Con Đường Sủng Thê

Chương 47-1

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, đối với Duyên Bình hầu phủ mà nói, tin tức đại thiếu gia sắp trở về là khối đá lớn phá vỡ sự yên tĩnh nhiều năm trong phủ.
Trượng phu không đến, Tần thị vô cùng thất vọng, trở về Duy Phương viện của mình.


Trước khi xuất giá, nàng là cô nương được phủ Quốc Công sủng ái, đồ cưới mang đến dùng mấy đời không hết, ngoại trừ để lấy lòng mẹ chồng bèn tặng mấy thứ tốt cho nàng, trong tay Tần thị vẫn nắm nhiều ngân phiếu. Nàng từ trước đến nay tiêu xài xa hoa, trong nhà ngoài nhà đều đã trang trí nguy nga lộng lẫy, nhưng cho dù tốt thì thế nào, dđlqđ trượng phu vẫn không vì nguyên nhân nơi này thoải mái mà tới nhiều hơn.


Vẻ mặt Tần thị mệt mỏi nằm nghiêng ở trên giường, cầm kính Tây Dương tinh xảo trong tay, đây là thứ tốt mà trong cung ban cho, so với gương đồng rõ ràng hơn, đến những sợi tóc nhỏ ở gáy cũng thấy được. Tần thị nhìn mỹ nhân trong kính, ngón tay theo trán từ từ dời xuống, mi kẻ dài, làn da như mỡ đông(ý chỉ láng bóng), mình đã 26 tuổi, xem ra so với lúc mười sáu tuổi hồi đó hình như không có gì khác biệt, mỗi lần yến hội nhất định diễm quan quần phương. Cái người tên Lan Dung luôn được trượng phu nhớ ở trong lòng đến nay không quên được có dáng vẻ gì? Dù cho nàng ta tốt nhưng có thể so sánh được với mình sao?


Con trai của nàng ta muốn trở về sao?


Tần thị hạ gương, nghiêng người ở trên đệm dựa, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Triệu Trầm. Hắn rời nhà khi chín tuổi, đến nay gần chín năm, nàng đã sớm không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Triệu Trầm cùng trượng phu rất giống nhau, mỗi lần nhìn thấy hắn, mọi người đều ghen tị, gấp gáp muốn sinh một đứa giống trượng phu hơn trưởng tử, mà nhi tử của nàng mới chân chính là trưởng tử của Hầu phủ, nàng muốn nhi tử của mình kế thừa tước vị trượng phu.


Sau khi sinh Hàm nhi, nàng cố gắng đoạt vị trí thế tử hắn nên, đều là Hầu phu nhân, thân phận nàng cao hơn Ninh thị nhiều như vậy, dựa vào cái gì trưởng tử của nàng không thể nhận chức thế tử? Triệu Trầm mạng lớn không chết, nàng bị trượng phu đánh một cái tát thì tính sao, Triệu Trầm không có vị trí thế tử, tiên đế tự mình hạ chiếu, dù cho giờ Triệu trầm trở về, hắn cũng chỉ là phế nhân nuôi ở nông thôn, thê tử cũng cưới ở quê, có thể nghĩ kiến thức của hắn sao có thể so sánh với nhi tử nàng tỉ mỉ dạy dỗ chứ?


Nghĩ đến trượng phu đối với nhi tử yêu thương, Tần thị không khỏi nở nụ cười. Hiện tại trượng phu báo được thù, giữ hai người không còn khoảng cách, hắn lại coi trọng nhi tử của nàng, chỉ cần Triệu Trầm không có được lòng hắn, chỉ cần nhi tử ở trước mặt trượng phu nói chút lời hay của nàng, chỉ cần trượng phu trở lại chỗ nàng, nàng hầu hạ hắn chu đáo, một lần mà tháo gỡ khúc mắc mấy năm nay, cuộc sống của nàng sẽ càng ngày càng tốt.


"Tử Oánh, hai ngày này ngươi cẩn thận quan sát, xem Hầu gia chuẩn bị để cho phu thê đại thiếu gia ở nơi nào." Tần thị nhẹ nhàng nói, "Đại thiếu gia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, khó mới trở về được, ta là đích mẫu( mẹ cả- sau này ta sẽ để mẹ cả luôn nha), phải chuẩn bị lễ vật tốt."


Tử Oánh nhìn nữ nhân kiều mỵ trên giường nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân nghĩ muốn đưa lễ vật gì chưa?"
Tần thị cười gật đầu, nhưng không nói gì.


Tử Oánh không dám hỏi nữa, xoay người lui ra ngoài, ra ngoài thì tiện tay đóng cửa lại. Phu nhân lưu luyến si mê Hầu gia nên không rõ, các nàng là hạ nhân đều hiểu rõ những thứ này, Hầu gia cho tới bây giờ chưa từng đặt phu nhân trong mắt, lần này đại thiếu gia trở về, chẳng lẽ phu nhân muốn làm mấy chuyện xấu sao? Nếu thật sự như vậy, nàng nhất định phải khuyên, năm đó Lý ma ma là bà ɖú của phu nhân vì ỷ có Quốc Công Phủ làm chỗ dựa thay phu nhân nên mới bày mưu tính kế hãm hại đại thiếu gia, sau đó bà ta mới bị Hầu gia sai người loạn côn đánh chết, nàng cũng không nghĩ muốn rập khuôn theo Lý ma ma.


~
Ba huynh muội Triệu Thanh từ đại sảnh ra ngoài có một đoạn là cùng đường, ngoại trừ hai cái đèn lồng thắp ở phía trước, nha hoàn gã sai vặt đều theo ở phía sau, để cho chủ tử tiện nói chuyện.


Triệu Nghi vẫn đi theo Triệu Thanh như cũ, tò mò hỏi hắn: "Nhị ca, đại ca có phải rất giống phụ thân hay không? Người khác có ở chung được hay không?" Trong nhà này có hai người ca ca, mặt mày đều giống phụ thân, chỉ là Nhị ca ôn nhuận như ngọc nên ít đi vẻ rét lạnh anh khí như trên người phụ thân, Tam ca lại giống ông cụ non, tuổi còn chưa nhiều mà hắn lại thể hiện vẻ trầm ổn nên càng thú vị.


Triệu Hàm không nghiêng đầu qua xem, lại chú ý lắng nghe.


Triệu Thanh mỉm cười: "Nhị ca thực sự nhớ không rõ lắm, thời điểm đại ca chuyển ra ta còn không lớn hơn các ngươi, làm sao có thể nhớ rõ? Nhưng cũng như ta vừa mới nghe cùng phụ thân nói, đại ca mới trước đây đồng ý đưa ta theo cùng dạo chơi, khẳng định rất hòa thuận, huynh muội kính trọng chúng ta hắn thì đại ca sẽ chiếu cố chúng ta, muội muội cũng có thể đi tìm đại tẩu nói chuyện giải buồn."


"Ừ, không biết đại tẩu trông thế nào, thật muốn nhìn thấy sớm." Triệu Nghi vui mừng nói. Nàng là thứ nữ, mặc dù tại hầu phủ vẫn rất tốt nhưng khi ra ngoài đều chịu chút vắng vẻ, huống hồ mỗi lần Tần thị đều không tình nguyện cho nàng ra ngoài, nàng cũng không muốn ra ngoài, trong nhà không có tỷ muội, nếu trưởng tẩu hiền lành, nàng liền có bạn kèm rồi.


Triệu Hàm cũng cười, chỉ là đáy mắt thâm sâu thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Đại ca cùng mẫu thân và ngoại tổ phụ(ông ngoại) có ân oán thì hắn đã sớm biết, đại ca có lẽ sẽ đối xử tốt với Nhị ca và muội muội, nhưng đối với người đệ đệ là hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ oán trách, không biết bây giờ bắt đầu bù lại có kịp không.


Đến giao lộ, Triệu Thanh sờ sờ đầu Triệu nghi, dặn dò nha hoàn thân cận chăm sóc nàng cẩn thân, rồi cùng Triệu Hàm rẽ vào hướng khác về phong. Trong nhà phân biệt dòng chính thứ rõ ràng, phụ thân lại sắp xếp hắn cùng Tam đệ ở cùng một việc, bình thường dạy dỗ cùng nhau.windchimedđlqđ Triệu Thanh không có gì thắc mắc, về phần Tam đệ của hắn...


Triệu Thanh ghé mắt nhìn lại, bên người Tam đệ mang trường bào màu xanh ngọc cổ tròn, vẻ mặt bình tĩnh mắt phượng buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
So với Tần thị, Tam đệ thận trong hơn, không tới mười tuổi, đã có lòng dạ.
Khi đại ca chín tuổi thì thế nào nhỉ?
Triệu Thanh đương nhiên nhớ rõ.


Mẹ cả mất sớm, phụ thân cưới người mới, đại ca hình như thay đổi, trên mặt không còn tươi cười, trong mắt chỉ có âm trầm, nhìn ai cũng có hận ý, chỉ có ở trước mặt hắn, có lẽ đại ca là cảm thấy hai người đều là tiểu hài tử nên không có gì cần phòng bị, trên mặt mới lộ ra bi thống ưu thương. Thân phận xấu hổ, cái gì cũng không dám nói, nên hắn chỉ ngồi yên bên cạnh đại ca. Về sau Tần thị muốn hại đại ca, cũng tiện thể khiến hắn và đại ca cùng rơi xuống nước, người ở bên ngoài nghĩ rằng hắn đẩy đại ca vào trong nước. Hai huynh đệ sinh bệnh nặng, Triệu Thanh cho rằng khi đó đại ca sẽ không còn cùng hắn dạo chơi, đại ca lại giải thích với hắn, nói là mình liên lụy hắn, Triệu Thanh nhớ rõ mình đã khóc.


Hắn có thân nương(mẹ ruột), mặc dù chỉ là di nương, ngoài việc mồng một và mười lăm hàng tháng gặp gỡ, phụ thân không cho hắn gặp di nương.
Hắn có hai cái mẹ cả, ai cũng chưa từng coi trọng hắn, Ninh thị là không để bụng, Tần thị là chướng mắt.


Tất cả Hầu phủ, đối với hắn vào năm sáu tuổi mà nói, ngoại trừ phụ thân cao cao tại thượng, cũng chỉ có đại ca thật tình đối xử tốt với hắn.
Đại ca tin tưởng hắn, hắn khóc đến rối tinh rối mù.


Bệnh không lâu, đại ca liền đi, trước khi đi mặt không chút thay đổi nói với hắn, chỉ cần hắn(Triệu Thanh) coi hắn(Triệu Trầm) là đại ca thì bọn hắn vẫn là huynh đệ.


Đã nhiều năm như vậy, hài tử lúc trước giờ đã lớn lên, chỉ một câu nói thuở còn nhỏ, không biết đại ca có nhớ rõ hay không. Triệu Thanh nhớ rõ, còn để ở trong lòng, nhưng lòng người dễ đổi, hắn không biết hiện tại Triệu Trầm biến thành dạng gì, chỉ biết là nếu hắn vẫn muốn cùng thứ đệ dạo chơi, hắn sẽ vui vẻ đi cùng.


Còn Tam đệ, còn phải xem tạo hóa sắp xếp thế nào.
~
Vận chuyển trên sông, trời chưa sáng hẳn, nhóm người chèo thuyền đã dùng cơm từ sớm, tinh thần sảng khoái kéo dây thừng, tiếp tục chèo thuyền.
Ào ào tiếng nước, cộng thêm tiếng huy động mái chèo.


Hôm nay do Cẩm Mặc trực, từ sớm đã tới đây tiếp nhận gác đêm thay Lục Vân, Lục Vân vừa gấp xếp chăn xong, chỉ vào bên trong nhỏ giọng nói: "Thiếu gia và thiếu phu nhân còn chưa dậy."
Cẩm Mặc gật đầu, cười vén rèm thay nàng.
Sau khi Lục Vân đi, Cẩm Mặc nhìn phòng kế nho nhỏ, cầm lấy khăn rón rén lau chùi.


Cả con thuyền phân thành ba nhóm, người chèo thuyền ở phía trước, nha hoàn và ɖú già ở phía sau, nước ấm thức ăn cũng đều chuẩn bị ở phía sau. Còn nhóm người chủ tử ở dưới cánh buồm rộng nhất, gian giữa có một tấm ngăn chia làm tả hữu(trái phải), sắp xếp ba phòng kế, bên ngoài xem như phòng khách nho nhỏ, bên trong là nơi chủ nhân nghỉ ngơi, bên trong cùng có là nơi ngủ nho nhỏ.


Lau dọn xong rồi, Cẩm Mặc rửa tay, ra ngoài hắt nước vào sông, sau đó tiến vào, vẫn không có động tĩnh gì từ bên trong, liền ngồi ở trên tháp, đầu dựa vào tấm vách, chuẩn bị chợp mắt một lát. Mấy người nha hoàn các nàng ngủ chung giường, tối hôm qua nằm kề Thuý Ngọc, tiểu nha đầu đi ngủ lại cướp chăn của nàng, hại nàng hơn nửa đêm bị lạnh nên tỉnh, lấy lại được chăn cũng không thể ngủ ngon.


Thời điểm sắp ngủ, lại nghe tiếng động, giống là thứ gì đó đụng vào boong thuyền, Cẩm Mặc hoảng hốt ngồi thẳng, dụi mắt nghiêng tai lắng nghe, ngoài tiếng nước chảy quen thuộc, cái gì cũng không nghe được.
Ở bên trong, tâm A Kết suýt nhảy ra ngoài.


Hôm qua nàng biết, trong thuyền cách âm quá kém, ở cách vách mẹ chồng cùng nha hoàn nhẹ giọng nói chuyện thì bên này đều có thể nghe được, bởi vậy buổi tối nàng căn bản không dám cùng Triệu Trầm làm loạn, tối hôm qua Triệu Trầm rất quy củ, nàng cho rằng hắn cũng biết kiêng dè, ai ngờ vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, Triệu Trầm lại thoát quần nàng!


A Kết ngăn cản hai lần không thể thành công, phát hiện ý đồ của hắn liền muốn tránh, bị người nào đó ấn trở về, phía sau lưng đụng vào ván giường phát ra một tiếng trầm đục. Có lẽ là vì chột dạ, A Kết lo lắng, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần, dùng ánh mắt cầu xin Triệu Trầm. Sắp đến lúc phải thức dậy, sao hắn lại nghĩ đến chuyện đó nhỉ? Không phải nói đêm nay sẽ cho hắn sao? Nàng còn chưa có tẩy rửa, ai biết tối hôm qua nguyệt sự đã đi hoàn toàn hay chưa?


Triệu Trầm tim đập còn nhanh hơn thê tử.


Hắn thật cẩn thận duy trì hô hấp, không cho kháng cự, tụt quần thê tử xuống tiếp, tình hình như vậy, hắn không cần làm gì thì nàng cũng không dám vùng vẫy, chỉ có thể dụng đôi mắt đẹp cầu hắn, oán hắn. Nàng càng cầu xin thì Triệu Trầm càng khát vọng, vươn tay nhìn nhìn, cười thỏa mãn, đưa tới trước mặt nàng, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Nàng nhìn đi, đã hoàn toàn không có..." Tối hôm qua nàng vào bên trong tắm rửa, trong lúc vô ý hắn nhìn một cái, nàng đổi cái gì đó sạch sẽ, hiển nhiên đã có thể, hiện tại lại xác định lần nữa, làm sao hắn có thể nhịn được?