Trên khóm hồng còn đương hoa, chiều xuống chầm chậm. Ánh tà dương nhuộm đỏ, mấy đóa hồng cuối cùng, và khu vườn, dựng thẳng hương thơm, như dựng ngọn lửa, về phía trời tây hừng hực, bay ra mùi hoa hồng khen khét. Im lặng.
La Rô, ủ rũ giống như tôi, chẳng biết làm gì. Chầm chậm, nó nối gót theo tôi, tần ngần, và cuối cùng vững tin, dẫm lên ngưỡng cửa gạch bằng tiếng vó dòn khô, theo tôi vào nhà….