Gió xuân phơi phới, tiết trời ấm áp, quan lại quý nhân trong kinh thành hào hứng cùng gia quyến đến ngoại ô đạp thanh, chung quanh cổng thành ngựa xe nối dài không dứt.
Đoàn người Triệu Trầm cũng đã khởi hành từ sớm.
Vốn Quách gia chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc cho mẫu tử Quách phu nhân, một chiếc để nha hoàn vận chuyển hành lý, về sau bởi vì Triệu gia muốn đón Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu nên chuẩn bị nhiều hơn một chiếc. Đến lúc gặp nhau ở ngoại thành thì Quách Bảo Châu khăng khăng muốn ngồi cùng một xe với A Kết và Xán Xán nên Quách phu nhân đành bảo Ninh thị ngồi cùng một xe với bà, Quách Bảo Châu và Lâm Trúc chui vào trong xe ngựa A Kết, chỉ còn Lâm Trọng Cửu ngồi một mình. Triệu Trầm nhìn thấy tiểu cữu tử tội nghiệp, mỉm cười ôm hắn đến trước người mình, mang theo hắn cưỡi ngựa.
Quách Tử Kính cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe mẫu thân, Triệu Trầm canh chừng thê nữ và hai muội muội. So sánh với sự im lặng của xe ngựa phía trước thì xe phía sau thỉnh thoảng lại truyền ra một trận nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Gần đến thôn trang thì người qua lại trên đường cũng thưa thớt dần, thấy vậy A Kết liền vén bức mành lên, ôm nữ nhi cho bé nhìn ra bên ngoài. Nhìn như vậy mà đã ghê gớm, Xán Xán bắt đầu nhận thức được phụ thân ôm người khác, cũng mặc kệ người được phụ thân ôm chính là cậu của mình, há miệng khóc lên, dọa cho Triệu Trầm sợ hãi, vội vàng thúc ngựa đến bên cạnh xe, “Sao lại khóc vậy?”
Nghe được giọng nói của phụ thân, Xán Xán ngừng khóc, mở to mắt, uốn éo người muốn ra bên ngoài để được phụ thân ôm, mắt to còn trừng Lâm Trọng Cửu, chân nhỏ dẫm dẫm trên đùi mẫu thân, nghiến răng nghiến lợi, chọc Quách Bảo Châu và Lâm Trúc cười không ngừng.
A Kết cảm thấy thật đúng là không có biện pháp nào với tính tình này của nữ nhi, vừa hạ mành xuống vừa nói với Triệu Trầm: “Không có việc gì đâu, nhìn thấy chàng cưỡi ngựa cùng với tiểu Cửu nên nha đầu này không vui, thϊế͙p͙ thả mành xuống thì sẽ không sao nữa."
Nhìn cháu gái hai mắt đẫm lệ, Lâm Trọng Cửu cảm thấy ngượng ngùng, "Tỷ phu, nếu không ta ngồi xe ngựa cũng được?"
"Không cần." Mắt thấy màn xe vừa buông xuống thì nữ nhi cũng ngừng khóc, Triệu Trầm vừa đau đầu vừa buồn cười. Nữ nhi lớn nhanh, hiện giờ cũng đã được năm tháng, dáng dấp cực kỳ giống thê tử, về phần tính tình thì phụ thân và mẫu thân đều nói giống hắn, Triệu Trầm không biết mình khi còn nhỏ là tính tình gì, nhưng thê tử chắc chắn không bá đạo như vậy, không giống hắn thì giống ai đây?
Trong xe Xán Xán cũng không ngồi yên, tay nhỏ nắm lấy mành xe muốn học theo mẫu thân kéo lên nhưng không nhấc nổi, chỉ có thể kéo lung tung. Quách Bảo Châu ngồi bên cửa sổ còn lại, thấy vậy liền vươn tay ra với cháu gái: “Xán Xán qua chỗ dì nào, bên dì cũng có cửa sổ này, qua đây dì cho xem ruộng lúa mì.” Vừa nói vừa hơi hé mành lên. Website đăng truyện chính thức: (Nếu xét ra theo quan hệ là em của bố thì phải là cô cơ, nhưng ta giữ nguyên theo tác giả nhé.)
Xán Xán nghe hiểu, nhếch miệng với về phía dì.
Lâm Trúc và Quách Bảo Châu đều đã quen với việc ôm trẻ nhỏ, A Kết cũng yên tâm giao nữ nhi cho nàng nhưng vẫn ngồi quay sang phía đó, để ngừa lỡ khi.
Ven đường cây dương tươi xanh, lúa mạch non mơn mởn, Quách Bảo Châu nhỏ giọng chỉ điểm cho cháu gái, đôi mắt to của Xán Xán chuyển động theo tay nàng, lúc xem bên ngoài lúc lại nhìn môi của dì, giống như đôi mắt không đủ dùng, nhìn một lát đột nhiên thở một hơi, giống như người lớn thở dài, ba người trong xe nghe được đều sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên.
Xán Xán một chút cũng không hiểu những người lớn này đang cười cái gì, thấy mẫu thân cũng cười thì bé đạp lên chân dì muốn đứng lên, tay nhỏ vung vẩy liền chụp được khuyên tai của Quách Bảo Châu. Quách Bảo Châu đau đến kêu thành tiếng, A Kết vội vàng gỡ tay nữ nhi ra rồi ôm bé vào trong lòng mình, giả vờ tức giận đánh vào lòng bàn tay nữ nhi một cái, “Không được kéo khuyên tai của dì nữa, biết chưa?”
Xán Xán không biết, nhưng bé hiểu được mẫu thân tức giận, thân thể nhỏ bé dựa vào trong lòng mẫu thân, tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Quách Bảo Châu cười khuyên nhủ: "Thật ra cũng không đau, tẩu tử đừng mắng nữa, Xán Xán cũng không cố ý."
A Kết nhìn lỗ tai Quách Bảo Châu, sau khi xác định không có việc gì mới bất đắc dĩ nói: “Nha đầu này rất thích chụp đồ vật, muội nhìn xem ta cũng không dám mang khuyên tai, ban ngày lúc bé con tỉnh thì ta cũng không dám thả tóc xuống, sợ bị bé con kéo tóc. Lúc đầu biểu huynh của muội (tác giả để tỷ phu, nhưng nói với Quách Bảo Châu nên tớ đổi lại) còn cười ta, chính bản thân mình đưa tóc ra cho Xán Xán nghịch, đến lúc bị kéo đau cũng phải nhanh chóng buộc lại.” Nghĩ tới dáng vẻ chật vật kia của trượng phu thì nàng lại thấy buồn cười.
Quách Bảo Châu và Lâm Trúc đưa mắt nhìn đối phương, cùng nhau cười trộm.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa vững vàng dừng ở trước cửa Quách gia trang. Triệu Trầm vốn định đến thôn trang nhà mình nhưng sau khi Quách phu nhân biết được bọn họ muốn du lịch thì đưa ra ý kiến đến Quách gia trang, cách kinh thành gần hơn một chút, tránh thời gian tới lui phiền phức, như vậy còn có thể chơi thêm một lát. Đều là thân thích, đi đến đâu cũng đều giống nhau, Triệu Trầm cũng không kiên trì với ý kiến cũ.
Cách thời gian ăn trưa còn dài, Quách Bảo Châu đề nghị ra bên ngoài chơi diều, buổi chiều sẽ đi dạo xung quanh.
Ninh thị bế cháu gái vào trong ngực, nói với mấy người: “Các con ra bên ngoài chơi đi, chúng ta ở trong sân cũng có thể nhìn thấy các con thả diều.” Các bà là trưởng bối nên nếu đi cùng sẽ khiến mấy tiểu bối chơi không tự nhiên.
Quách Bảo Châu lôi kéo tỷ đệ Lâm Trúc ra xe lấy diều.
Triệu Trầm nháy mắt với thê tử.
A Kết có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng bảo Thúy Ngọc lấy diều của bọn họ đến.
Thúy Ngọc cười đi đến xe ngựa, thật cẩn thận lấy ra một con diều hình phượng hoàng, màu sắc rực rỡ được làm bằng lụa, phía sau còn có hai cái đuôi màu đỏ, vừa lấy ra đã hấp dẫn ánh mắt của Xán Xán, xoay tới xoay lui trong ngực tổ mẫu muốn có con diều. Triệu Trầm thấy vậy thì ôm lấy nữ nhi, cười nói: “Xán Xán vẫn là nên đi theo chúng con thôi, nương và dì đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều sẽ nhờ nương trông Xán Xán giúp chúng con.” Đây là con diều hắn đích thân làm cho nữ nhi, hắn muốn cho bé nhìn thấy diều bay lên.
"Được, vậy các con đưa thêm nha hoàn đi, cẩn thận một chút.” Biết là nhi tử yêu chiều nữ nhi của hắn nên Ninh thị cũng không ngăn cản, sau khi dặn dò vài câu rồi cùng với Quách phu nhân đi vào trong phòng khách.
Quách Bảo Châu cầm diều hình con bướm của mình đi tới, tò mò nhìn chằm chằm vào diều phượng hoàng trong tay A Kết: “Tẩu tử, diều này là tẩu mua sao?” Thật là nổi bật quá đi nhưng tẩu tử cũng không phải là người thích khoe khoang như vậy.
A Kết ngại, cũng không giải thích, chỉ nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm hơi có chút đắc ý nói: "Là ta làm, tẩu tử muội dạy ta."
Khi còn nhỏ hắn không được chơi diều cùng với nàng nhưng nàng đã tự tay dạy hắn cách làm, lúc làm diều còn có trăm loại triền miên nữa. Những điều này cũng đủ để bồi thường những tiếc nuối lúc nhỏ rồi.
"Đại tỷ biết làm kiểu diều này lúc nào vậy?" Lâm Trúc bất khả tư nghị hỏi, lúc ba tỷ muội bọn họ làm diều ở nhà, không hề có những kiểu đa dạng như vậy, chỉ đơn giản dùng hồ dán giấy lại thôi, có thể nói là vô cùng xấu xí.
Mặt A Kết đỏ lên, “Đừng nghe tỷ phu muội nói bậy, là tự mình chàng học được, ta làm sao có thể làm được kiểu này chứ.”
Nàng nói thật. Ngay từ đầu nàng chỉ dạy Triệu Trầm dán diều, chắc chắn giấy trong Hầu phủ tốt hơn giấy nàng dùng khi còn nhỏ nhưng không phù hợp với loại diều đơn giản nhất mà nàng biết. Triệu Trầm không nói gì nhưng A Kết nhìn ra sự ghét bỏ trong mắt hắn, giống như làm được loại diều như thế này thật là không có bản lĩnh gì cả. Nàng giận không thèm dạy nữa thì Triệu Trầm bèn mời một sư phụ làm diều đến Vọng Trúc hiên, nàng bế nữ nhi ngồi nhìn hắn học làm diều. Không ngờ Triệu Trầm lại khéo tay như vậy, mới có vài ngày mà đã làm được rồi, con diều hình phượng hoàng này là cái Xán Xán thích nhất nên mới đem theo.
Đối với giải thích của thê tử thì Triệu Trầm chỉ cười nhưng không nói gì cả.
Quách Bảo Châu nhìn hai người rồi ôm lấy cánh tay Lâm Trúc nói nhỏ: “Bình thường biểu huynh cũng y như ca ca ta, mặt lạnh như băng nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ với tẩu tử thì như biến thành người khác, quả thật là chịu không được mà."
Lâm Trúc không tự chủ được nhìn về phía Quách Tử Kính.
Nam nhân đứng cách mọi người một khoảng, mặt hướng về phía ngoài thôn trang, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Lúc đầu thì nàng cũng cảm thấy hắn có chút giống tỷ phu nhưng mà vẫn có sự khác biệt, tỷ phu lạnh lùng lại mang theo một phần u ám nhưng trên người Quách Tử Kính lại không có, giống như là không để ý đến cái gì hết, giống như đêm đó hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, ôm nàng tránh né người đi đường nhưng khi gặp lại nhau thì hắn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, thản nhiên tựa mây trôi nước chảy.
Nam nhân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, Lâm Trúc vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Quách Tử Kính như vậy cũng tốt, nàng không cần phải cảm thấy mất tự nhiên khi đứng trước mặt hắn.
“Đi thôi, đứng ở đây làm cái gì chứ, chúng ta đấu xem diều của ai bay cao nhất.” Lâm Trúc kéo Quách Bảo Châu đi ra bên ngoài thôn trang.
Lâm Trọng Cửu hết nhìn trưởng tỷ, tỷ phu lại đến Quách Tử Kính, suy nghĩ một chút rồi đi theo phía sau nhị tỷ.
Quách Tử Kính yên lặng đi theo phía sau Lâm Trọng Cửu.
Bọn nha hoàn tự giác đứng ở đằng xa chờ chủ tử đi trước, A Kết đi bên cạnh Triệu Trầm, vừa đi vừa thầm oán hắn: “Thích khoe ra như vậy sao.” Hại nàng bị hai người muội muội trêu ghẹo.
"Vốn là do ta làm, vì sao không thể nói?" Triệu Trầm đúng lý hợp tình nói, giơ cao nữ nhi lên trước mặt hỏi: “Diều phụ thân làm có đẹp không?”
Xán Xán thích nhất được phụ thân giơ lên cao, cười đến môi mắt cong cong, vươn hai cánh tay nhỏ nhỏ đưa lên mặt phụ thân. Windchimelqd Triệu Trầm dần dần bế nữ nhi đến trước người hắn, để cho nữ nhi ôm đầu hắn chơi. A Kết thấy vậy liền nói: “Chàng nhìn đường đi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ!”
“Không ngã đâu.” Triệu Trầm son sắt nói, cho dù hắn bị mù cũng không để nữ nhi ngã nhưng mà hắn vẫn để bé xuống nếu không búi tóc sẽ bị bé kéo ra, phải chải lại một lần nữa.
~
Phía Đông thôn trang có một đỉnh núi, trên núi hoa đào nở rộ, dưới chân núi lại có suối nước chảy róc rách. Hai phu thê đi đến dòng suối thì diều của ba người Quách Bảo Châu đã bay lên rồi, ba người chạy ngược gió về phía trước. Đừng thấy Lâm Trọng Cửu nhỏ nhất mà coi thường, con diều hình diều hâu của hắn bay cao nhất.
Quách Tử Kính đứng bên dòng suối nhìn, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Triệu Trầm ôm nữ nhi, để A Kết đi chơi diều.
A Kết không muốn, Quách Tử Kính còn đang đứng ở bên kia, nàng cũng đã làm mẹ rồi, sao có thể chạy nhảy như tiểu cô nương được chứ? Đưa diều cho Thúy Ngọc cầm, A Kết vươn tay ra bế con gái, nói với Triệu Trầm: “Chàng chơi đi, để thϊế͙p͙ bế con cho."
“Nàng chơi.” Triệu Trầm không cho nàng bế, hắn đường đường là một đại nam nhân, sao có thể chơi thả diều được chứ?
Hai phu thê đều không muốn chơi, Xán Xán cũng nghe không hiểu mẫu thân và phụ thân đang nói cái gì, chỉ tay ra phía sau, muốn diều.
Bên kia Lâm Trúc đang giục bọn họ nhanh lên, A Kết nhìn nữ nhi rồi nghĩ ra một cách: “Vậy đi, chúng ta để cho Xán Xán quyết định, con để cho người nào bế thì người còn lại sẽ phải đi thả diều, được không?”
Triệu Trầm vốn không đồng ý, khi con gái vui vẻ thì ai bế cũng được nhưng chắc chắn thích nhất vẫn là được mẫu thân bế.
“Vậy không thả nữa, chúng ta ở chỗ này phơi nắng đi.” Nam nhân không chịu mắc mưu, A Kết giận dỗi nói, đi đến một bên không thèm để ý đến hai cha con nữa.
Xán Xán nóng vội, quên luôn con diều mà hướng về phía mẫu thân gọi a a, thúc giục phụ thân bế bé đi tìm mẫu thân.
Triệu Trầm không có cách nào, đành đặt nữ nhi vào trong tay của thê tử, xoay người hung tợn nói: “Chờ xem lúc trở về ta sẽ thu thập nàng như thế nào.”
A Kết nhịn không được mỉm cười, muốn thu thập cũng là chuyện sau khi trở về, hiện tại nàng cũng muốn xem xem trượng phu chơi diều thế nào.
Xán Xán còn nhỏ nên khoảng cách quá xa bé không nhìn thấy được, A Kết liền bế nữ nhi đi theo phía sau Triệu Trầm. Từ lúc Triệu Trầm hiểu chuyện quả thật còn chưa chơi qua cái này, nghĩ lại dáng vẻ ba người Lâm Trọng Cửu lúc nãy, hình như đều phải có người hỗ trợ nâng diều lên mới được. Windchimelqd Thấy thê tử đang bế con gái có chút hả hê nhìn hắn, hắn không muốn nhờ nha hoàn hỗ trợ, nhìn xung quanh thì chỉ có Quách Tử Kính là thích hợp nhất nên lớn tiếng gọi Quách Tử Kính.
Vì nữ nhi, có gì mà hắn không làm được chứ?
Quách Tử Kính nghiêng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Nếu Triệu Trầm đã mở miệng thì không sợ đụng chạm, nói thẳng: “Xán Xán muốn nhìn diều bay lên, một mình ta làm không được, huynh tới giúp ta một chút.”
“Ta không giúp.” Quách Tử Kính đơn giản nói rõ, nói xong thì nhấc chân chạy về phía ba người Lâm Trúc.
Triệu Trầm nguyện ý vì thê tử nhưng hắn không có rảnh rỗi như vậy. Muốn thả diều thì tự mình thả đi, nếu không làm được thì đừng thả nữa, đừng hy vọng hắn sẽ hỗ trợ.
Quách Tử Kính không thèm nể mặt hắn nhưng Triệu Trầm cũng không cảm thấy xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn về phía thê tử.
Hắn đứng trong nắng xuân tươi đẹp, cầm diều không biết làm sao.
Trong lòng A Kết ấm áp, hôn nữ nhi một cái, dịu dàng dỗ bé: “Xán Xán giúp cha phóng diều lên có được không nào?”
Mắt Triệu Trầm sáng lên, lập tức cầm diều để vào trong tay nữ nhi.
Hai tay Xán Xán chụp lấy, lập tức kéo lung tung, may mắn là diều làm bằng vải lụa nên không bị bé kéo hư mà là rơi xuống đất.
Xán Xán cúi đầu tìm diều, a a nói chuyện.
A Kết và Triệu Trầm nhìn nhau cười.
Cuối cùng con diều này cũng không thể bay lên được, bị Triệu Trầm để ở dưới đất, một nhà ba người ngồi ở trên chơi đùa, nói nói cười cười vui vẻ.