Để anh giúp em.
Giọng nói của anh, luôn quanh quẩn bên tai cô, làm nước mắt cô không ngừng rơi.
Vợ, đừng đi.
Giây phút ấy, cô gần như đã ở lại.
Nhưng cô biết rõ, sở dĩ anh nói vậy, là vì không biết cô đã làm cái gì. Chờ lửa được dập tắt, anh sớm hay muộn sẽ biết trong phòng có ba người chết, sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra họ là do cô giết, mặc kệ cô nói như thế nào cũng không che giấu được sự thật ấy, càng miễn bàn những tên thợ săn này đã tìm ra tung tích của cô.
Cỗ đã gây đủ phiền phức cho anh, lưu lại sẽ chỉ làm anh ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.
cô biết điều duy nhất mình có thể làm, chính là rời khỏi anh.
Ai biết được đồ ngốc kia lại liều lĩnh vọt vào làn xe ——
một giây ấy, tim cô thiếu chút ngừng đập, nhưng cô vẫn cắn răng, nhẫn tâm trốn đi, nhìn anh đuổi theo phía sau xe buýt.
anh chỉ là không khí, là một quân cờ dễ dàng bỏ qua...
cô không ngừng tự nhủ, mới có thể buộc chính mình đưa lưng về phía anh, không quay đầu mà rời đi.
Lòng của cô thật đau, đau đến mức cảm giác mọi thứ đều vỡ vụn ra.
cô đã tưởng rằng cô có cơ hội sinh ra lần thứ hai trên đời này, đã nghĩ rằng mình có thể luôn luôn làm Diệp Hoài An, có thể vì anh sinh con, cứ như vậy cùng anh sống đến già ở trung tâm thành phố.
Ngẩng đầu từ từ nhắm lại hai mắt, cô đứng dưới dòng nước, để nó bao bọc chính mình, để dòng nước ấm áp tẩy đi nước mắt của bản thân, tẩy đi những giấc mơ cô từng có.
cô há miệng hít vào thở ra, ý đồ khống chế bản thân, giống như lúc trước vậy, giống thời điểm cô còn ở trong trò chơi, khống chế cảm xúc của chính mình. cô biết, muốn sống sót, nhất định phải học được cách khống chế bản thân, sự bất lực sẽ chỉ làm hỏng việc, sẽ làm cô nhanh chóng bị tìm thấy, bị giết chết.
Nhưng mà, lòng cô vẫn đau quá, nỗi đau đớn kia, đè nén từ ngực xuống bụng, chồng chất, chen chúc nhét đầy toàn thân cô, đau đến mức cô không thể chịu nổi, rốt cục quỳ xuống trong bồn tắm, há miệng không tiếng động khóc rống.
cô run run quỳ gối trong nước, vì tất cả những điều cô từng đạt được, vì tất cả những gì cô đã mất đi, không tiếng động khóc thét, để cho hết thảy những thống khổ không có chỗ xả đều từ miệng thoát ra, từ nước mắt phân chia tán loạn.
Người phụ nữ trong gương, thoạt nhìn thật giống quỷ.
cô cần một chút thời gian, mới khôi phục lại cảm xúc, tắt vòi hoa sen đi ra, lấy khăn lông lau khô chính mình. Tuy rằng đã rửa đi một thân đầy máu loãng, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn phi thường đáng sợ.
Nơi bị đánh lúc trước đã thũng xuống, từ đầu đến chân cô đầy vết xanh tím, phía trên mắt, bên trái khóe miệng, xương gò má, bên phải đầu vai đều có miệng vết thương, may mắn là, cô không bị gãy xương sườn, bụng cũng không có vết thương, khi tên kia đá cô, cô theo phản xạ cuộn mình lại, ngăn chặn phần lớn lực công kích bằng tay chân, nhưng chính vì thế, cả tay và chân cô đều bầm tím.
cô lau khô chính mình, cầm lấy gói thuốc, thay người phụ nữ đáng sợ trong gương bôi thuốc.
Làm như vậy là đúng, cô biết.
Dù sao người anh muốn là Diệp Hoài An, không phải loại phụ nữ dơ bẩn, khủng bố, giết người không chớp mắt như cô.
Người anh cưới là em, không phải tên của em.
Tiếng nói phẫn nộ của anh ở trong đầu cô kháng nghị, làm cho cổ họng cô thắt lại, mắt lại đỏ lên.
cô hít vào, lại hít vào, cố sức áp chế sự đau đớn ở trong lòng lẫn thể xác.
Đừng vọng tưởng, người đàn ông ấy nếu biết chân tướng, thậm chí nếu thấy bộ dạng hiện tại của cô, sợ là sẽ bị dọa không dám tới gần cô nữa.
Bằng không anh sẽ không ngừng gọi điện thoại cho cô.
cô dùng sức dán băng urgo lên trên miệng vết thương, không liếc nhìn người phụ nữ khủng bố trong gương lần nữa, chỉ xoay người mặc lên quần áo sạch sẽ, cầm lấy điện thoại di động, cầm theo túi xách quay lại phòng.
cô đem bình uống nước đặt ở cạnh cửa, đi đến bên giường, đem khăn trải giường rút ra, vứt xuống mặt đất cạnh cửa sổ, dùng chăn cùng gối đầu giả thành hình người, rồi mới tắt đèn đi, trở lại dưới chân cửa sổ, quần áo chỉnh tề nằm xuống.
Nằm được một lúc, cô mới nhận ra mình vẫn còn nắm chặt điện thoại di động.
cô hẳn là nên vứt bỏ chiếc di động này, ít nhất cũng phải xóa bỏ dữ liệu trước kia. Tuy rằng trước mắt chiếc di động cùng dãy số này, cô chỉ dùng để gọi cho anh, mà sau khi phát hiện thi thể xong, người đàn ông kia sợ rằng cũng sẽ không gọi cho cô nữa.
Huống hồ cho dù anh không bán đứng cô, cũng có khả năng không cẩn thận lỡ miệng nói với cảnh sát, nhắc tới việc cô từng gọi cho anh.
cô không thể mạo hiểm, cô phải triệt để chặt đứt liên lạc với anh.
Ngày mai.
Thở sâu, cô tự nhủ.
Ngày mai cô sẽ vứt nó đi.
Hôm nay đủ rồi.
Nhắm lại đôi mắt chua xót sưng đỏ, cô ôm lấy chính mình, cuộn người lại, nắm chặt trong tay di động không tha.
Đủ...
Cách cách.
Đó là tiếng động rất nhẹ, nhưng cô ngay lập tức mở mắt.
Có người, người nọ mở cửa phòng ra, cửa đụng vào chiếc bình uống nước, làm cho bình đổ xuống sàn nhà.
cô không động đậy, chỉ nắm lấy súng.
Đối phương hướng về phía gối trên giường nổ súng, cô núp trong bóng đêm, nhìn dưới sàn nhà, nhắm ngay vào chân người nọ bắn, viên đạn găm vào xương đùi hắn, cô nắm lấy túi xách, xoay người mở ra cửa sổ, nhảy ra ngoài.
một tên khác đang chờ ngay bên ngoài lối thoát hiểm, giơ chân đá rớt súng trên tay cô, vươn tay bắt lấy cổ của cô, cô xoay người, né được bàn tay to kia, đồng thời nhún người tiến vào lòng người nọ, huých khuỷu tay, nâng lên đầu gối, đánh chuẩn xác vào ngực và hạ thể đối phương, tên kia thét lớn một tiếng, lựa chọn chặn công kích tại hạ thể, nhưng ngay sau đó cô đã đâm ngón cái vào huyệt thái dương của người nọ.
Tên sợ thăn đau đến mức thân thể nhũn ra, mất đi thăng bằng, cô cũng không ở lại dây dưa với hắn, nhân cơ hội này mà bỏ chạy.
cô rất quen chạy, cô biết duy trì thể lực là trọng yếu, cho nên luôn luôn giữ thói quen chạy bộ, khi cần, cô có thể chạy liên tục trong mấy giờ.
cô vọt tới trên đường cái, rất nhanh tiến vào một cái ngõ nhỏ khác.
cô chọn nơi này để trốn là có nguyên nhân, nơi này là thành phố cổ, những tòa nhà xung quanh đều có vài thập niên lịch sử, cơ hồ chưa từng có cải cách qua, nơi này con phố ngõ nhỏ ngắn gọn lại phức tập, bốn phía thông với nhau, hình thành lên một cái mạng nhện, giúp cho cô có vô số con đường để lựa chọn rời đi.
Cho dù như vậy, trên đường cô vẫn gặp lại hai tên thợ săn, tay chân cô vội vã trèo lên ngõ phòng cháy, đá rớt một cái, dùng máy giật điện chạm vào cái thứ hai.
Giá móc kia bởi vì độ lưu điện quá cao, làm cho trong một phần ngàn giây cô thấy cả ánh sáng hồng.
Đáng chết! Người này là thợ săn cấp 2!