Từ dưới những tay áo viền đăng ten là những đôi bàn tay trắng trẻo mang găng tay lịch sự hoặc để trần, đeo đầy đồ trang sức. Những dái tai lóng lánh kim cương, những bộ ngực nhấp nháy sắc dây chuyền vàng. Những chiếc mũ xinh xắn đầy tự hào dựng trên những mái tóc kiểu cách. Những đôi mắt long lanh, những môi cười tươi tắn. Tràn ngập trong lô những lời chuyện trò khe khẽ ý tứ và những câu đùa tinh ranh. Những lô ghế thanh lịch, thơm phức và vui vẻ mang dáng vóc vui tươi và yên lặng nhất, trong khi trên các khán đài khác đầy tiếng huyên náo, còn làn sóng công chúng chân trần thì xao động. Cuộc đua bắt đầu.
Từ các tàu ngựa, dáng thanh lịch của các kỵ sĩ trên những con ngựa nòi tiến lại gần vạch xuất phát. Công tước Gierstorf đội mũ lễ, mặc áo bành tô dài hai vạt, tập trung họ đến trước mặt ông. Tay ông cầm bản danh sách ghi tên những kỵ sĩ và những con tuấn mã dự cuộc đua, cứ theo danh sách đó ông cho từng nhóm bốn người một ra đường đua. Những con ngựa bước đi duyên dáng, rồi phóng vượt chướng ngại vật, mức độ thành công tuy có khác nhau nhưng nói chung là tốt. Thỉnh thoảng cũng có con làm bật ván chướng ngại hoặc bị vướng móng, nhưng trước khi người kỵ sĩ tiếp theo phi đến, những người phục vụ đã sữa chữa lại ngay. Trên một sàn diễn riêng biệt, dàn nhạc chơi sôi động và công chúng thảy đều vui náo nức. Tại một trong những lô ghế lớn là đoàn người Xuodkovse, công tước phu nhân Pôđhôrexka và Rita, nàng ăn mặc rất đỏm dáng nhưng lại nhấp nhổm không yên. Vilus sẽ cưỡi con ngựa của nàng. TIểu thư Rita như đang phát sốt. Nàng ngồi cạnh Xtefchia than thở:
- Không hiểu liệu Vilus có vượt qua được chướng ngại vật không?
- Chắc chắn anh ấy sẽ vượt thôi, nhưng cũng còn tuỳ thuộc vào con ngựa nữa - Xtefchia đáp.
- Phụ thuộc nhiều chứ! Vilus cũng không phải là một kỵ sĩ giỏi giang gì cho lắm. Hơn nữa, con Bơckingham lại hay giở chứng.
- Sao không để cho ai khác cưỡi có hơn không? Thí dụ như…
- Trestka phải không? Ồ không, xin cảm ơn thôi! Chắc chắn ông ta sẽ làm cho con ngựa của tôi trở chứng ngay. Vả lại… tôi không muốn thế, mà Vilus thì cứ khăng khăng. Tôi chỉ kịp dặn nó cách đối xử với con Bơckingham mà thôi.
- Các vị chú ý, đại công tử xuất phát kìa! - nam tước Veyher nhô mình ra khỏi một lô ghế cạnh đó kêu lên.
Xtefchia quay về phía đường đua, cả người nàng như nhô ra phía trc. Nom nàng thật tuyệt vời trong bộ váy áo màu kem và chiếc mũ trắng duyên dáng. Nàng không đeo trên người thứ đồ trang sức nào. Chỉ cài ở ngực đôi bông hồng. Các đại diện phái đẹp ở các lô khác nhìn nàng chăm chăm. Một số ngạc nhiên trước vẻ thân thiện của nàng với tiểu thư Rita, sự ân cần của cụ Machây, Luxia, thậm chí cả phu nhân Iđalia khó tính. Cô thiếu nữ trẻ mang cái họ " khác đẳng cấp", nhưng vui vẻ, biết chuyện trò rất mạnh bạo nói đùa với Trestka, kẻ có tiếng là một người hăng hái bảo vệ đẳng cấp - đã khiến cho người ta chú ý, thậm chí làm một số kẻ bực mình. Nàng ăn mặc đẹp, lại xinh, không hề có điều gì đáng trách ngoài cái họ " không quý tộc " - nhưng thế cũng đủ để người ta nhìn nàng xiêu vẹo. Nhưng điều đó không dày vò Xtefchia. Có được sự ủng hộ của những người trong vùng lân cận Xuodkovse, nhiều người trong số đó được xem là những nhân vật hàng đầu trong giới thượng lưu, nên nàng vẫn cảm thấy thoải mái trýớc ánh mắt thiếu thiện cảm của bao kẻ khác. Lúc này, khi nàng nhô cả người ra khỏi lô để nhìn xuống đường đua, không ai để mắt đến nàng, bởi họ cũng đang mãi mê xem.
Bốn kỵ sĩ xuất phát: Valdemar, Trestka, Giơnhin và Brôkhơvich. Tất thảy đều cưỡi những con ngựa của đại công tử, chàng cưỡi con Apôlông. Trong bộ quần áo bó sát người, với đôi ủng ống cao vàng bóng, những đôi găng tay trắng, chàng ngồi vững vàng trên lưng ngựa, bình tĩnh và tự tin. Nom chàng mới tuyệt vời sao!…
Cuộc đua bắt đầu. Mặc dù cả bốn người xuất phát cùng lúc, con Apôlông vượt lên trước ngay tức khắc. Nó nhảy qua chướng ngại vặt với vẻ thật ngoạn mục, không chút khó khăn, như một quả bóng vừa bay vụt lên trời. Phi qua những hàng lô, Valdemar duyên dáng giơ mũ lên chào. Đáp lại chàng, là những làn sóng khăn tay nồng nhiệt của giới phụ nữ ngưỡng mộ. Xtefchia ngồi yên không động đậy, riêng sắc hồng trên mặt nàng càng đậm thêm, và mắt nàng như thẫm lại bởi những ấn tượng nội tâm.
Chàng kỵ sĩ ấy mới đẹp làm sao! Cả tâm hồn nàng như đang cùng lao theo chàng, trăm ngàn lời như đang phóng theo đường đua, nhưng môi nàng vẫn nín lặng. Nàng ngồi yên đó, tự nhủ với lòng mình: "không thể!". Chàng kỵ sĩ ấy là Valdemar Mikhorovsky, đại công tử Guenbôvitre, chủ nhân trong các chủ nhân, đại quý tộc số một trong những quý tộc hàng đầu cả nước, chàng được mang tên họ quý phái lâu đời, với tước công trên gia huy, trong vầng hào quang của biết bao thủ lĩnh, thượng nghị sĩ, tể tướng và tổng trấn. Còn nàng, Rudeska - chỉ là con gái của một điền chủ quý tộc nhỏ, cũng lâu đời và không chút điều tiếng xấu, nhưng dẫu sao cũng chỉ là Rudeska. Lòng nàng trào sôi cơn phẫn nộ, nàng tự hỏi tại sao nàng không thể bày tỏ tự nhiên niềm ngưỡng mộ của mình đối với chàng, như những tiểu thư quý phái kia. Ngay cả trên những khán đài khác, nơi dành cho trí thức không phải quý tộc, và thậm chí trong những đám bình dân đông đảo đang vây quanh trường đua kia - người ta cũng vẫn đang nhiệt thành bày tỏ niềm phấn hứng khi thấy đại công tử xuất hiện đó thôi! Nhưng Xtefchia cảm thấy rằng nếu ngồi ở những nơi ấy, nàng mới có thể chân thành biểu lộ tình cảm của mình. Còn ở đây - nàng không có quyền.
Con Apôlông phóng vượt chướng ngại kiên cường, về đích trước tiên.
Đúng lúc ấy, cạnh lô của họ có tiếng phụ nữ trẻ thốt ra một câu tiếng Pháp, đồng thời vang lên nhịp cười làm duyên đầy vui vẻ. Xtefchia nhìn về phía đó.
Một cô tiểu thư trẻ, cao, da rám nắng, tóc hung, rất xinh đẹp, trang phục duyên dáng, đang bước giữa một người đàn ông đứng tuổi và hai thanh niên trẻ hơn. Xtefchia nhận ra một trong hai người đó là công tước Zanheski. Tiểu thư Rita cũng nghiêng người ra, rồi vội thụt vào ngay lại bặm môi.
- Đó là Barxka cùng với cha! - cô thì thầm bảo Xtefchia.
Hai người cùng thụt sâu vào trong lô. Bá tước tiểu thư bước lên những bậc tam cấp. Phu nhân Iđalia chào hỏi cô trước tiên, vô cùng nồng hậu, công tước phu nhân Pôđhôrexka lịch thiệp nhưng nghiêm nghị, Luxia lạnh lùng. Mấy người đàn ông cũng đứng lên, môi nở những nụ cười kiểu cách, bước đến chào. Bá tước tiểu thư mặt mày hớn hở. Vờ như không thấy, không nghe gì hết, tiểu thư Rita nghiêng người sang phía Xtefchia thốt lên:
- Chị thấy đám người kia không?… Ồ, chị thấy không?… Chị nhìn kìa… Ngựa phi tuyệt chưa!… Chị thử nghe Iđalia tình cảm chưa kìa, cứ như với con trai không bằng… Ngựa tuyệt quá!… Cứ để mặc cô ả phởn chí, chẳng được quái gì đâu! A, cuộc triển lãm này thật là…
Xtefchia vừa nghe vừa buồn cười, nàng cũng sa vào giọng thế, cũng hỏi và đáp chẳng đâu vào đâu. Hai cô tiểu thư làm ra vẻ như đang chăm chú xem… triển lãm!
Nhưng trong khi chào hỏi mọi người, bá tước tiểu thư đã tới quá gần, không thể giả vờ lâu hơn nữa, nhất là khi bá tước Barxki kêu to:
- Ah! Mademoisell Marquerite! Bonjour! (A! Tiểu thư Magơrit! Xin chào!) Tôi rất mê con Bơckingham. Một con ngựa tuyệt vời!
Rita vờ ngạc nhiên rất đạt:
- Bá tước ở đâu vậy? Tôi không nom thấy ông trong các lô.
- Chúng tôi ngồi trong lô cạnh khán đài dành cho giám khảo. Cả Melanhia nữa. Nó đây này!
Trong lúc hai cô tiểu thư chào hỏi nhau, bá tước liếc xéo sang Xtefchia không biết nàng là ai nên cũng không biết phải chào hỏi ra sao cho phải. Tiểu thư Rita đã giúp ông ta thoát khỏi sự bối rối.
- Bá tước Barski… Tiểu thư Rudeska.
Cách giới thiệu ấy khiến bá tước chào hỏi Xtefchia như một người cùng giới, thậm chí nàng còn khiến ông ta thấy cảm tình. Ông cố nghĩ xem nàng ở đâu lại. Nhíu mày, điểm qua trong óc danh bạ quý tộc của Nhesieski, ông cố tìm cái họ Rudensky. Tiểu thư Rita cũng giới thiệu Xtefchia với bá tước tiểu thư theo cách không có gì đáng ngờ. Bá tước tiểu thư rất vui, nhưng hình như thoáng một chút bất ngờ. Cô không điểm lại danh bạ Nhesieski như cha, nhưng cũng như ông, cô cố đoán xem vị tiểu thư này là ai, bởi ngay từ đầu cô đã bị nhan sắc của Xtefchia khiến cho khó chịu.
Bá tước Barski đưa mắt theo dõi các cô gái trò chuyện, rồi nhân lúc thuận tiện, ông vừa hỏi Zanheski vừa dướn mày trỏ Xtefchia:
- Qui est ça (Ai đấy?)
- Gia sư và là dame de compagnie ( Ngừời dạy học và cũng là ngừời hậu cận )của cô bé Elzonovska, mademoiselle Stéphanie Rudecka ( tiểu thư Xtefchia Rudexka)
Bá tước nổi đoá. Đôi mắt ốc nhồi to tướng của ông như bạc đi vì cáu giận.
- Gia sư?… Cái cô Rita này định làm trò gì thế này không biết? Đánh lừa à?…
Zanheski nở một nụ cười đầy hiểu biết thì thầm với bá tước:
- Cô ta được coi trọng lắm đấy. On l'acceple très bien (Được đối xử rất tốt) nhất là cụ Mikhorovsky và… đại công tử.
Barxka ném cho Zanheski một ánh mắt sắc lẹm, lo ngại. Đôi môi dày hãnh diện của vị đại quý tộc bĩu ra diễu cợt.
- Tôi nghĩ là mọi người, chứ không riêng họ. Que c 'est ridicule (Thật là không ra gì )! Thế quê cô ta ở đâu?…
- Con gái một người bên vương quốc.
- À! Thế là trang chủ vườn cũng sánh ngang tỉnh trưởng đấy phải không? Thời ấy qua rồi, mà trong thực tế cũng chưa bao giờ tồn tại.
- Mais ellle n'est pas mal? (Nhưng cô ta không tệ?)
- Oui, pas mal (Vâng, không xấu). Có điều cái cô Rita này…
Bá tước nhăn mặt, không nói nốt ý nghĩ là tiểu thư Rita đã phạm sai lầm lớn trong khi giới thiệu. Bởi có thể tiếp xúc với những " người khác giới", nhất là ở nơi công cộng, nhưng bao giờ cũng cần biết rõ đó là ai. Bá tước phẩy tay như muốn nói:
- Vả lại cũng chẳng thể đòi hỏi điều đó ở Seligianka.
Và cái đầu to tướng của ông Barski đắc thắng ngẩng lên.