Người thiếu phụ lấy giọng nũng nịu đáp:
- Người bạn trẻ tuổi của tôi thì muốn hỏi gì tôi cũng xin chiều ý. Nhưng…
Và trở lại đứng đắn, cô tiếp:
- Nhưng anh hãy cho tôi biết trước trong bài tường thuật của anh, anh nói những gì đã.
Chàng ta cất tiếng cười:
- Tôi tả cảnh làng xóm, trụ sở của viên cảnh sát, nói đến lúc cô tới Dannow và tường thuật cuộc phỏng vấn cộ Bài ấy tôi đã từ Hassock đọc về nhà báo rồi, trong lúc cô đi ăn cơm ấy. Bài ấy để đăng trang đầu số báo ngày mai, bản phát hành chiều hôm nay chỉ ra một đoạn tóm tắt. À mà, tiện thể tôi hỏi Luna câu này nhé: Luna làm ơn viết giúp một bài nói về các ma quái, cho tuần trương Weckly ra ngày chủ nhật được không?
Để tôi xem đã. Trong bài phỏng vấn tôi, anh đã bảo tôi nói với anh những gì rồi?
- Rặt những điều thông thường mọi khi cả. Ban chiều tôi đã chụp mấy bức ảnh để in vào phần tranh ảnh của báo, tôi đã tìm cách chụp người thiếu nữ bị hại, nhưng không được: lão đầy tớ nhà ấy không nể nang gì, nhất quyết gạt tôi ra. Không đủ ánh sáng để chụp mấy nơi trong nhà, tôi phải chụp cô ở nhà thờ với cả gia đình nhà khổ chủ. Luna nhỉ, tôi đoán chừng trong việc này cô muốn không ai quấy rầy phải không?
- Phải. Càng được yên thân càng tốt, nhà làm báo quý hóa của tôi ạ.
- Tôi viết về các việc một cách rất tường tận, bọn khác chỉ cứ thế mà theo. Như thế thì cô tránh được cái nạn quấy rầy của phóng viên nhà báo. Vậy, đền cái công khó nhọc ấy cho tôi, cô chỉ phải nói cho tôi biết rằng cô đã tìm ra manh mối trong việc này chưa?
- Điều ấy thì tôikhông thể trả lời cho anh được.
- Thế ngộ tôi tìm ra được thì sao? Cái căn phòng giữ kín ở lâu đài Dannow đã khiến tôi để tâm ngay từ lúc còn bé.
Xe hơi đỗ lại trước một cái nhà dưới bóng cây rậm. Tommy xách hành lý của người thiếu phụ, theo sau nàng. Trước khi mở cửa, cô ngập ngừng nói:
- Tôi vẫn thường tự nghĩ chẳng biết bụng dạ bọn phóng viên nhà báo thế nào. Này, Tommy này, giả dụ trong một cuộc điều tra của anh, anh biết được một việc khi công bố lên có thể thương hại được anh, thì anh làm thế nào?
Chàng ta trang trọng đáp:
- Thì tôi sẽ lảng ngay, nếu việc điều tra kia là do ý tôi định. Nhưng nếu nhà báo phái tôi theo đuổi tới cùng, thì tôi sẽ làm trọn phận sự của tôi.
Từ phòng khách đưa ra mấy nhịp dạo: bà Yorke ở nơi hòa nhạc về. Lúc Luna bước vào, bà nói:
- Cuộc hòa nhạc hay lắm, cháu ạ.
Bà Yorke là một người đàn bà to béo, nở nang vẻ tươi cười. Mái tóc trắng bạc, nước da tươi tắn với đôi mắt lánh đen, bà già này vẫn giữ lấy cái ý tưởng mình còn thanh xuân. Mà bảo cháu gái là:
- Cô xem ra cháu mệt mỏi lắm thì phải. Cô đã đọc các báo rồi. Cháu chả phải nói, cô cũng đoán rằng cháu đã soi thấu được những bí ẩn ở Dannow rồi!
Luna lẩm bẩm:
- Vâng, thực cháu không muốn nói đến chuyện ấy chút nào hết. Trong các việc kinh khủng từ xưa tới nay thì cái việc này…
Cô gieo người xuống một cái ghế bành. Con mèo cái và con mèo con đang sưởi bên lò lửa, đến nhảy lên lòng. Con chó Roska thì đặt mõm trong lòng bàn tay cô củ, nhưng cô vẫn giữ vẻ trầm ngâm. Bà Yorke lại gần hỏi:
- Cháu làm sao thế. Hôm nay sao cháu có vẻ khác mọi khi thế này?
Cô trả lời:
- Trưa hôm nay, sau khi tìm được ý nghĩa mấy chữ bị xóa mất, cháu phải đóng một vai kịch nặng nề hết sức, nên bây giờ cháu cần phải nghỉ ngơi đôi chút mới được.
- Việc ấy thế nào, cháu kể lại cho cô nghe với đi! Tuy cô chẳng giúp đỡ cháu được điều gì, nhưng có chuyện gì bàn bạc với cô thì bao giờ cháu cũng nhẹ bớt được phiền muộn.
Luna bỗng sẵng giọng đáp:
- Tôi chẳng có chuyện gì mà nói hết!
Rồi cô vội xin lỗi về sự bẳn gắt đột ngột đó:
- Là vì cô vô tình đã nhắc đến chuyện phiền muộn rắc rối của cháu. Được, để rồi cháu xin kể đầu đuôi cô nghe.
- Lúc nào nói cũng được cháu ạ. Sắp đến bữa ăn tối rồi đó, cháu nên nghỉ ngơi một chút đã.
Luna tìm lại được sự bình tĩnh thường ngày thì trời đã tối lắm. Đến giờ dùng cà phệ Cô vừa hút thuốc lá vừa đem hết các điều kinh tởm ghớm ghiếc trong chuyện bí ẩn nhà Hammond, kể ra với bà cô nàng. Quen nghe thứ chuyện này đến như bà Yorke mà lúc ấy bà cũng phải lấy làm khiếp sợ. Bà nói như rền rĩ:
- Trời ơi! Kinh khủng thực!… Thế cháu định nói thế nào với những người thiếu niên tội nghiệp ấy? Tại sao tội ác ấy khởi truyền tự nghìn năm về trước? Mà cái tội ác mới quái gở làm sao! Một tội ác hoàn toàn mới mẻ!
- Không phải. Đã có một số người ngày xưa bị cáo là phạm vào cùng một tội như thế rồi.
- Cô nói hoàn toàn mới mẻ là nhớ đến những lời nêu trến các báo đó. Nguyên do tại sao mà biết bao nhiêu ngưởi trong họ Hammond lại tự tử như thế, thì người ta đã hiểu quá rõ rồi!
Luna nhún vai:
- Việc của nhà này là việc đặc biệt. Cháu đi gọi điện thoại nói chuyện với giáo sư Bergstrom về thành gươm đây.
Miss Bartendale vẫn có cái lệ bao giờ cũng nhờ đến tay bác học chuyên môn. Cô tuy đã biết qua những điều sơ lược của phần nhiều khoa thuật, nhưng trong những cuộc tra xét, cô thường hay gây lấy những mối giao du có ích cho công việc.
Luna bảo bà cô:
- Ông ấy đang thuê xe lại đây. Cô tiếp hộ cháu nhé. Tối hôm nay cháu không thể làm gì được nữa: cháu đi ngủ đây. Bây giờ chưa mười giờ, nhưng cháu làm việc suốt ngày, mệt nhọc hết sức rồi. Cháu già đi đó cô ạ.
Bà Yorke lo ngại nhìn:
- Thì sao cháu không bỏ cái nghề này đi có được không?
- Là vì cháu muốn lợi dụng những khiếu riêng của cháu. Cô không nhớ những việc cháu đã giúp cho bao nhiêu người thất vọng, rồi sao?
- Cô biết lắm. Nhưng nếu những khiếu riêng kia mất đi thì sao? Cô thú thực với cháu rằng cô đã chực mong như thế đó. Cháu không theo nghề này nữa thì cô biết cô sẽ phải chịu thiệt thòi là sẽ không được cháu làm bạn với cô nữa, nhưng cô nghĩ đến điều ấy mãi dần dà cũng quen rồi, cũng không lấy làm buồn lắm, vì cô không phải là người ích kỷ đâu.
Luna đáp:
- Không bao giờ cháu mất những thiên bẩm của cháu. À mà, cô này: ông giáo sư chỉ biết cháu tìm được thanh gươm trong một lâu đài cổ thôi, còn những chuyện khác, ông ấy không biết gì hết nhé!
Lần đầu tiên, cô lấy làm tiếc rằng cô nàng đã biết được là có hai nguyên nhân có thể làm mất phép của một nhà linh hồn học; hai là nguyên nhân đó là: một trọng tội, hoặc một sự say mê đắm đuối chiếm hết tâm và trí người.