Từ Tấn luôn cho rằng, Phó Dung đối với An vương có chút tình ý, không
sâu đậm, cũng hơn đối với hắn nhiều. Cho nên cùng là vương gia, sau khi
trùng sinh Phó Dung nhiều lần cự tuyệt hắn, một lòng chạy theo An vương. Trong chuyện này hắn hơn nửa cũng có thể xác định nguyên nhân, ví như
đời trước vị trí kia khả năng rơi vào trong tay An vương, từ lúc trước
Phó Dung đã nhìn trúng An vương, nàng đối với An vương bản thân khẳng
định cũng rất ưu ái.
Nhưng vừa vặn nghe Phó Dung nói nàng là thật lòng hi vọng hắn sống lâu (trường mệnh), nghe nàng hỏi ngược chẳng lẽ nàng hy vọng hắn sớm chết,
Từ Tấn đột nhiên có một cái suy đoán khác.
Có lẽ Phó Dung trốn hắn, chỉ là bởi vì hắn chết sớm? Mà An vương vẫn sống được rất tốt?
Nàng như vậy là tìm lợi tránh hại, bởi vì việc này không chịu chấp
nhận hắn làm trượng phu, cũng còn thôi, không biết không có tội...
Nhưng nàng không nên dối gạt hắn, âm thầm chê cười nhìn hắn.
Vừa nghĩ tới đời trước chính mình ở trước mặt nàng lạnh lùng nghiêm
nghị uy phong, đời này nhiều lần lấy lòng nàng, nàng còn không hiếm lạ,
còn đem loại chuyện đó để lừa hắn, Từ Tấn liền một bụng lửa giận sôi
trào. Sau khi trùng sinh hắn liền đem nàng làm vương phi mà trông giữ,
tuy rằng động cơ không thuần khiết, nhưng cũng nghĩ tới thay nàng bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ. Còn nàng thì sao, nàng nhìn thấy hắn trượng phu này, thế
nhưng không có một chút hưng phấn tưởng niệm, nói dối đến thiên y vô
phùng. Thử hỏi người nam nhân nào có thể dung thứ nữ nhân của mình vô
tình, vô nghĩa không giữ nữ tắc như thế?
"Ngươi làm đau ta!"
Nam nhân tay càng nắm càng chặt, Phó Dung thật sự đau, ủy khuất mà trách mắng.
Từ Tấn bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu, chống lại ngấn lệ trong mắt Phó Dung, ánh lệ rung rưng, giống sao đêm lấp lánh.
Biết nước mắt nàng có bao nhiêu dụ hoặc có thể dỗ người, Từ Tấn mau
chóng lui về sau, nhìn dây Trường Mệnh trong tay, mặt mày lạnh tanh nói: "Những thứ khác ta cũng không để ý ngươi ném hay không ném, còn dây
Trường Mệnh, loại lễ vật này, ta thà tin là có. Hơn nữa mẫu thân bảo ta
đối tốt với ngươi, vì nể mặt mũi mẫu thân, ta tin thêm ngươi một lần."
Phó Dung cúi đầu xoa xoa tay, cắn môi không trả lời.
Từ Tấn liếc về phía tay nàng, thấy không rõ đến cùng mình đã bóp
thành cái dạng gì, nghĩ cũng không phải vấn đề lớn, xoay người nói: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có, vương gia cứ tùy tiện."
Phó Dung chậm rãi ngồi vào trên ghế, màn trúc vừa mới kéo lên một nửa, nhìn ra xa phong cảnh Định Hà. Gió nhẹ thổi tới, bên tai một luồng tóc
rối nhẹ nhàng phất động, giống lông vũ Đoàn Đoàn mềm mại cọ nàng, Phó
Dung tiện tay giắt vào sau tai, phát giác ra nam nhân âm u nhìn chăm
chú, nàng rũ rèm mắt xuống, như buồn bã bi thương.
Từ Tấn yên lặng nhìn, nhìn nàng sườn mặt mĩ lệ, nhìn nàng thần sắc réo rắt thảm thiết đủ để cho bất kì người đàn ông nào thương tiếc.
Nhưng nàng thương tâm cái gì?
Chắc chắn sẽ không phải bởi vì hai người sắp thành vợ chồng, đối với
hắn rễ tình đâm sâu, vì hắn một chút vắng vẻ liền có thể làm cho nàng
thương tâm?
Chẳng qua là làm bộ làm tịch muốn dỗ hắn mềm lòng thôi.
Từ Tấn sớm đã lĩnh hội qua nữ nhân này gạt người lô hỏa thuần thanh,
tự nhiên không chịu dễ dàng bị lừa nữa, sải bước xuống cầu thang.
Không có tiếng bước chân dưới lầu, Phó Dung dựa tới trên ghế, tay phải nhẹ nhàng vuốt cằm, mặt hiện trầm tư.
Nàng quả nhiên đánh giá thấp Từ Tấn.
Người ta đường đường là vương gia, đầu tiên bị nàng mắng là có thù tất báo, hung tàn, dễ giết, lại thiếu chút nữa vì nàng bại lộ tội hoài bích (cất giấu đồ quý), hiện tại làm sao có thể bởi vì nàng có chút mềm yếu
liền lập tức sít tới gần ôn nhu trấn an? Từ Tấn không phải là nam nhân
tục tằn thấy sắc đầu óc ngu muội, hắn vốn là chưa từng thật lòng thích
nàng, chỉ tham luyến dung mạo của nàng thôi, cho nên nàng bị Ngô Bạch
Khởi khi dễ, hắn làm như không thấy.
Từ Yến cảm mến nàng, cho nên sủng nàng.
Từ Tấn thì sao, hắn sủng là có điều kiện. Hắn cao hứng thì có thể vì
cầu hoan sủng nàng, ôn nhu tiểu ý, hắn mất hứng, trước khi kết hôn hắn
liền khinh thường chạm vào nàng, bởi vì hắn có kiêu ngạo của vương gia.
Tới sau khi kết hôn, hắn sẽ giống đời trước, lấy quyền lợi bản thân là
trượng phu mà hành xử bá đạo, sủng ái như cũ không cho. Muốn hắn sủng,
thì phải thuận lợi thu giữ được hết toàn bộ con người hắn, làm cho hắn
chân chính quên quá khứ nàng đã đắc tội với hắn.
Hiển nhiên một chuỗi dây Trường Mệnh nho nhỏ, không đủ để làm hai người tiêu tan hiềm khích xưa.
Phó Dung rõ ràng biết cách nào đối phó Từ Tấn hữu hiệu nhất, hắn thích thân thể của nàng, nàng hơi chút trêu chọc, hắn hơn nửa liền nhịn không được. Nhưng Phó Dung không định làm như vậy. Thật làm thế, sẽ chỉ khiến cho Từ Tấn tức giận nàng đồng thời lại thêm một tầng xem thường. Bao
gồm trước kia nàng nghĩ muốn gả cho An vương, kế hoạch cũng chỉ là dùng
mĩ mạo hấp dẫn chú ý của đối phương, mà không phải là dùng những thủ
đoạn không đàng hoàng.
Một nữ nhân thông minh mĩ mạo, muốn dùng mĩ mạo khơi mào khát vọng nam nhân, làm cho bọn họ vì thân cận nàng, vì hưởng thụ nàng, hảo vắt óc
suy nghĩ, bất đắc dĩ thì phải trêu chọc, cũng không thể lộ ra dấu vết.
Nếu thật chủ động dâng lên, nam nhân có thể nhất thời cao hứng, rất
nhanh cũng sẽ chán ngán, chỉ để nữ tử mất thân mất tôn nghiêm, cũng mất
đi nam nhân nàng muốn bắt. (Lời editor: cái quan điểm này ta cũng nhiệt
liệt đồng tình)
Phó Dung không mong đợi hôm nay có thể tiêu tan tức giận của Từ Tấn,
hắn chịu thu lễ của nàng, có nghĩa là hắn nguyện ý cho nàng cơ hội lấy
lòng hắn, cũng nói trong lòng hắn kỳ thật là hi vọng có thể làm vợ chồng mỹ mãn. Thăm dò ra tâm tư của hắn, Phó Dung rất hài lòng, sợ nhất là Từ Tấn lạnh tình, chỉ nguyện cùng nàng chung giường, không cho phép nàng
thân cận.
Tần Vân Ngọc bước chân vui sướng mà đi tới.
Phó Dung trước chủ động xin tha, miễn cho tiểu nha đầu lung tung hỏi thăm.
Hai người trò chuyện bên cạnh, chỉ chốc lát sau nha hoàn của Tần Vân
Ngọc lại đi lên, "Cô nương, Thanh Phong các đưa đồ ăn tới, hiện tại cho
bưng lên?"
"Không cần, chúng ta đi xuống ăn, người nhiều ăn cơm mới náo nhiệt."
Tần Vân Ngọc trước khi Phó Dung mở miệng lớn tiếng nói, thấy Phó Dung
nhíu mày, nàng cười ôm lấy cánh tay nàng: "Phó tỷ tỷ đừng câu thúc như vậy a, trên thuyền đều là người của chúng ta, không quan hệ, huống chi
chúng ta vốn là thân thích, ăn một bữa cơm có cái gì?"
Phó Dung cúi đầu: "Ta, ta sợ vương gia không vui."
Tần Vân Ngọc nghe, trực tiếp đem người kéo dậy, tin tưởng vững chắc mà nói: "Phó tỷ tỷ yên tâm, Tứ ca không bảo thủ như vậy, ngươi nhìn hắn
không trực tiếp lệnh người đem thức ăn bưng lên, nói không chừng cũng hi vọng cùng chúng ta cùng nhau dùng đâu, nếu không một mình hắn cô quạnh
đáng thương."
Phó Dung bật cười, do Tần Vân Ngọc dắt cánh tay cùng nhau đi xuống.
Vừa mới rồi âm thanh Tần Vân Ngọc cũng không nhỏ, Từ Tấn ở phía dưới
nghe được, liền ra hiệu bảo bọn nha hoàn đem thức ăn đều đặt tới nhã
các.
Bọn nha hoàn lui ra ngoài, Từ Tấn đi vào trước, ngồi vào chỗ ở phía đông.
Tần Vân Ngọc biết Từ Tấn dùng cơm thì không thích cùng cô nương kề sát quá gần, nàng nhớ có lần Tứ ca đến nhà mình làm khách, bởi vì đều là
người một nhà, nhà mình bốn miệng cùng Tứ ca ngồi chung bàn. Tần Vân
Ngọc lúc ấy mới sáu tuổi, muốn ngồi kề bên Tứ ca, bị Tứ ca khéo léo từ
chối, sau này có cơ hội cùng bàn dùng cơm thì nàng đều sẽ chủ động ngồi
đối diện Từ Tấn.
Lần này cũng vậy.
Bốn phía cái bàn, hai bên đối diện bị bọn họ hai huynh muội chiếm,
phía nam lại là cảnh sông, Phó Dung đành phải ngồi phía Bắc.
"Tứ ca không hổ là đông gia (ông chủ) mới của Thanh Phong các a,
thoáng cái gọi nhiều món như vậy, đáng tiếc dì và các nàng đã đi về
trước." Tần Vân Ngọc rất là tiếc hận.
Từ Tấn nói: "Ăn đi, ăn xong lại ngồi một hồi, ta đưa các ngươi trở về."
Tần Vân Ngọc ngoài ý muốn mà kêu lên "A, nhanh như vậy liền đi? Ta còn muốn ngồi thuyền dạo chơi dọc theo Định Hà đâu, khó được ra cửa, Tứ ca
liền bồi chúng ta thêm một hồi đi, hay là buổi chiều ngươi có chuyện gì
sao?"
"Có việc, ngày khác có rảnh lại đến đây đi." Từ Tấn bình tĩnh nói, nói xong nâng chiếc đũa lên dùng cơm.
Tần Vân Ngọc thở dài, cũng bắt đầu động đũa.
Bên ngoài là phong cảnh Định Hà tú lệ, trước mắt đầy bàn rượu ngon quý và lạ, Phó Dung khẩu vị đại động, hôm nay mục đích ra ngoài cũng đã đạt tới, liền an tâm ăn cơm, theo thói quen mà chọn gắp những đồ ăn mình
thích. Trong đó cá chua ngọt mùi vị mê người nhất, chỉ tiếc đặt ở phía bên Từ Tấn, Phó Dung lặng lẽ nhìn, lo lắng Từ Tấn hiểu lầm nàng có ý đồ gì, dứt khoát buông tha ko gắp. Một món ăn mà thôi, buổi tối về nhà
phân phó đầu bếp làm là được.
Nàng không ăn, Từ Tấn liên tục gắp ba miếng.
Tần Vân Ngọc thấy, đem bát đưa qua: "Tứ ca cho ta thêm một miếng, thoạt nhìn ăn rất ngon."
Từ Tấn cũng rất chiếu cố tiểu biểu muội này, đổi đũa chung gắp cho nàng.
Phó Dung hàm răng cắn môi.
Thích một thứ, trong khi chính mình không thể ăn, người khác lại hưởng dụng liên tiếp hai ba lần thì cám dỗ trở nên càng lớn.
Nhân lúc Từ Tấn quay đầu ngắm cảnh, Phó Dung bình tĩnh mau chóng vô
cùng thò chiếc đũa ra, sau khi thấy Từ Tấn vẫn còn nhìn bên kia, đặt tới trong bát gắp xuống, Phó Dung thở nhẹ một hơi, cúi đầu, chuyên tâm nhấm nháp.
Từ Tấn nâng cốc rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi rượu thơm tinh khiết ở trong miệng tản ra, liếc mắt về phía bên phải.
Nàng rèm mi buông xuống, môi đỏ tinh tế căng mọng có chút cong, khẽ
nhếch, hàm răng nhỏ trong miệng nhỏ nhai đồ ăn, ăn xong một miếng liền
mím mím môi, phát giác có nước tương dính lên, nàng cầm lấy góc chiếc
khăn ướt đặt ở bên cạnh, nhẹ nhàng ở chấm chấm lên môi, chấm xong rồi, nước tương đã sạch, lộ ra môi nàng như anh đào hồng nhuận no đủ.
Từ Tấn cổ họng chuyển động.
Lão thiên gia thật là không công bằng, cho nàng một trái tim dối trá
giả tạo, rồi lại cho nàng khuôn mặt không thể so sánh, làm cho ở nàng
mọi cử động đều phong lưu cám dỗ, mị cốt thiên thành. Mà nữ nhân này tuy rằng xấu xa, quả thật lại có vài phần tính trẻ con, nhìn nàng giơ sào
trúc, một khỏa một khỏa ngơ ngơ ngáo ngáo mà chọc táo, nhìn nàng dùng
quạt tròn vừa ngượng và bực mà che khuất dấu móng tay, lại nhìn nàng như vậy tỉ mỉ mà ăn cá, ngây thơ khả ái tới làm người ta xem nhẹ nàng xấu
tính...
Từ Tấn nâng chiếc đũa lên, muốn ăn thêm cá, phát giác tiểu cô nương
ánh mắt lúc đầu ở tại đó, ngay lập tức đổi tới đĩa bên cạnh.
Nhưng đến lúc cơm trưa kết thúc, Phó Dung cũng không dùng món cá tới lần thứ hai.
"Vương gia chậm ngồi, chúng ta đi lên trước." Súc miệng, rửa tay bằng
rượu, Phó Dung hướng Từ Tấn gật gật đầu, cùng Tần Vân Ngọc dắt tay mà
đi.
Từ Tấn nhìn theo các nàng lên lầu, nhìn nàng một đôi giầy thêu, dọc
theo mười bậc cầu thang mà đi lên, đến lúc nhìn không thấy nữa mới
chuyển mắt đi.
Lại ngồi một lát, phải trở về.
Phó Dung cùng Tần Vân Ngọc lên một chiếc xe ngựa, Từ Tấn cưỡi ngựa đi theo.
Trên đường không người, Tần Vân Ngọc đẩy rèm cửa ra nói chuyện với Từ
Tấn: "Tứ ca, trời nắng như vậy, ngươi cũng ra đằng sau xe ngồi đi, phơi
nắng nhiều không thoải mái a." Mùa hè buổi chiều, dường như so buổi trưa còn nóng hơn vài phần.
Từ Tấn ngồi ở trên ngựa, mắt chỉ nhìn thẳng: "Nắng như này tính cái
gì? Biểu muội ngồi yên, đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây."
Tần Vân Ngọc bĩu bĩu môi, lười quản hắn, vừa quay đầu thấy Phó Dung đã nhắm mắt ngủ.
Tần Vân Ngọc cũng có chút mệt nhọc, không có lên tiếng quấy rầy, Phó Dung dựa vào góc xe bên trái, nàng liền dựa vào bên phải.
Xe ngựa đi chậm rãi, nhẹ nhàng xóc nảy càng khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, không bao lâu, hai cô nương đều ngủ rồi.
Bên trong không có một chút động tĩnh, Từ Tấn trong lòng kỳ quái, lặng lẽ hướng cửa sổ xe tới gần một chút, yên lặng một lát, rốt cuộc có gió
thổi đến, đem rèm cửa xốc lên một khe hở nhỏ. Hắn ghé mắt nhìn qua, ánh
mắt trước tiên lướt qua Tần Vân Ngọc nhìn về phía bên trong, rèm cửa rơi xuống ngăn trở tầm mắt, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào. Làn gió lại
vén màn xe lên, hắn nhìn thấy hắn vị hôn thê tựa nghiêng vào xe ngủ, mặt nghiêng nghiêng, môi nhỏ khẽ hé, đang ngủ say, xe ngựa xóc nảy, thân
thể nàng cũng rung động theo, đặc biệt là vạt áo nơi đó...
Từ Tấn trên người đột nhiên bốc hỏa.
Đã bao nhiêu lâu không chạm vào nàng? Suốt cả một năm đi?
Không chạm vào nàng, là muốn cho nàng biết hắn tức giận, hắn không
thích nàng, làm cho nàng lo lắng hãi hùng, sợ tương lai phu quân vắng vẻ nàng. Nhưng nàng dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ăn ngon uống tốt, hiện tại biết rõ hắn ở bên ngoài, nàng thế nhưng còn ngủ được?
Nàng thật sự biết sợ sao? Có phải hay không bởi vì mẫu thân thích nàng,
lại nhìn hắn thu lễ vật của nàng, nàng liền bình chân như vại?
Hắn sủng nàng, nàng dương dương đắc ý, hắn lạnh nhạt nàng, nàng không
tim không phổi, vô luận hắn làm gì nàng đều sống tốt, vậy hắn đến cùng
vì sao muốn nhẫn nhịn, vì sao muốn vất vả chính mình? (Lời editor: vì
yêu chứ còn gì nữa)
Nắm chặt dây cương, Từ Tấn nhắm mắt lại, bình phục lửa giận trong lòng, không để cho mình xúc động.
Bây giờ không phải thời điểm đúng.
"Vương gia, đưa vị cô nương nào hồi phủ trước?" Mới đến cổng thành thì xe phu thấp giọng hỏi.
Phó Dung dụi dụi mắt, tỉnh lại, mờ mịt nghe được âm thanh Từ Tấn hơi có vẻ khàn khàn: "Tướng quân phủ."