Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Trong khi ở Vọng Trúc hiên, phu thê đang ôn lại chuyện cũ, trong phủ Trung Nghĩa hầu, Quý Chiêu là đại nam nhân lần đầu làm tân lang.
Trong phòng nến long phượng im lặng cháy, bọn nha hoàn đều lặng lẽ lui xuống, Quý Chiêu vừa mới bị hảo tức phụ ghét bỏ vì toàn thân mùi rượu không thể không vội vàng đi tắm rửa đang rón ra rón rén đi đến cửa nội thất, thăm dò nhìn xem, thấy tức phụ của mình đã nằm trong chăn rồi, nhất thời mặt đỏ tim đập, khí huyết dâng lên.
“Bảo Châu, ta đã tắm xong rồi, nàng ngửi xem có còn mùi rượu hay không?” Không dám lập tức lên giường ngay, Quý Chiêu chống người ở mép giường hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm hai gò má đỏ ửng như hoa đào của tức phụ, thật là muốn hôn một cái.
Trong ổ chăn, cô nương không để ý hắn, Quý Chiêu hỏi vài lần đều không được đáp lại, không khỏi buồn bực, tức phụ đang giả bộ ngủ đúng không, hay là hắn tắm rửa lâu quá, nàng mệt mỏi nên ngủ trước rồi?
Đứng dưới đất ngây ngốc một lát, khóe miệng Quý Chiêu vểnh vểnh lên, tắt nốt mấy ngọn đèn dư thừa, cởi đồ trèo lên giường lò.
Mặc kệ ngủ thật hay ngủ giả, hắn đều có thể ôm tức phụ!
Thật cẩn thận xốc hỉ chăn lên, Quý Chiêu chỉ mặc có mỗi cái quần chui vào, khi nằm xuống thì cố ý để ra một chút khoảng cách, không dám đụng tới Quách Bảo Châu. Hô hấp của hắn càng ngày càng nhanh, có thể tự mình nghe được rõ ràng, Quý Chiêu nuốt nuốt nước miếng, nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe. Bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy, chỉ thấy cách một khoảng lại nghe tiếng len lén thở gấp.
Quý Chiêu cười, hiểu rõ tức phụ căn bản chính là đang giả bộ ngủ, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, khi nhịn không nổi nữa thì mới lén thở ra một hơi.
Thì ra nàng không phải là người cái gì cũng không biết sợ.
Hiểu rõ được điều này, lá gan của Quý Chiêu cũng lớn hơn, đang nằm thẳng đổi lại thành nằm nghiêng, khuỷu tay phải nhẹ chống thân thể, tay trái chậm rãi khoác lên vai của Quách Bảo Châu, nhẹ nhàng xoay người nàng về phía mình. Bả vai của cô nương rõ ràng cứng lại, Quý Chiêu làm ra vẻ không biết, cùng với việc Quách Bảo Châu dần dần xoay người lại, hắn cảm giác được toàn thân đều toát mồ hôi, cuối cùng có thể là do lo lắng tức phụ đột nhiên không muốn cho hắn chạm, Quý Chiêu mạnh mẽ nhào lên, miếng đối miệng, hai tay thô lỗ lại vội vàng thoát quần áo nàng.
“Cút đi!” Lúc Quách Bảo Châu bị Quý Chiêu áp lên người thì liền quên hết những gì tẩu tử đã dạy, dùng hết tay chân đẩy người ra. Cái gì mà không được cử động, toàn bộ phải nghe theo Quý Chiêu chứ, nếu thật sự nghe theo lời hắn thì nàng sẽ bị ăn đó! Dieendaanleequuydonn Hắn lại dám cởi quần áo của nàng ra, buổi tối đã ăn tim gấu mật hổ hả?
"Bảo Châu đừng làm rộn, cho ta thân thiết, ta sẽ nhẹ nhàng!" Quý Chiêu đang cao hứng, trong đầu tất cả đều là hương thơm mềm mại của người trong lòng, sao có thể dừng được chứ, Quách Bảo Châu đẩy hắn ra, hắn trực tiếp đè tay nàng lại, tiếp tục cởi quần áo vướng bận trên người nàng. Quách Bảo Châu đẩy vài lần không được, thoáng nhìn cánh tay và bả vai rắn chắc của hắn, rốt cuộc ý thức được Quý Chiêu đã không còn là chàng thiếu gia hầu môn tay chân lèo khèo như trước kia nữa, đẩy hắn ra đúng là phí sức mà…
"Đừng..." Ngây người một lúc thì yếm đã bị kéo xuống nửa bên, Quách Bảo Châu hoảng sợ, vội vã hô ngừng, nhưng Quý Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như thế, gần như lúc Quách Bảo Châu vừa mở miệng, hắn cũng há miệng ra, nhưng không phải nói chuyện...
Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘bùm’ một tiếng, tay chân đều không có khí lực.
Kế tiếp hết thảy đều không còn do nàng khống chế, bình thường Quý Chiêu có bao nhiêu sợ nàng, hiện tại liền không sợ nàng nữa, bình thường Quý Chiêu giả bộ giống hình tượng cháu trai bao nhiêu thì bây giờ lại giống hình tượng đại gia bấy nhiêu, hơn nữa người này lại cực kỳ giảo hoạt, vừa chiếm lấy nàng không cho nàng cơ hội phản kháng vừa siêng năng cày cấy…
Lúc kết thúc, Quách Bảo Châu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, giống như cùng người hung hăng đánh một trận chiến trên mặt đất.
Quý Chiêu đang quỳ ở một bên lau chùi cho nàng, trên mặt là sự thỏa mãn, giọng nói của hắn thật cẩn thận, ánh mắt trốn tránh: “Bảo Châu, ta sai rồi, nàng đừng giận mà, lần đầu tiên nên ta khó tránh khỏi có chút không khống chế được, lần sau thì tốt rồi tất cả ta sẽ nghe theo nàng..."
"Cút đi!"
Quách Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi, đẩy tay hắn ra, kéo chăn che kín mình: "Nằm mơ cũng đừng nghĩ còn có lần sau!"
Nàng thật sự bị mù rồi mà, tự cho là tìm được người dễ ăn hϊế͙p͙, kết quả chẳng qua là khi có người bên ngoài thì đối với nàng khúm núm, không có ai liền ỷ thế hϊế͙p͙ người. Chờ xem, lần này nàng vì tin tưởng tẩu tử mà mất tiên cơ, đêm mai hắn có nằm mơ cũng không chế phục được nàng đâu!
Quý Chiêu cũng không biết suy nghĩ trong lòng tức phụ, vây quanh Quách Bảo Châu được bao bọc như cái kén dỗ dành, thề với trời tự mình biết đã sai lầm. Quách Bảo Châu lười nhìn hắn, muốn ngủ mà cố tình Quý Chiêu lại lải nhải thật đáng ghét, không có biện pháp nào đành phải giả vờ tha thứ, nhưng bắt hắn phải ngủ trong một cái chăn khác.
Quý Chiêu thấy vậy thì sau khi ủy khuất một chút cũng đành lấy chăn và gối ra, yên lặng nằm ngắm nhìn cái ót của tức phụ.
Quách Bảo Châu có tâm đề phòng Quý Chiêu, nhưng không chịu nổi việc trải qua một phen ép buộc vừa rồi, nàng mệt mỏi, không qua bao lâu liền ngủ, nửa đêm mơ mơ màng màng cảm giác có người ghé vào trên người mình, Quách Bảo Châu mạnh mẽ bừng tỉnh, đáng tiếc vẫn muộn một bước, lại để cho Quý Chiêu đạt được.
"Bảo Châu, lần này ta sẽ chậm thôi..."
Trong bóng tối, nam nhân nói nhỏ bên tai nàng, dịu dàng làm cho nàng quên tức giận.
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo Châu: Tẩu tử, tỷ hại ta rồi!
A Kết mặt đỏ: Có sao? Lúc trước ta chính là như vậy, lúc đó biểu huynh muội mới không chạm vào ta...
Bảo Châu: Tối qua thì sao?
A Kết khóc...