Con Đường Theo Đuổi Nam Thần

Chương 9: Tranh chấp ở phim trường, Cố đại giải vây

Kể từ khi Lục Chi Ưu đăng weibo chứng minh mình không bị hủy dung, những bài blog lúc trước đều bị chìm vào quên lãng.
Lục Chi Ưu nhàm chán nằm trên sofa  xem phim truyền hình, cô bèn lấy di động ra gửi cho Thẩm Trường An một tin weixin.


Vì sao Lục Chi Ưu lại có weixin của bác sĩ Thẩm? Chính là vào cái ngày cô xuất viện, bác sĩ Thẩm đã nói cho cô biết số điện thoại của mình.


Khi cô đăng nhập vào, weixin tự động hiển thị gợi ý kết bạn, từ thông tin người dùng, cô nhìn thấy tên Thẩm Trường An, vì thế cô liền gửi lời mời kết bạn ngay mà không cần suy nghĩ.
Thế là cô liền dễ dàng có số di động và weixin của Thẩm Trường An.


Lục Chi Ưu: Bác sĩ Thẩm, anh có onl không? (mặt cười)
Nhưng tin nhắn gửi đi cứ như đá chìm đáy biển, cô chờ thật lâu cũng không thấy nhắn lại, thế nên cô liền gửi tiếp một tin.
Lục Chi Ưu: Bác sĩ Thẩm ~
Lần này thì Thẩm Trường An hồi âm lại.


Nam thần nhà tôi (tên Thẩm Trường An được Lục Chi Ưu lưu trong weixin): Tôi đây, sao vậy?
Nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Trường An, Lục Chi Ưu kiềm chế không được mà lăn lộn trên sofa.
Lục Chi Ưu: Không có gì hết = ̄ ω ̄= chỉ muốn chào anh một câu ~
Nam thần nhà tôi: Ờ


Lục Chi Ưu đầu đầy vạch đen nhìn tin nhắn của Thẩm Trường An, anh nhắn thế là sao, còn có thể tiếp tục trò chuyện được không?
Lục Chi Ưu: Bác sĩ Thẩm, tôi cảm thấy mình bị bệnh rồi ╯﹏╰
Nam thần nhà tôi: Sao vậy?


Lục Chi Ưu: Từ lúc trở về liền cảm thấy ăn không vô, dạ dày cũng không thoải mái.
Nam thần nhà tôi: Uống nhiều nước ấm vào.
Lục Chi Ưu: Có, nhưng vẫn thấy không thoải mái (∩_∩)
Nam thần nhà tôi: …
Lục Chi Ưu: Bác sĩ Thẩm, tôi cảm thấy là do quá nhớ anh đấy = ̄ ω ̄=


Thẩm Trường An dựa lưng vào ghế, anh nhìn tin nhắn của Lục Chi Ưu, có chút sững sờ, đây là cô đang công khai đùa giỡn anh hả?


Trong đầu anh không khỏi hiện ra dáng vẻ của Lục Chi Ưu, thật ra, Lục Chi Ưu đã xuất viện được vài ngày rồi, nhưng anh có chút không quen, anh đỡ đỡ cái trán, đây là mình nghiện bị ngược hả?
“Thẩm Trường An, làm gì mà ở đó thất thần vậy, bị trễ họp rồi kìa.”


Ngay lúc Thẩm Trường An đang rối rắm không biết trả lời tin nhắn cho Lục Chi Ưu ra sao thì Mục Lạc cầm giấy tờ quay về.
“Ừ, đến ngay.”
Anh quen tay bỏ điện thoại vào ngăn tủ sau đó liền cầm tài liệu theo Mục Lạc ra ngoài.


Lục Chi Ưu chờ thật lâu, nhưng vẫn không thấy Thẩm Trường An nhắn lại, vì thế cô đứng lên, đến tủ lạnh lấy một chai sữa ra uống hết.
Bởi vì ở nhà quá nhàn rỗi, cô sắp bệnh vì chán rồi, cho nên liền quyết định quay trở lại phim trường.


Cô gọi cho Khương Thang bảo cậu ấy lát nữa đến đây đón cô.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô nhìn vào trong gương động viên chính mình.
“Lục Chi Ưu, cố lên ↖ (^ ω^)↗!"
Cô trang điểm nhẹ nhàng, sau đó lấy quần áo trong tủ ra thay.


Áo thun có cổ tay ngắn màu xanh đậm, cổ áo màu đen, váy ngắn màu cam nhạt, áo được sơ vin làm hiện ra vòng eo mảnh mai.


Cô bước đến tủ giày đặt cạnh cửa, cầm lấy đôi giày cao gót màu trắng định mang vào, nhưng vừa cúi xuống, đột nhiên lại nhớ đến lời của Thẩm Trường An đã nói, anh nói hiện giờ cô không được mang giày cao gót, cho nên cô quyết tâm để đôi giày xuống, cầm lấy đôi giày thể thao màu trắng mang vào.


Lúc cô đang chuẩn bị mở cửa thì không biết Bánh Trứng từ đâu xuất hiện, trong miệng còn ngậm một xâu chìa khóa.


Lục Chi Ưu nhìn chìa khóa trong miệng Bánh Trứng, vỗ một cái mạnh vào gáy mình, cô đúng là não cá vàng, xém tí nữa là quên mang chìa khóa, cô ngồi xuống, Bánh Trứng ngậm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay của cô. Lục Chi Ưu cảm động ôm Bánh Trứng vào lòng.


“Bánh Trứng bảo bối, sao cưng lại dễ thương như thế, cám ơn cưng, nếu không tối về mẹ lại bị nhốt ở ngoài cho xem.
Cô cưng chiều sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, lại vuốt vuốt bộ lông mềm mượt rồi mới đặt Bánh Trứng xuống.


“Bảo bối à, mẹ phải đi làm đây, kiếm được nhiều tiền mẹ sẽ mua một căn biệt thự mới, đổi mới toàn bộ cho cưng, cưng phải ở nhà ngoan ngoãn đấy ~”
“Chị Lục”
Khương Thang từ xa nhìn thấy Lục Chi Ưu, cậu vẫy vẫy tay với cô.
“Đi thôi.”
“Được”


“Chị Lục, sao chị không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?” Khương Thang vừa lái xe vừa hỏi.
Lục Chi Ưu nhàn nhã trả lời: “Tôi mà nghỉ nữa, tháng sau cậu có muốn cạp đất mà sống không?”
Khương Thang lập tức im lặng, cậu cũng không muốn tháng sau cạp đất đâu.


Họ đến tổ quay phim đúng vào lúc cả đoàn đang được nghỉ giải lao.
“Đạo diễn Lý.” Lục Chi Ưu chào đạo diễn.
Đạo diễn tươi cười nhìn cô, “Đến rồi à”
“Vâng, cảnh  quay tiếp theo là gì vậy?” Cô hỏi.


“Cô đã đến rồi, cảnh lúc trước khi cô bị ngã vẫn còn nhiều, vậy thì cảnh tiếp theo đến lượt cô, cô chuẩn bị có kịp không?” Đạo diễn hỏi.
Lục Chi Ưu nghĩ một chút rồi nói, “Kịp chứ, vậy tôi đến phòng hóa trang chuẩn bị một chút, vừa hóa trang vừa xem lại kịch bản.”
“Được”


Lúc này Lâm Tuệ đang ở phòng vệ sinh chỉnh trang lại, nghĩ đến lát nữa được quay phim cùng với Hà Cẩn Duyên, trong lòng Lâm Tuệ ngọt như mật.
Bỗng nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra.
Người bước vào chính là mấy diễn viên đóng vai cung nữ, Lâm Tuệ không để ý lắm, tiếp tục chỉnh trang.


“Cô biết gì không, tôi mới vừa nghe nói một chuyện” Tiểu Nguyện nói.
“Chuyện gì?” Tiểu Mẫn hỏi.
“Chị Chi Ưu đã quay lại rồi.”
Tiểu Mẫn, “Trở về thì sao, cũng không có liên quan gì với tôi.”
Hai cô diễn viên bắt đầu to nhỏ rầm rì.


“Nhưng mà, tôi vừa nghe được, cảnh tiếp theo sẽ để chị Chi Ưu diễn cùng với anh Cẩn Duyên.”
“Hả? Không phải cảnh tiếp theo là của chi Lâm Tuệ với anh Cẩn Duyên sao?”
“Bị hủy rồi.”
Vốn Lâm Tuệ không có ý định nghe lén, nhưng nghe thế cô mở cửa ra một cái rầm.


“Các cô vừa mới nói gì?”
Hai cô diễn viên không ngờ Lâm Tuệ có mặt ở đây, trong lúc nhất thời bị dọa chết đứng.
“chị…chị Lâm Tuệ…” Tiểu Mẫn lắp bắp.
“Tôi hỏi cô, chuyện cô vừa nói có thật hay không?”
“Chị Lâm Tuệ…” Tiểu Nguyệt do dự không dám nói.


“Nói mau!” tâm trạng Lâm Tuệ bây giờ không tốt tí nào.
“Là thật, chính tai em nghe đạo diễn nói vậy.”
Lâm Tuệ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh đổ ào xuống.
Cô đã chuẩn bị từ lúc 6 giờ đến bây giờ, chỉ vì Lục Chi Ưu quay lại, cảnh quay của cô bị hủy một cách nhẹ nhàng.


“Không được, tôi phải tìm Lục Chi Ưu tính sổ, thật không công bằng mà!”
Nói xong, Lâm Tuệ chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió, bỏ lại hai cô diễn viên đang trợn mắt há mồm.
Tiểu Nguyệt: “Hình như tôi mắc phải sai lầm rồi…”
Tiểu Mẫn: “Tôi thấy hai chúng ta đều toi rồi…”
*


Lục Chi Ưu ngồi trước bàn trang điểm, Tiểu Mễ đang giúp cô hóa trang, còn cô đang chăm chú nghiên cứu kịch bản.
“Chị Lục, xong rồi.” Tiểu Mễ bỏ hộp phấn trên tay xuống, nói với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
“Cám ơn.” (" ^ ω^ ")


“Không có chi.”
“Chị Lục, trang phục diễn hôm nay của chị đây.” Một nhân viên cầm đến một bộ trang phục màu tím.
“Được rồi, cám ơn.”
Lục Chi Ưu cầm lấy váy, rồi vào phòng thay quần áo.
“Tôi đi đây.”
“Vâng ~”


Cô đi về phía cửa, định mở cửa thì đụng phải Lâm Tuệ đang xông đến.
Lâm Tuệ xông vào hơi mạnh khiến cho Lục Chi Ưu bị đẩy về sau mấy bước.
Cô nghi hoặc nhìn Lâm Tuệ, còn chưa kịp hỏi thì Lâm Tuệ đã gân cổ lên gào với cô.


“Lục Chi Ưu, chị dựa vào đâu mà cướp cảnh diễn của tôi?”
Lục Chi Ưu không hiểu gì: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Cướp cảnh diễn của cô ta?
Lục Chi Ưu vẻ mặt ngơ ngác.


“Chị dám nói là không sao, cảnh tiếp theo rõ ràng là của tôi và anh Cẩn Duyên, tại sao lại đổi thành chị, cho dù chị có nổi tiếng thì cũng đừng có ức hϊế͙p͙ người thế chứ.”
Vì giọng của Lâm Tuệ quá to, cho nên nhiều người chạy đến vây quanh phòng hóa trang, đa số là những người đến xem kịch hay.


Lâm Tuệ là thiên kim tập đoàn Lâm thị, đây cũng là bộ phim đầu tiên của cô, nghe nói lúc trước được vào vai nữ hai là do ba cô là người đầu tư bộ phim, từ nhỏ đã quen được nuông chìu, cho nên tính tình cũng không tốt.


Vừa nghe Lâm Tuệ nói vậy, Lục Chi Ưu liền hiểu ngay vấn đề, vốn dĩ cảnh tiếp theo là của cô ấy, vì đạo diễn tạm thời thay đổi, vì thế cô ấy cảm thấy khó chịu nên đến tìm mình,
“Việc này thật ra…”


“Lục Chi Ưu tôi nói cho chị biết, đừng tưởng chị nổi tiếng hơn tôi rồi muốn làm gì thì làm.”
Không chờ Lục Chi Ưu nói hết, Lâm Tuệ lại gào lên, Lục Chi Ưu bỗng nhiên không muốn nói nhiều nữa, cô vốn muốn giải thích với cô ấy, nhưng nhìn tình hình này, cũng không cần thiết nữa.


“Chị Lâm à, chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?” Tiểu Mễ bước đến hỏi.
“Hiểu lầm cái gì?”


Lục Chi Ưu nhìn cô không còn gì để nói, thản nhiên đáp lại: “Về vấn đề quay phim, mấy người có bất mãn gì thì cứ đi tìm đạo diễn, ồn ào với tôi cũng vô ích, xin lỗi, bây giờ tôi phải quay phim, mọi người cứ việc ở lại.”


Nói xong cô liền muốn rời khỏi, chẳng muốn dây dưa nhiều với cô ấy làm gì.
Nhưng Lâm Tuệ sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy, cô níu lấy cổ tay của Lục Chi Ưu.


Lục Chi Ưu không ngờ cô ấy sẽ ra tay với cô, không có chút phòng bị nào liền bị kéo lảo đảo, may là có Tiểu Mễ ở phía sau đỡ lấy cô, nhưng cái chân bị thương không cẩn thận đụng vào cái ghế.


“Á” Lục Chi Ưu hít một hơi, cô cảm giác được sau lưng mình đã bắt đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Á! Đau chết mất!
“Chị Lục, có sao không?” Tiểu Mễ hỏi.
“Không sao.” Lục Chi Ưu miễn cưỡng đáp lại.
Cô nhìn Lâm Tuệ đang níu lấy cổ tay mình, mắt không khỏi lạnh đi.


“Buông tay!” Giọng nói lạnh lùng.
Lâm Tuệ ngẩn người, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lục Chi Ưu như vậy, dù trong lòng có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn cứng đầu không buông.


Mọi người cũng bị giọng điệu đột nhiên lạnh lùng của Lục Chi Ưu làm cho hoảng sợ, bởi vì Lục Chi Ưu lúc nào cũng nói chuyện vô cùng nhỏ nhẹ, ôn hòa.
“Dù sao chị cũng không được đi quay, tôi sẽ không buông tay! Dựa vào đâu chị đoạt cảnh diễn của tôi mà còn lớn lối như thế!”


Lục Chi Ưu bây giờ vừa đau lại vừa giận, cảm giác đau đớn trên đùi truyền đến làm cho đầu cô choáng váng.
“Mọi người đang làm gì đó?”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt trầm thấp từ phía sau truyền đến.