Hai cậu bé John Jones và John James khác hẳn những cặp anh em họ bình thường khác. Cả hai lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Mẹ của họ là một cặp chị em song sinh và đã kết hôn với anh em nhà John vào cùng một ngày.
Chuyện hai ông bố là anh em nhà John cùng lớn lên bên nhau, trở thành bạn thân của nhau là chuyện cũng bình thường. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là hai cậu con trai John Jones và John James của hai ông bố cùng tên này lại chào đời trong cùng một ngày, cùng một bệnh viện, và hai bà mẹ cùng nằm chung một căn phòng.
Chẳng biết liệu có phải sự trùng hợp này bắt nguồn từ hai người mẹ song sinh hay không nhưng rõ ràng, Jones và James giống nhau như anh em song sinh thật thụ, cả về ngoại hình, dáng điệu cho đến cách cư xử. Ngay từ trước khi đi nhà trẻ, cả hai rất thích thú với những trò chơi làm gia đình và bạn bè xung quanh bối rối về sự giống nhau của mình. Và đến khi vào trường tiểu học thì chúng đã thực hiện điều đó một cách hoàn hảo. Chẳng ai trong số bạn bè, thầy cô có thể chỉ ra được đâu là Jones và đâu là James.
Suốt những năm trung học, hai cậu đã dành hầu hết thời gian rảnh bên nhau. Cả hai học cùng một lớp, và cùng chọn những môn thể thao ngoại khóa giống nhau. Điều thú vị là thành tích của Jones và James cũng như nhau cả trong học tập và trong thể dục thể thao.
Khi lớn lên, hai anh em lại tiếp tục thi đỗ vào một trường Đại học, và vẫn thích thú với trò chơi “anh em sinh đôi” như ngày còn bé. Nhưng cả hai làm như vậy không phải để thu hút sự chú ý hay chơi trội với bạn bè mà đơn giản chỉ là vì hai cậu thật sự có cùng những sở thích giống nhau và đều rất thích thú với điều đó.
Sau khi tốt nghiệp, họ tiếp tục làm ngạc nhiên mọi người bằng việc kết hôn với hai chị em song sinh trong một lễ cưới đôi. Thật ra thì đến thời điểm này, hầu như đã không còn ai ngạc nhiên vì điều này nữa.
Họ chỉ tò mò và thích thú chờ xem “truyền thống” này sẽ kéo dài bao lâu mà thôi. Sau đó, họ cùng làm việc trong một công ty và mua nhà trả góp trong cùng một chung cư. Cuộc sống hạnh phúc, công việc thuận lợi, và mọi thứ có vẻ rất suôn sẻ với họ...
Và thực tế là cuộc sống đã diễn ra rất tốt, cho đến khi Jones và James cùng được thăng chức lên làm quản lý. James không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng đây là lần đầu tiên họ không còn giống nhau nữa. Một sự khác biệt đã hình thành, và điều tệ hại là sự khác biệt ấy đang ngày một nới rộng!
May mắn thay, James đã nhận ra mình tụt hậu trong sự khác biệt ấy. Và điều đáng quý hơn là anh đã từ bỏ được lòng kiêu hãnh để tìm hiểu nguyên nhân, tìm kiếm lời khuyên và chấp nhận sửa chữa theo sự giúp đỡ của Jones.
James đã phát hiện ra rằng khác biệt lớn nhất giữa anh và Jones bắt nguồn việc anh không nắm rõ cách giao việc cho các nhân viên của mình sao cho đạt được hiệu quả tốt nhất. Dần dần, James đã học được cách phân bổ, ủy thác công việc hiệu quả hơn; và chẳng bao lâu sau, anh đã gặt hái được nhiều thành quả đáng khích lệ từ những cải cách ấy.
Nhờ đã biết cách điều phối công việc cho nhân viên nên James có nhiều thời gian hơn để chăm sóc gia đình. Và chính vì vậy, anh đã nhận ra giữa hai gia đình đang tồn tại một khác biệt rất lớn và rất đáng chú ý. Khác biệt đó khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng.
James và Jones lập gia đình cùng một thời điểm, và con cái họ cũng trạc tuổi nhau. Hai cậu con trai của họ, Joe và Jake, ra đời chỉ cách nhau có một ngày, và hai cô con gái, Jamie và Jolie cách nhau một tuần. Hai cậu con trai đang cùng học lớp chín, còn hai cô công chúa nhỏ đang học lớp sáu. Các con của Jones là Joe và Jamie đều học rất giỏi. Cả hai đạt được nhiều thành tích cao ở trường. Không những thế, ý thức tự giác của bọn trẻ nhà Jones rất tốt; chúng luôn tự làm bài tập về nhà mà không đợi ai nhắc nhở, thúc giục. Sau khi đã làm xong bài tập, hai đứa trẻ này vẫn còn thời gian rảnh để chơi các môn thể thao mà chúng yêu thích.
Nhưng các con của James là Jake và Jolie thì ngược lại. Chúng luôn rất vất vả mới có thể hoàn thành đủ những bài học ở lớp cũng như bài tập về nhà; tệ hơn, chúng còn có vẻ chẳng mấy thích thú với trường học. Khi ấy, lần đầu tiên trong đời, hai vợ chồng James ngồi lại và phân tích vấn đề của hai đứa con một cách nghiêm túc; để xét xem việc bọn trẻ dành thời gian cho các hoạt động ngoại khóa có ảnh hưởng đến việc học của chúng không và có nên tiếp tục duy trì những chương trình ngoại khóa ấy không.
Thế nhưng, khi James nói điều này với các con, thì cả Jolie và Jake đều phản ứng rất gay gắt. Trước tình thế đó, James buộc phải tìm cách khác để thay đổi tình tình hiện tại mà không để bọn trẻ thất vọng. James bắt đầu quan sát nếp sinh hoạt của gia đình Jones. Dù cảm thấy hơi xấu hổ khi phải hành động như thế nhưng anh tin rằng mình có thể học được điều gì đó từ gia đình Jones.
James nhận ra rằng Jones luôn dành khá nhiều thời gian cho các con. Vào các ngày cuối tuần, gia đình họ thường cùng nhau ra ngoài. Trong khi Jones và Joe chơi trò bắn bia thì Jamie tập đi xe đạp dưới sự hướng dẫn của Jane. Mỗi sáng thứ bảy, cả nhà họ cùng phối hợp với nhau làm việc nhà trong tiếng cười đùa vui vẻ.
Jame cũng nhận ra một điểm rất thú vị trong cách dạy dỗ con của Jones: Khi giúp bọn trẻ làm một điều gì đó, Jones hoàn toàn không đụng tay vào làm mà chỉ hướng dẫn để bọn trẻ tự thực hiện.
Trong khi đó, gia đình James thì hoàn toàn ngược lại. Điều James thắc mắc là tại sao anh lại không làm được điều Jones đã làm trong khi anh cũng dành rất nhiều thời gian cho các con. Trước đây, do công việc bận rộn nên anh không có điều kiện quan tâm chăm sóc gia đình, đặc biệt là hai con. Nhưng giờ đây, anh đã học được cách quản lý công việc hiệu quả và đã tạo nên sự thay đổi kỳ diệu trong công việc cũng như trong cuộc sống của mình. Thế nhưng, dù đã có nhiều thời gian dành cho gia đình hơn, James vẫn hiểu rằng, mọi chuyện hầu như chẳng hề thay đổi.
Thông thường, mỗi ngày sau khi đi làm về, vợ chồng James sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Sau đó, cả gia đình sẽ quây quần bên nhau, cùng ăn tối và chia sẻ với nhau những chuyện xảy ra trong ngày. Tiếp theo, anh và Joyce, vợ anh, sẽ cùng nhau dọn dẹp, rửa chén trong khi bọn trẻ về phòng làm bài tập. Và cuối cùng, cả nhà sẽ cùng nhau đọc báo hoặc xem ti-vi cho đến giờ bọn trẻ đi ngủ.
“Tại sao vậy?” - James tự hỏi. - “Tại sao gia đình mình lại không thể dành nhiều thời gian để chơi đùa bên nhau vào mỗi buổi tối? Tại sao Jake và Jolie đã dành nhiều thời gian trong học tập như vậy mà vẫn không thể giỏi như bọn trẻ nhà Jones?”.
Và cứ mỗi cuối tuần, vợ chồng anh lại hết sức vất vả lôi kéo các con cùng làm việc nhà với mình. Cả hai đứa trẻ đều tìm mọi lý do để né tránh, trì hoãn, hoặc nếu có tham gia thì cũng nhăn nhó, khó chịu.
Trong khi đó, các con của Jones không những giúp bố mẹ làm việc nhà rất nhiệt tình mà còn thực hiện mọi việc với vẻ hứng thú như đang tham gia một trò chơi hấp dẫn. Làm thế nào gia đình Jones có thể tạo dựng được không khí làm việc tuyệt vời và sử dụng thời gian nghỉ ngơi đầy thú vị như thế? Câu hỏi này không ngừng ám ảnh James, thôi thúc anh tìm ra nguyên nhân đã tạo nên sự khác biệt kỳ lạ ấy.