên giường. Tay trùm khăn lên đầu hắn, xoa xoa sát sát mạnh
không thua gì xoa mạt chược (1).
"Nhẹ tay chút coi, cậu có thù oán gì với tôi đấy à?"
"Đúng thế, nếu cậu còn không chịu nói tôi nghe làm bài thế nào, tôi
sẽ cho cậu đi tu!" Tiêu Thỏ vừa nói vừa xoa đầu hắn càng lúc càng mạnh,
động tác như muốn đem toàn bộ tóc trên đầu hắn xoa cho rụng sạch không
bằng.
"Đúng là... thua cậu!" Lăng Siêu đã đau tới mức nghiến răng nghiến
lợi, thò tay lên giựt lấy cái khăn tắm trong tay nàng, bắt đầu nói vẻ
mất kiên nhẫn. "Tôi làm bài tốt, được chưa?"
"Nói cụ thể hơn đi! Ví dụ như là bài thi có khó không này? Có đề nào
làm không ra không này? Hay là cậu có cảm thấy phần nào mình làm có chút linh tinh không này?"
"Cậu đòi hỏi nói rõ ràng như vậy làm gì? Cậu có phải mẹ tôi đâu?"
"Tôi..." Tiêu Thỏ nhất thời cứng họng không đáp được. Đúng thế, tại
sao mình lại quan tâm đến việc thi cử của Lăng Siêu tới thế nhỉ? Có phải mình thi đâu cơ chứ! Cơ mà trong lòng lại nhịn không nổi muốn tìm hiểu, còn sợ hắn làm bài không tốt...
"Cậu... cậu là em trai nuôi của tôi, tôi quan tâm một chút đã sao!" Nàng cứng giọng trả lời.
Mặt Lăng Siêu lập tức lạnh như đít bom. "Cậu còn lặp lại ba chữ em trai nuôi lần nữa, tôi sẽ cưỡng bức cậu!"
Tiêu Thỏ: &*%#µ$¤
Không khí trong phòng lập tức hạ nhiệt độ xuống vài bậc. Tiêu Thỏ cúi đầu rầu rĩ, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc Lăng Siêu tự lúc nào bắt đầu có kiểu nói không kiêng dè gì với mình như thế chứ, có vẻ như... Có vẻ
như là từ một tháng trước, từ sau lần hắn định hôn nàng trên ghế đá bên
bờ Kính Hồ, kể từ lúc đó mỗi khi hai người ở chung một chỗ, không khí đã có chút biến đổi.
Tiêu Thỏ tuy vốn không nhạy cảm với chuyện tình cảm trai gái (gì,
phải gọi là ngố mới đúng!), nhưng tới năm nay, dù chưa nếm qua thịt lợn cũng đã thấy qua con lợn nó như thế nào (2). Cả ngày Tương Quyên Quyên
lải nhải không ngừng bên tai nàng, nào là ai với ai quan hệ rất tốt đẹp, ai với ai đứng ôm nhau ngoài hành lang... những chuyện như thế nghe đầy hai tai, khiến nàng cũng mơ hồ cảm nhận được Lăng Siêu dường như là
thích nàng.
Cơ mà vấn đề nằm ở chỗ...
Lăng Siêu rốt cục bắt đầu thích nàng tự lúc nào? Và tại sao hắn lại thích nàng cơ chứ?
Hai người vốn cùng lớn lên từ nhỏ, cùng ăn cùng ở, lúc đi nhà trẻ còn được xếp ngủ cùng giường nữa kìa! Trong ấn tượng của Tiêu Thỏ, Lăng
Siêu cũng như ba mẹ nàng, vốn được xếp vào khu vực dán nhãn "người
thân".
"Người thân" biến thành "người yêu"? Cảm giác này... thật là... kỳ cục!
« Cậu định thi vào trường đại học nào? » Lăng Siêu đột nhiên hỏi khiến luồng suy nghĩ của Tiêu Thỏ bị cắt ngang.
« Hả? » Tiêu Thỏ ngây ra. « Không phải là hơi sớm để nói chuyện đó sao? »
« Cậu bảo cậu thích học làm y tá? »
« Ừh... »
« Khoa Y tá của trường Z khá là có tiếng đấy. »
« Trường Z? » Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi. « Làm sao tôi thi vào trường Z nổi? »
« Cậu còn chưa thi, sao đã biết là không thi nổi? »
« Không thể nào đâu! » Tiêu Thỏ phẩy tay lia lịa. « Trình độ của tôi hiện giờ, có thể thi đại học hay không còn là câu hỏi lớn a! Không thể nào đâu, không thể nào đâu... »
« Nếu vì tôi thì sao? » Lăng Siêu ngắt lời nàng đột ngột.
« Hả? » Tiêu Thỏ lại ngây người.
« Vì tôi, cậu có thể thi nổi không? » Hắn chống hai tay xuống
giường, quay mặt sang nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, hai con ngươi đen lay láy dường như phát ra một thứ ánh sáng kỳ bí.
Người yêu? Đầu Tiêu Thỏ lại bụp một cái hiện ra từ này, tim nàng đột nhiên đập cuồng loạn trong lồng ngực.
Hắn nói như vậy, dường như có ẩn ý rủ rê nàng phải không? Rủ rê nàng cùng học một trường với hắn, rủ rê nàng...
« Haizzz... » Lăng Siêu bỗng thở dài. « Cậu không vào trường Z, sau này lấy ai giặt đồ cho tôi? »
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Tiêu Thỏ đột ngột hóa đá.
Một lúc sau, nàng giật lấy cái khăn tắm trên giường chụp lên đầu Lăng Siêu sát mạnh mẽ. « Cậu không nên học đại học, mà đi tu cho rồi! Đi tu cho rồi... »
T______T
Lăng đại công tử đương nhiên là không ngoài dự kiến, nửa tháng sau
kết quả thi đại học và hồ sơ tuyển sinh lục tục kéo tới. Lăng Siêu không chút do dự, điền ngay vào khoa Kinh tế trường đại học Z. Lại thêm một
tháng nữa, giấy báo nhập học của trường Z được gửi tới nhà.
Hôm nhận được giấy báo nhập học, Lăng tiên sinh vô cùng sung sướng,
liền đặt nhà hàng khách sạn Orson tốt nhất trên trấn tổ chức tiệc "mừng
công" cho cậu con quý tử.
Cả nhà Tiêu Thỏ đương nhiên là cũng đi dự.
Thường trong những dịp thế này, chủ tiệc không phải là thí sinh trúng tuyển mà chính là cha mẹ hắn, hơn nữa Lăng tiên sinh do công việc nên
bạn bè làm ăn rất nhiều, cả buổi tiệc chỉ toàn tiếng người hô chúc mừng
này nọ.
Tiêu Thỏ nhìn quanh, ánh mắt có chút nản lòng. Phần lớn người trong
tiệc nàng thậm chí còn chưa gặp bao giờ, nói không chừng đến Lăng Siêu
cũng chưa từng gặp. Khoa trương nhất là ngay cả hiệu trường trường trung học A của họ cũng tới, tay bắt mặt mừng với Lăng Siêu, miệng không ngớt khoe đây là học sinh trường mình bla bla bla. Khuôn mặt ông ta tươi roi rói, như thể chính mình mới là người thi đậu vậy.
Khác với cả căn phòng toàn những gương mặt toe toét tươi cười, cái
nguyên nhân mở tiệc là Lăng Siêu trên mặt đến cả chút nét cười ý vui
cũng không có, thậm chí còn tỏ ra vẻ chán ghét cực độ.
Tiêu Thỏ biết Lăng Siêu chán ghét điều gì, nàng cũng chán ghét những
người này, như câu nói mở đầu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn vậy. « Như thể tiếng cười như khóc, như thể tiếng khóc như cười. » (3)
Tới lúc tiệc gần tàn, Lăng Siêu rốt cục không chịu nổi nữa, đứng lên rời khỏi phòng tiệc.
Diễn viên chính đã rời sân khấu, Tiêu Thỏ còn ngồi lại làm cái gì?
Thế là nàng cũng tìm một cớ nào đó, ra khỏi phòng tiệc đi theo sau hắn.
Lăng Siêu cứ thế đi lên tầng thượng của khách sạn, tới nơi mới xoay người lại nói. « Ra đây đi! »
Tiêu Thỏ vốn rất lén lút trốn phía sau liền:(:(, ngoan ngoãn bước ra.
« Sao cậu biết tôi đi theo cậu? »
« Bằng vào trình độ của cậu... » Lăng Siêu xì một cái, tung người
nhảy lên ngồi trên lan can sân thượng, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời
đêm trải rộng vô tận.
« Trình độ của tôi đương nhiên là hơn cậu! » Tiêu Thỏ lè lưỡi làm
mặt xấu với hắn rồi cũng bước tới. Nàng cũng muốn nhảy lên lan can ngồi, tiếc là nàng lùn như cục nấm, lan can thì cao, nhảy không tới đành phải đứng yên tại chỗ dựa vào đó, tay nắm lấy lan can, mắt phóng tầm nhìn ra ngoài.
Khách sạn Orson này vốn là một trong các công trình kiến trúc cao
nhất trong trấn những năm gần đây mới mọc lên, cao bốn mươi lăm tầng,
lại được xây ở khu nội thành náo nhiệt phồn hoa nhất mới xây, đứng trên
sân thượng nhìn xuống, sẽ có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố thu hết vào trong mắt.
Yến hội tấp nập, sang trọng ăn chơi (4), ai cũng khó lòng tin được,
nơi này mười mấy năm trước vẫn là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi trải dài tới ngút mắt.
Tốc độ phát triển của thị trấn này quả thật vô cùng nhanh chóng, mười mấy năm như bóng câu qua cửa sổ (5), vô số tòa nhà nối nhau xây lên,
đối với một người đã sống ở đó mười mấy năm mà nói, tất cả như thể một
giấc mơ đêm qua.
« Cậu nhìn đằng kia xem! » Tay Tiêu Thỏ bỗng chỉ về một miếng đất
trống đen thùi lùi xa xa phía trước. « Cậu có nhớ nơi đó hồi trước là
cái gì không? »
« Công viên thiếu nhi? »
« Đúng thế! Trước kia tôi thích nhất là tới đó chơi. Tôi còn nhớ rõ
cái cầu trượt ở đó có hình đầu một con voi lớn. Đúng rồi! Còn có trò xe đụng nữa, cậu còn nhớ hồi chúng ta hay đi chơi không, hồi đó tôi rất
không muốn chơi, mỗi lần đều bám lấy tường không chịu đi... Còn nữa còn
nữa! Lần đầu tiên tôi bị gãy xương chính là vì thích nhảy trên cái
giường cao su (6) ở đó, khiến cho sau này mẹ tôi cấm tôi đến gần giường
cao su lần nữa... » Nàng không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, nhớ về những ký ức thời thơ ấu, đôi mắt đen láy như phản chiếu cả bầu trời đêm lấp
lánh.
Tiêu Thỏ hoàn toàn không chú ý thấy, toàn bộ dáng vẻ lúc này của nàng đã nằm trọn trong mắt Lăng Siêu. Mối ấm ức dồn nén cả một buổi tối
trong lòng hắn bỗng dưng tan biến, ánh trăng cũng có chút nhu hòa mềm
mại dịu dàng hơn lúc nãy.
« Haizzz! » Tiêu Thỏ bỗng thở dài. « Giá như công viên thiếu nhi
không bị phá thì tốt biết mấy, tôi thật muốn được tới đó chơi nhảy trên
giường cao su một lần nữa... »
Nàng nhíu chặt đôi lông mày, môi hơi bĩu ra vẻ hờn dỗi, khiến người khác không nhịn được mà sinh lòng yêu mến.
« Để tôi mua miếng đất đó, xây cho cậu một cái công viên, cho cậu chơi cho đã nhé. » Hắn nhướng mày.
Tiêu Thỏ thảng thốt. « Cậu đùa à? Miếng đất đó muốn mua rất mắc
tiền, lại còn muốn xây công viên, cậu định đi cướp ngân hàng chắc? »
Lăng Siêu cười khẽ, định mở miệng nói điều gì, rồi lại ngừng lại
không nói tiếp. Hắn quay mặt đi, chuyển tầm mắt phóng ra tới dải đất
trống tối đen trong đêm, ánh mắt bỗng có chút xa xăm.
Không thể được sao?
Nếu cậu thích, tại sao lại không thể chứ?
***
Chú thích:
(1) Mạt chược: 麻将: tiếng Anh là Mahjong, lấy từ tiếng phiên âm
phổ thông Ma Gioong, tiếng Hán Việt là Ma Tước (chim sẻ) lấy từ tên quân bài đầu tiên của bộ bài có ký hiệu bằng hình một con chim sẻ, quân Nhất Sách. Mạt chược là âm đọc trại trong tiếng Quảng Đông của trò chơi này. Đây là một trò chơi có xuất xứ từ Trung Quốc, ở TQ chỉ có 144 quân, ở
Việt Nam phát triển thành bộ 160 quân. Trò chơi này rất phổ biến ở Trung Quốc, cách thức chơi vô cùng phức tạp, khởi đầu bằng việc úp tất cả các quân bài xuống bàn (bàn mạt chược của TQ cũng khác bàn mạt chược ở Việt Nam) rồi xoa mạnh để tráo bài. Vì thế chơi mạt chược còn gọi là xoa mạt chược. (Theo Wikipedia)
(2) Ngạn ngữ Trung Quốc: " 没吃过猪肉, 也见过猪跑" Chưa ăn thịt lợn cũng đã thấy con lợn chạy, ý chỉ việc dù chưa tự mình trải qua, nhưng hẳn cũng
đã biết nó đại khái thế nào. Câu tương đương trong tiếng Việt Lãnh Vân
vẫn chưa tìm ra, có bạn nào biết thì chỉ giúp Lãnh Vân nhé.
(3) Triệu Bản Sơn: một nghệ sĩ hài nổi tiếng của Trung Quốc với
các tiểu phẩm hài hước. Ông sinh năm 1958, mồ côi từ năm 6 tuổi, được
chú ruột nuôi và dạy các môn nghệ thuật truyền thống Trung Quốc như chơi đàn Nhị Hồ (có hai dây và dùng thanh kéo gần giống đàn Nhị của Việt
Nam, được mệnh danh là đàn vĩ cầm của Trung Quốc) và Nhị Nhân Chuyển
(nghệ thuật hát múa hai người, thường là các bài dân ca do một đôi nam
nữ hát và múa, có thể dùng quạt giấy và khăn tay đỏ làm phụ kiện, rất
thông dụng ở phía Đông Bắc Trung Quốc). Sau đó một nghệ sĩ hài kịch phát hiện và giới thiệu ông tới đài CCTV tham gia chương trình Gala. Câu
trích "Như thể tiếng cười như khóc, như thể tiếng khóc như cười" này
(Lãnh Vân chỉ dám tạm dịch lại) nằm trong tiểu phẩm "Hôm qua, hôm nay,
ngày mai" trong một chương trình Gala. (Theo Wikipedia)
(4) Nguyên văn là 灯红酒绿 、 纸醉金迷 (Đăng hồng tửu lục, Chỉ túy kim
mê), Đăng là đèn, hồng là màu đỏ, tửu là rượu, lục là màu xanh, chỉ là
giấy, túy là say, kim là vàng, mê là mê đắm. Đây là hai câu ngạn ngữ
Trung Quốc, câu trước chỉ sự náo nhiệt ăn uống vui chơi, mang nghĩa hơi
tiêu cực (kiểu đồi trụy), câu sau chỉ sự sang trọng lóa mắt, cũng mang
nghĩa tiêu cực (kiểu sang trọng mù quáng). Lãnh Vân nghĩ có thể ví một
cách không đầy đủ với câu thơ Kiều "Ngựa xe như nước áo quần như nêm",
nhưng chỉ dám rón rén dịch tạm như trên.
(5) Nguyên văn là Bạch câu qua khích, "câu" là con ngựa tầm hai
tuổi, ở tuổi khỏe và sung sức nhất, "khích" là lỗ trên vách tường, không hẳn để chỉ cửa sổ. Các văn nhân thi sĩ hay dùng hình ảnh bóng câu qua
cửa sổ để chỉ thời gian trôi rất nhanh.
(6) Là cái này này, tiếng Anh là trampoline, mà tiếng Việt... chịu không biết gọi nó là cái gì, đành gọi là giường cao su.