Xtefchia ngồi vào đàn.Mỗi mình trong phòng khách, nàng đàn thoải mái. Tính đa dạng của các tình cảm thể hiện rất rõ qua âm nhạc.
Nhưng cửa đột ngột mở tung ra, Proninsky bước vào phòng, Hắn đứng lại, nhìn quanh, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư Luxia đâu rồi?
Thấy Xtefchia không trả lời, hắn hỏi lại lần nữa, câu hỏi lần này hướng thẳng vào nàng:
- Tiểu thư Luxia đâu?
- Chỗ ông cụ - người bị hỏi lạnh lùng đáp.
Proninsky búng tay tanh tách như đang ở quán rượu thốt lên:
- Có xúi quẩy không cơ chứ!
Những lời của hắn khiến Xtefchia chú ý, nàng ngạc nhiên nhìn hắn. Nhận thấy ánh mắt đó, hắn thọc tay vào túi, như thể vô tình nói thêm:
- Tôi có hẹn gặp Luxia…hừm…gặp tiểu thư Luxia ở đây. Thế mà cái ông lão kia lại…thật là tệ hại!
Tiểu thư Xtefchia đứng phắt dậy, giọng nghiêm khắc.
- Yêu cầu đừng lôi Luxia vào những… ý định của ông và bỏ chữ " chúng tôi " ấy đi. Tôi yêu cầu ông đấy.
Proninsky đứng sững lại.
- Sao lại có giọng hùng biện thế nhỉ? - hắn mỉa mai kêu lên - Tiểu thư định dạy bảo tôi chăng?
- Xin nhắc lại, tôi không cho phép ông nói đến Luxia theo kiểu đó, với cương vị giáo viên của cô ấy.
- Hay chưa!… Nào tôi có nói gì quá đáng đâu? Rằng chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây ư?… Nửa năm trước cô dễ tính hơn nhiều khi người được hẹn gặp là cô.
Chân Xtefchia run lên. Suýt nữa thì nàng ngã. Nhưng cố gượng, nàng kiêu hãnh ngẩng cao đầu, dằn từng tiếng.
- Ông còn dám nói điều đó với tôi ư? Chính ông?…
Những lời nàng thốt ra nghiêm khắc và đầy cả quyết khiến Proninsky bối rối. Tận dụng điều đó, nàng nói tiếp:
- Tôi đoán được ông có thể làm như thế nhưng đó lại thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ tôi có quyền cấm ông nói năng cách đó về Luxia.
- Cô chẳng có quyền gì cấm tôi cả! - hắn nóng nảy kêu lên.
- Có đấy, dựa trên kinh nghiệm của bản thân tôi - nàng thốt lên, bề ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sôi lên.
- Không thể nói chuyện kinh nghiệm ra để so sánh ở đây, trước là khác, bây giờ khác hẳn.
- Này ông Proninsky - Xtefchia nghiêm trang nói - ta hãy thẳng thắn với nhau. Ông quan tâm đến Luxia… nhưng liệu ông có tính trước hậu quả chưa?
- Cái đó chẳng liên quan đến cô!
- Liên quan chứ! Luxia được giao cho tôi dẫn dắt, chính tôi là người chịu trách nhiệm về sự yên ổn của nó. Vả lại tôi không nghĩ đó chỉ là bổn phận, tôi lo lắng cho Luxia vì tình gắn bó giữa chúng tôi.
- Nhưng tôi có ăn thịt cô ấy đâu - Proninsky lầu bầu.
- Ông ăn nói quá…phàm tục. Nhưng thôi, không cần quan tâm đến cách ăn nói. Tôi không muốn ông quấy rầy sự yên ỏn của Luxia, làm rối trí học sinh của tôi.
- Cô diễn đạt mới hào hoa làm sao! - hắn phá lên cười.
Nàng cắn môi, mặt nàng đỏ rần.
- Xin ông hãy trả lời tôi một điều nữa thôi. Ông đã nói với Luxia chưa?…
- Về chuyện gì?
- Về tình cảm của ông với cô ấy.
Edmun bật ra một tiếng cười gằn thô lỗ, thể hiện toàn bộ vẻ mỉa mai trong tâm địa hắn. Nhưng chính tiếng cười ấy khiến hắn chợt tỉnh ngộ, bối rối quay đi. Hắn cảm thấy mình đã lộ mặt, hắn đâm bực Xtefchia, trong bụng thầm nguyền rủa cả cô lẫn chính mình.
Xtefchia tái mặt. Trong tiếng cười của hắn bộc lộ rõ sự mỉa mai, sự vô sỉ đến mức không thể còn ảo tưởng nào nữa. Sự im lặng đột ngột kia chứng tỏ hắn cũng đã nhận ra là để lộ mình quá rõ.
"Ôi! Thật là một kẻ thấp hèn!" - nàng nghĩ
Proninsky bước đến bên nàng, gần đến nỗi nàng bất giác lùi lại. Hắn nói, giọng ngạt đi:
- Tôi sẽ không thổ lộ với cô đâu. Xin đừng hành hạ tôi bằng những câu cật vấn nữa.
- Tôi cũng chẳng cần biết thêm điều gì nữa. Ông lui ra.
- Nếu cô muốn xen vào giữa tôi và tiểu thư Luxia, - hắn nóng nảy thốt lên, chắn đường nàng - thì chính tôi cũng biết cách trả đũa…
- Thật a`?!… Thế mà tôi không biết đấy…
- Thì rồi cô sẽ được biết! - hắn bùng ra.
Máu dồn hết lên đầu nàng. Chĩa vào mặt hắn ánh mắt đầy cương nghị và cả quyết, nàng đáp lạnh lùng:
- Nào! Xin cứ việc! Mong ông không quên điều đó!
- Tôi có yêu tiểu thư Luxia hay không, chuyện đó chẳng dính dáng đến ai hết. Nói trước cho mà biết!
- Tôi không quan tâm đến ông, chỉ lo cho Luxia thôi.
- Để ngăn cho tiểu thư yêu tôi chứ gì? Việc gì cô phải ngăn cản việc đó?
- Ông lại còn a`?…
Proninsky chăm chú nhìn Xtefchia. Trong cơn giận, nom nàng thật tuyệt vời xinh đẹp. Hắn xán đến gần, cố nắm lấy tay nàng.
- Lòng ghen tuông của em thốt ra thành tiếng đấy - hắn thì thào - em vẫn còn yêu anh.
Xtefchia vội bước thụt lùi. Nàng cảm thấy máu như đông cứng lại. Cơn tức giận và nỗi kinh tởm khiến ngực nàng muốn bật tung ra. Nàng ghê tởm bật ra thành lời:
- Ôi, thật là ngu xuẩn!… Ngu xuẩn vô liêm sỉ!
- Sao cô dám nói thế?… Cô dám nói thế hả! - hắn kêu lên, mặt đỏ gay giận dữ.
- Mời ông bước đi ngay cho… Mời ông! - Xtefchia cao giọng trỏ tay ra cửa.
Ngòai cửa sổ chợt vang lên tiếng máy ô tô, Proninsky nhìn ra. Chiếc ô tô của trang Guenbôvitre bóng nhoáng lớp sơn hồng đang đứng lại trước nhà cầu, Valdemar xuống xe, đưa tay quay cho người tài xế.
- Mời ông ra ngay cho! - Xtefchia vẫn nóng nảy nhắc lại, nàng không nghe thấy gì khác.
Êdmun bước vội về phía cửa ra vào, sẵn sàng chuồn khỏi phòng. Đến ngưỡng cửa hắn dừng lại, mỉm cười, rít lên cay độc:
- Tôi đi, tôi đi ngay đây! Người bảo vệ đã đến…Khuyên cô hãy đón tiếp người ta cho lịch thiệp hơn… Chúc cô thành công!…
Hắn bước ra, sập mạnh cửa
Xtefchia kiệt sức ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển. Cô đưa hai tay bịt chặt thái dương, oà lên khóc. Những giọt lệ không kìm nổi tuôn rơi như mưa.
Đợt nhiên cô bật dậy, chạy ra khỏi phòng khách, hướng về buồng riêng.
Bởi cô nghe tiếng đại công tử ngoài hành lang.