Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 72

Gây sức ép một đêm, Phó Dung ngủ được cũng không an ổn, cảnh mơ hỗn loạn.

Khi tỉnh lại, đau đầu muốn nứt.

Nhìn xem bên ngoài, trời còn chưa sáng hẳn.

Phó Dung nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.

Rốt cuộc cùng Từ Tấn chặt đứt quan hệ, nhưng cũng có tai hoạ ngầm.

Từ Tấn chắc chắn sẽ không lại giúp phụ thân chu toàn cuối năm vào kinh, Phó Dung cũng không trông đợi, nhưng hắn có thể trả đũa hay không, âm thầm giở trò xấu khiến phụ thân ngay cả tri phủ Ký châu đều không làm được? Chức quan Lương Thông cùng ca ca cũng là hắn sắp xếp, hắn có thể tìm cơ hội rút hay không? Còn có Ngô Bạch Khởi đến cùng như thế nào, không có tin chính xác, Phó Dung thật sự khó an tâm.

Quả nhiên kế hoạch không bằng biến hóa, không có gì là bất biến.

Nhưng Phó Dung cũng không có phiền não quá lâu, nàng sẽ ở tình huống đủ khả năng làm được nỗ lực tranh thủ, không ở phạm vi nàng khống chế, nàng cũng sẽ không buồn lo vô cớ. Hơn nữa Phó Dung mơ hồ cảm thấy, Từ Tấn nhiều nhất ngáng chân phụ thân chút ít, sẽ không lại làm quá đáng, dù sao Từ Tấn là có chút thích nàng, ngoại trừ hắn cảm thấy nàng khả năng sẽ thích nam nhân khác, Từ Tấn không nhỏ mọn như vậy. Cho nên, kết quả xấu nhất chính là cuối năm phụ thân không được về kinh...

Tạm thời cái gì đều không cần nghĩ, cuối năm nhìn xem tình huống rồi nói sau đi.

Phó Dung xoa xoa cái trán, nghe được bên cạnh gối đầu có động tĩnh, cười đi nhìn, liền thấy Đoàn Đoàn chẳng biết tỉnh từ lúc nào, đang dùng cặp mắt đen lớn như hạt đậu quan sát nàng.

Phó Dung xoay người, đặt ngón tay tới lồng.

Đoàn Đoàn nhích gần đến trước mặt mổ mổ, không đau, ngứa.

Phó Dung cố ý dời ngón tay tới bên cạnh, Đoàn Đoàn nhảy đuổi theo, giống như ăn tay nàng rất ngon. Phó Dung cứ đùa nó như vậy, xoay quanh một vòng đột nhiên không động, nghiêng cổ ngó nhìn Phó Dung, oa oa kêu lên: "Tốt xem!"

Phó Dung ngơ ngác.

Đoàn Đoàn lập tức nhảy lên trước mổ một chút.

Phó Dung lại không tiếp tục nháo cùng nó, không biết thế nào, nghe Đoàn Đoàn nói tốt xem, nàng nghĩ tới đêm đó Từ Tấn ngồi trước giường nhắc tới muốn đưa nàng vẹt, đêm đó cũng là một lần hiếm thấy Từ Tấn không có động tay động chân, đầu tiên là hứa sẽ đưa vẹt, lại đưa một hộp trân châu.

Từng ôn nhu tiểu ý như vậy...

Từ Tấn thật sự quyết định chặt đứt?

Phó Dung đột nhiên không quá chắc chắn. Tối hôm qua chỉ lo cao hứng, bây giờ nghĩ lại, kỳ thật lần này lửa giận của Từ Tấn tới thực không đạo lý, có khi nào, Từ Tấn chỉ là nhất thời ăn giấm mới phát giận nói ác lời, mấy ngày nữa liền lại hối hận, tiếp tục tới tìm nàng hay không? Tựa như đầu năm, hắn cũng nói lại không đến tìm nàng, kết quả sinh nhật Từ Tịch thì hắn lại xông ra...

Nếu là như vậy, nàng liền không cần lại lo lắng tiền đồ người thân, nhưng là...

Khí thành như vậy đều có thể một lần nữa tìm tới, nàng chỉ sợ rốt cuộc không thể thoát khỏi Từ Tấn.

Hai bên so sánh, có lợi có hại, Phó Dung lại không thể phán đoán loại nào đem tới lợi ích càng lớn.

Không còn buồn ngủ, Phó Dung vén chăn lên ngồi dậy.


Hết thảy đều là suy đoán, vẫn là câu nói kia, chờ xem tốt lắm, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, không có gì là không giải quyết được.

Thoải thoải mái mái duỗi người một cái, Phó Dung kêu đám người Lan Hương tiến vào hầu hạ.

Hôm nay là ngày cuối cùng mẹ con các nàng ở kinh thành, sáng mai liền muốn khởi hành hồi Ký Châu.

Sắp chia tay, đương nhiên muốn làm công tác chia tay, buổi sáng ba mẹ con lại đi Ngũ Phúc đường bồi lão thái thái dùng cơm.

Phó Bảo sớm tới, nhìn thấy Phó Dung tiến vào, hưng phấn kéo Phó Dung ngồi vào bên cạnh nàng, nói nhỏ: "Tam tỷ tỷ, ta cho tỷ biết một tin tức tốt, tối hôm qua phụ thân đi Trung Nghĩa hầu phủ nói lý lẽ, Ngô lão Hầu gia biết được cháu trai khi dễ chúng ta, mệnh người đè Ngô Bạch Khởi ở trên ghế, tự mình đánh hắn mười hèo, còn phạt Ngô Bạch Khởi cấm túc 3 tháng!"

Phó Dung đại hỉ, Ngô lão Hầu gia đối cháu trai không chút nào chùn tay, nói nhốt ở trong phòng 3 tháng liền nhất định sẽ nhốt, vậy ít nhất 3 tháng kế tiếp Ngô Bạch Khởi không có nguy hiểm, 3 tháng sau, phỏng chừng Từ Tấn sớm đã quên hắn đi?

Trong lòng cao hứng, khóe miệng nàng cười nhìn như là có chút hả hê, "Xứng đáng, chính là nên phạt hắn!"

Lão thái thái nghe được giọng nói, tận tình khuyên bảo: "Các ngươi lại lẩm bẩm cái gì? Ngô Bạch Khởi có sai, nhưng các ngươi nếu là thành thành thật thật ở trong vườn hoa không đi xem náo nhiệt, Ngô Bạch Khởi sẽ theo dõi các ngươi? Đặc biệt là Dung nha đầu, ngươi bộ dạng tốt, dễ khiến những thiếu niên kia nhìn trúng, về sau ra ngoài làm khách phải tất yếu cẩn thận, miễn cho chịu thiệt."

Nói giống như nàng gieo gió gặt bão. ( nhưng thật ra đúng mà )

Phó Dung lười phản ứng lão thái thái sinh cơn giận không đâu, đang muốn giả ngoan đáp ứng, Phó Bảo bĩu môi nói: "Lại không phải chỉ chúng ta đi, biểu tỷ cũng đi, đi còn nhanh hơn chúng ta." Thẩm Tình từ nhỏ ngụ ở kinh thành, ở trong kinh thành cũng có tỷ muội giao hảo, Phó Bảo nhớ rõ ràng rành mạch, Thẩm Tình cùng mấy cô nương kia đi trước bên hồ.

Thẩm Tình nghe vậy, lúng túng cắn cắn môi.

Mặt lão thái thái trầm xuống.

Lâm thị mau chóng hoà giải: "Mẫu thân đừng giận, các tiểu cô nương cùng một chỗ, khó tránh khỏi ham chơi, hiện tại nếm tới đau khổ, không cần chúng ta quản giáo, chính các nàng cũng nhớ kỹ giáo huấn, các ngươi nói có đúng hay không?" Câu cuối cùng là hỏi mấy tiểu cô nương Phó Dung.

Phó Dung đầu lĩnh đứng lên, nhìn lão thái thái nhận sai: "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không lại phạm."

Đám người Phó Bảo, Thẩm Tình cũng ào ào nhận sai, chỉ có Phó Mật ngoại lệ. Hôm qua nàng không có đi Khánh quốc công phủ, hiện tại tự nhiên không cần nói xin lỗi, im lặng đứng ở bên cạnh Tam phu nhân, yên lặng nhìn các tỷ muội chịu huấn bồi tội, khóe miệng hơi khẽ cong lên, lúc lão thái thái nói sang chuyện khác thì lại mau chóng thu liễm.

Bởi nàng trước nay không nổi bật, cũng không có người chú ý tới nàng khác thường.

Từ Ngũ Phúc đường ra, Kiều thị liền dẫn hai nữ nhi hồi Đông viện thu thập hành lý, rời nhà lâu như vậy, nàng hận không thể mọc hai cánh thoáng cái bay về nhà, nhìn xem nhi tử bảo bối có béo lên hay không, nhìn xem trưởng nữ thêu đồ cưới đến đâu, quan trọng nhất, là tướng công khôi ngô khiến người nhớ thương của nàng có ăn vụng hay không. Dù tín nhiệm, cuối cùng tránh không được lo lắng.

Nhưng kinh thành cũng có nàng không bỏ xuống được.

Hoàng hôn thì Phó Thần, Lương Thông cùng tới, sắc mặt Phó Thần khó coi, vào gian nhà chính liền hỏi Phó Dung: "Hôm qua bị người khi dễ sao không nói cho ta?" Muội muội sợ nhất sâu bọ, lúc ấy nhất định bị dọa khóc.

Phó Dung đột nhiên rất đồng tình Ngô Bạch Khởi, cũng không biết hắn sao lại nghĩ tới đi khi dễ nàng, nháo cho hiện tại người một nhà nhìn hắn không thuận mắt, tương lai hắn muốn cưới muội muội chân chính phải qua năm quan trảm sáu tướng mới được a.

Tuy rằng Ngô Bạch Khởi xứng đáng, Phó Dung vẫn là nhịn không được muốn giúp hắn, cố ý chẳng hề để ý mà nói: "Ca ca đừng nóng giận, hắn chỉ là phô trương thanh thế, cũng không có thật ném sâu bọ lên người ta, còn bị Tuyên Tuyên dùng đá đánh cho một trận. Nghe nói tối hôm qua tổ phụ hắn đã phạt hắn, ca ca tuyệt đối đừng lại làm cái gì, đừng khiến chúng ta đi không an lòng."

Kiều thị cũng băn khoăn cái này, lại ôn nhu khuyên bảo một phen.


Phó Thần nhìn xem mẫu thân muội muội, đột nhiên cười: "Đã các ngươi nói như vậy, ta liền tha hắn một lần, nếu có lần sau nữa, cùng tính sổ một lượt."

Kiều thị vui mừng gật đầu, vào kinh lâu như vậy, nhi tử trầm ổn không ít.

Phó Dung cũng không có xem lời ca ca nói là thật, hoài nghi nhìn hắn, âm thầm thay Ngô Bạch Khởi đổ mồ hôi, may mắn ca ca còn coi như giảng đạo lý, nhiều nhất đánh Ngô Bạch Khởi một trận, không cực đoan như Từ Tấn vậy, làm vương gia, một lỗi sai nhỏ liền đánh đánh giết giết.

Người một nhà nói chuyện một lúc, cùng nhau đi chính viện bên kia phó tịch, xem như là thực tiễn trước khi chia tay.

Mà Khánh quốc công phủ bên kia, đồng dạng có người đang thương lượng chuyện về nhà.

Trong tẩm điện tráng lệ, chỉ có mẹ con hai người, Vĩnh Ninh công chúa tuổi quá năm mươi lại như cũ đầu đầy tóc đen tựa vào trên giường, vạn phần không muốn mà nhìn tiểu nữ nhi: "Sao vội vã muốn trở về như vậy? Khó được đến một lần, ở thêm mấy ngày đi." Ký Châu cách kinh thành không xa, nhưng dù sao vài ngày đường xe, nữ nhi một năm cũng không về được nhà mẹ đẻ mấy lần, nàng thật nhớ.

Quận vương phi cười khổ, vừa đấm chân cho mẫu thân vừa nói: "Nữ nhi đã xuất giá, cũng không thể cứ luôn trụ ở nhà mẹ đẻ."

Vĩnh Ninh công chúa tinh tế đoan trang nhìn ái nữ, cau mày nói: "Ngươi trông ngươi xem, lại gầy, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương gia nạp thiếp? Vẫn là phát sầu hôn sự Vân Thăng?"

Thần sắc Quận vương phi khẽ biến, sợ mẫu thân nhìn ra tâm sự, buông mi nói: "Vương gia không có người khác, mẫu thân đừng nghĩ lung tung, là Vân Thăng, đứa bé kia, năm nay đã mười bảy, nhắc mấy lần việc hôn nhân, hắn đều nói không muốn cưới, vương gia cũng nuông chiều hắn, chỉ có ta sốt ruột."

Vĩnh Ninh công chúa gật gật đầu, nghĩ tới Phó gia Tam cô nương kia, hừ nói: "Hắn có phải nhìn trúng nha đầu Nhị phòng Cảnh Dương Hầu phủ kia hay không?"

Quận vương phi nói: "Lúc trước không nhìn ra, hiện tại nhìn, hình như phải."

"Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"

Quận vương phi suy nghĩ một lúc, chần chờ nói: "Kỳ thật nha đầu kia trừ bỏ xuất thân thấp, bộ dáng tính tình cũng không tệ..."

"Thôi đi." Vĩnh Ninh công chúa cười lạnh cắt ngang nàng, "Nhìn xem gương mặt hồ ly tinh kia, Vân Thăng thật cưới nàng, chắc chắn nâng đến trong lòng bàn tay, từ đó trong mắt chỉ có tức phụ không có nương, còn có tính tình, đều là giả vờ ra, không làm cho đẹp mắt, làm sao có thể nhập mắt ngươi? Tựa như hôm qua xuất hiện ở bên hồ, nói không chừng chính là nàng cố ý giả vờ đáng thương, một con sâu bọ, lại bị dọa thành như vậy? Nàng tính toán thật hay, bên hồ nhiều quý công tử như vậy, tùy tiện cái nào cứu nàng, nàng đều là trèo cành cao, đáng tiếc bị muội muội nàng phá hỏng."

Quận vương phi nghe ra mẫu thân không thích Phó Dung, lời vừa rồi cũng có vài phần đạo lý, liền nói: "Nữ nhi hiểu, sẽ khuyên Vân Thăng, mẫu thân ở kinh thành, cũng thay Vân Thăng lưu ý chút đi, sớm một chút định ra hôn sự ta mới an tâm."

Nhắc tới cái này, Vĩnh Ninh công chúa không khỏi cả giận: "Ta có bao nhiêu nhân tuyển tốt, còn không phải là đều bị phụ thân Vân Thăng cự? Hừ, ta biết hắn nhìn ta không vừa mắt, năm đó nếu không phải là ngươi khăng khăng, ta mới sẽ không đáp ứng Hoàng Thượng tác hợp, gả ngươi xa như vậy!"

Quận vương phi không có tiếp lời.

Từ Diệu Thành thời niên thiếu, cao lớn khôi ngô, lại là Thế Tử quận vương phủ, nàng sao lại có thể không thích hắn?

Vĩnh Ninh công chúa thấy nàng lộ ra một bộ hồi ức, bất đắc dĩ khoát khoát tay: "Thôi thôi, chuyện hai vợ chồng các ngươi ta không quản, thời điểm không sớm, trở về ngủ đi, ngày mai còn muốn dậy sớm ra kinh."

Quận vương phi nhẹ nhàng đáp một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa, trước khi ra khỏi phòng lại dừng lại.

Vĩnh Ninh công chúa nghi hoặc nhìn bóng dáng nữ nhi, vừa muốn hỏi, quận vương phi đột nhiên quay trở lại, bổ nhào đến trong ngực mẫu thân khóc rống.

Vĩnh Ninh công chúa hoảng sợ giật nảy người, khó có thể tin cúi đầu.

Nữ nhi này của nàng, cực kỳ kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn, dù chịu ủy khuất đều chưa từng khóc, như bây giờ...

Mắt thấy nữ nhi khóc đến bả vai rung động, tim Vĩnh Ninh công chúa đều muốn nát, ôm lấy người dỗ: "Tâm can của ta a, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, nói cùng nương một chút, nương làm chủ cho ngươi, ngươi khóc không nói chuyện, có chủ tâm muốn gấp chết ta có phải hay không?"

Mặc nàng nói thế nào; quận vương phi chỉ khóc.

Vĩnh Ninh công chúa đành phải chờ nữ nhi bình phục.

Quận vương phi khóc tròn một khắc, mới ngưng được nức nở. Nàng lau nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt mẫu thân lo âu khàn giọng nói: "Nương, ta hoài nghi hắn ở bên ngoài dưỡng người khác, hắn quản người nghiêm, ta phái người làm cái gì hắn đều biết, ta không có cách nào tự mình tra, nương ngươi phái hai tâm phúc đi Tín Đô giúp ta nhìn chằm chằm hắn đi, ta nhất định phải tìm ra tiện nhân kia!"

Vĩnh Ninh công chúa nghe, mặt lạnh như sương. Nàng nhìn nữ nhi, không có hỏi vì sao nữ nhi đột nhiên hoài nghi, chỉ nói: "Tốt, nương giúp ngươi tìm, thật tìm ra, ngươi lại chuẩn bị như thế nào?"

Quận vương phi cúi đầu cười, giọng nói mang theo nhu nhược nữ tử vừa khóc, lời nói ra lại làm cho người khắp cả người phát lạnh.

"Ta muốn nàng chết." ( đây cũng là bước đầu khiến trên dưới Khánh quốc công phủ ngày sau bị giết cả nhà )