Dưới tán anh đào, Phó Dung một thân y phục hồng phấn, váy dài trắng tinh, thanh tú động lòng người như nàng tiên anh đào kiều mị ham chơi biến ảo mà ra. Đây là lần thứ hai Tề Sách gần nàng như vậy, lần đầu là trong thọ yến của tổ mẫu, lúc hắn đỡ nàng, vừa chạm vào đã lui, căn bản không nhìn kỹ, bây giờ chỉ cảm thấy da như tuyết nhan như ngọc, xinh đẹp khuynh thành.
Hắn kìm lòng không được tiến đến một bước, trầm thấp gọi: "Nùng Nùng, chúng ta lại gặp nhau."
Phó Dung không ngờ đời này nam nhân đầu tiên gọi nhủ danh của nàng là Tề Sách!
Đuổi theo một đường không biết nữ nhân đó là ai lại gặp cái tên bụng đầy ý xấu này, ngoài miệng trấn định vui mừng: "Tề đại ca cũng đến ngắm hoa? Hôm qua nghe ta nói gặp được ngươi, ca ca cao hứng muốn tìm ngươi luận bàn lại bị ta cưỡng ép đi ngắm hoa, may hắn ca ca chịu theo, bằng không lại bỏ lỡ?"
Tề Sách bình tĩnh lắng nghe âm thanh mềm mại, đặc biệt khi Phó Dung kêu ca ca lại rất nhẹ rất nhuyễn, tốt hơn nhiều so với tiếng gào của muội muội. Đợi Phó Dung nói xong, hắn ôn nhu nhìn nàng: "Chính Đường cao hứng, còn muội, thấy ta muội cao hứng không?"
Nếu nghe không hiểu ý tứ Tề Sách, Phó Dung thật phí hai đời làm nữ nhi, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, khờ dại chớp mắt, vừa quay người vừa nói: "Đương nhiên cao hứng, Tề đại ca theo muội, ca ca bọn họ ngồi trong lương đình, chúng ta cùng nhau ngắm hoa..."
Ánh mắt Tề Sách khẽ biến, đưa tay cắt ngang: "Nùng Nùng đừng đi, ta chỉ muốn cùng nàng ngắm hoa, nói chuyện riêng."
Tay bị nam nhân kéo lại, Phó Dung giả bộ không được nữa, gạt cánh tay làm mình ghê tởm, mắng: "Tề đại ca có ý gì? Muội và A Trúc giao hảo, huynh và ca ca muội là đồng môn sư huynh đệ nên muội kính huynh như huynh trưởng, vừa rồi muội coi như chưa từng xảy ra, nếu có lần sau, muội sẽ mời phụ thân làm chủ!"
Nói xong bước nhanh về phía trước.
Khó được cơ hội nai con lạc đàn, sao có thể dễ dàng thả đi?
Tề Sách đanh mặt đuổi theo, chắn trước mặt Phó Dung, mắt đào hoa nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng như muốn phân biệt nàng cố ra vẻ rụt rè hay là thật lòng. Phó Dung căn bản không muốn đối diện với hắn, sau mấy lần phí công mới lạnh lùng trừng hắn: "Huynh không tránh, muội..."
Giọng càng lúc càng lớn, Tề Sách phát giác ý đồ của nàng, tiến lên che miệng nàng lại, kéo sang bên cạnh. Phó Dung vừa giận vừa sợ, ra sức giãy giụa, khí lực không địch lại, nàng hung hăng cắn cánh tay đang ghìm eo mình. Tề Sách lần đầu bị nữ nhân cắn, đau đớn khựng lại, trong mắt gió nổi mây phun, bế bỗng Phó Dung khỏi mặt đất.
Dưới tán anh đào, bên ngoài góc ngoặt, có người nhíu mày.
Nhưng điểm kia động tĩnh không làm Tề Sách chú ý, hắn áp Phó Dung vào thân anh đào, tay vẫn gắt gao che miệng nàng: "Đến cùng muội muốn gì? Lúc đầu huynh không để ý, muội bực huynh, hiện tại huynh thích muội, muội còn nháo cái gì?"
Phó Dung mở to hai mắt trong veo thuần khiết, tuy trừng người, bên trong lại như ủy khuất, người xấu cũng không nhẫn tâm tổn thương nàng. Nhìn tiểu cô nương chỉ cao tới đầu vai mình, hoàn toàn bị hắn bao phủ, Tề Sách mềm lòng hoà hoãn: "Huynh buông ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện, muội đừng làm rối nữa được không?"
Phó Dung nước mắt tràn mi, hung hăng đẩy hắn: "Ai náo loạn với ngươi? Mệt ta xem ngươi là quân tử, ngươi bắt cóc ta lại đây làm gì?"
Nàng biết Tề Sách khốn nạn nhưng không ngờ hắn dám làm chuyện bắt buộc người này. Sau mấy chục bước ngắn ngủi, Phó Dung đã rõ khí lực hai người, chỉ cần Tề Sách không muốn, nàng trốn không thoát. Rõ ràng Tề Sách hiểu lầm, Phó Dung lại không dám chọc giận hắn, chỉ có thể trì hoãn, nàng chậm chạp không về, ca ca chắc chắn đi tìm, lúc đó nàng liền an toàn, sau này Tề gia có chuyện gì, nàng cũng có lý do từ chối.
"Cái này không gọi là nháo?" Tề Sách đưa cánh tay rỉ máu tới trước mặt Phó Dung, thấy nàng liếc mắt rồi nghieenh đầu qua bên kia tựa như xấu hổ, kiều diễm làm người ta tức điên, giận dữ trong lòng chẳng biết tại sao phai nhạt, lại nắm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve: "Nùng Nùng, muội thích huynh phải không? Sao không nói chuyện với huynh? Còn bực huynh thích tỷ tỷ nàng sao? Đừng giận, đợi tỷ tỷ nàng gả, huynh lập tức đến Phó phủ hỏi cưới."
Hắn còn mặt mũi nhắc tỷ tỷ?
Bất quá Phó Dung cũng hiểu Tề Sách hiểu lầm cái gì.
Nàng không cải chính cũng không thừa nhận, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm: "Huynh muốn làm đã làm xong, mau buông muội ra, muội đi lâu ca ca sẽ lo lắng, Lương đại ca và Ánh Phương đều ở đây, bị thấy muội sống thế nào?"
"Tốt, muội về trước, một lát huynh qua tìm các ngươi."
Nàng kiều kiều oán giận, nói rất đạo lý, Tề Sách đang muốn buông ra, ánh mắt vô tình đảo qua mu bàn tay, nhớ tới ánh mắt trừng hắn lúc nãy, khí lực khi nàng giãy giụa, trong lòng khẽ động, đổi giọng: "Chờ chút, huynh chảy nhiều máu như vậy chẳng lẽ muội không đau lòng? Còn nói thích huynh, mệt muội hạ thủ được."
Phó Dung nhẫn nhịn ghê tởm quay đầu: "Ai bảo huynh không thành thật? Huynh không lui, muội còn cắn."
Tề Sách cười cười, nâng cằm nàng lên mới phát hiện lửa giận chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng: "Nùng Nùng, huynh thích muội, muội cũng thích huynh, khó có cơ hội chung đụng, muội cho huynh hôn một cái đi? Giải giải huynh tương tư chi tình... Muội đừng giận, chỉ hôn một cái, hôn xong huynh lập tức thả muội."
Khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, sắc mặt Phó Dung vốn khó coi chớp mắt lại trắng một phần, lồng ngực dâng tràn cảm giác quen thuộc, mắt thấy Tề Sách không chờ nàng đáp ứng đã tiến lại gần, nhịn không được "Oa" một tiếng ói.
Nàng có thể vô tư dùng một nụ hôn đổi Từ Tấn rời đi, một là vì Từ Tấn quá khó chơi, hai là kiếp trước mọi chuyện thân mật hơn hai người đều từng làm qua, trong tiềm thức không xem Từ Tấn là người lạ. Từng bị hắn ăn sạch sẽ, cần gì phải để ý cho hắn liếm một ngụm?
Nhưng Tề Sách là ai? Là tỷ phu kiếp trước của nàng...
Chỉ riêng ý niệm này đã không cách nào chấp nhận, chống lên thân cây mà nôn.
Tề Sách đứng cách ba bước, làm như không thấy uế vật trên người, trong mắt chỉ có bộ dáng Phó Dung chật vật.
Thì ra hắn quá sai.
Nàng chẳng những không thích hắn, còn chán ghét đến mức hắn chưa đụng, nàng đã ói. Vậy sao còn cố ý ngã vào lòng hắn, sao nhiều lần phá hư hắn thân cận Phó Uyển, sao ăn mặc xinh đẹp đi ngắm hoa đăng, sao vừa nãy còn cố ý lộ ra kiều thái đùa hắn?
Đùa hắn, chỉ là đùa hắn?
Tề Sách chậm rãi cười. Mệt hắn thông minh một thế, hôm nay suýt bị cô nương choai choai lấp liếm lừa gạt, nếu hắn không sinh nghi, nàng chắc sẽ trốn rất xa? Hắn mà đi hỏi cưới, nàng chắc sẽ cười đắc ý, rồi cho người ném đi?
Muội muội có tâm hại nàng, hắn còn tưởng vẹn toàn đôi bên, xem ra, hắn lo lắng dư thừa.
Nữ nhân âm hiểm giả tạo sẽ không có kết cục tốt.
Thấy Phó Dung dần dần ngừng ói, Tề Sách quan tâm đưa khăn: "Ói xong rồi sao? Ói xong rồi chúng ta tiếp tục." Nếu nàng không muốn gả, đừng trách hắn không thương hương tiếc ngọc, sớm muốn nàng, nhìn nàng thế nào không gả.
Tề Sách nhân lúc Phó Dung sửng sốt, dùng khăn bịt miệng nàng lại. Cả người Phó Dung phát lạnh, quyền đấm cước đá, Tề Sách nắm lấy hai tay nàng, đang định đánh ngất rồi kéo vào trong chiếm đoạt, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh mỉm cười: "Tam cô nương nói dẫn ta đi ngắm anh đào, sao chớp mắt lại không thấy?"
Người tới gần đến nỗi chỉ cần mấy bước là thấy tình hình phía sau, lúc này trốn căn bản không kịp, Tề Sách uy hiếp nhìn Phó Dung, nhanh chóng lùi lại hai bước, Trước khi Liễu Như Ý bước tới thì ân cần hỏi Phó Dung: "Tam muội bị bệnh sao?"
Liếc mắt nhìn uế vật trên đất, âm thầm tiếc nuối thời cơ không đúng, bằng không hắn trực tiếp đè nàng hôn, vừa vặn để người ngoài phát hiện tư tình, dù Phó Dung phản bác, hắn kiên trì hắt nước bẩn lên người nàng, truyền ra ngoài, Phó Dung chỉ có thể gả cho hắn.
Tề Sách thối lui thì Phó Dung nhẹ nhàng che kín lồng ngực, phối hợp: "Buổi sáng chắc ăn trúng đồ hỏng, thật xấu hổ ô uế mắt Tề đại ca." Nói xong lại áy náy nhìn Liễu Như Ý bồi tội: "Làm Liễu di đợi lâu..."
"Vậy thì không sao." Liễu Như Ý đi nhanh tới cạnh nàng, vỗ nhè nhẹ bả vai nàng: "Thế nào, khá hơn không?"
Phó Dung như muốn khóc nhìn y phục thuê hoa sen mới nở mới thấy qua không lâu trên người Liễu Ý Như, tựa vào vai đối phương che giấu: "Không còn khó chịu nữa." nhất định Liễu Như Ý và cha chồng phát giác nàng theo sau, nàng biết nữ tử kia có thể là Liễu Như Ý lại nhịn không được muốn xác nhận, nhưng Liễu Như Ý lại giúp nàng?
Nàng cứu nàng.
Bả vai tiểu cô nương khẽ run, trong mắt Liễu Như Ý lướt qua chút bất đắc dĩ, quay đầu nói với Tề Sách: "Tam cô nương không thoải mái, ta đưa nàng hồi đình cùng huynh trưởng, Tề công tử đi cùng không?"
Tề Sách nhìn lồng ngực, cười khổ: "Vừa nãy thấy tam muội ở đây nên tới hỏi thăm, vừa vặn... Hôm nay không gặp Chính Đường được, phiền Liễu đông gia chiếu cố Tam muội, Tề mỗ cáo từ."
Liễu Như Ý gật đầu.
Đợi Tề Sách đi xa, nàng đỡ Phó Dung đi vài bước, lấy khăn tay giúp tiểu cô nương gạt lệ. Phó Dung xấu hổ không dám ngẩng đầu, làm Liễu Như Ý buồn cười, điểm điểm trán nàng: “Giờ mới biết sợ? Gan lớn theo dõi chúng ta? Không phải ta khuyên hắn, không cần Tề Sách ra tay, mạng nhỏ của ngươi đã không còn."
Nàng càng ôn nhu Phó Dung khóc càng hung: "Liễu di đừng nói nữa, ta biết sai rồi..."
Liễu Như Ý vỗ lưng tiểu cô nương, nhìn một mảnh hoa đào xa xa rực rỡ liên miên, khe khẽ thở dài, như muốn trấn an Phó Dung, lại hệt như tự lẩm bẩm: "Tam cô nương còn nhỏ, xúc động qua loa không thể tránh, muốn nói sai, chỉ có thể trách ta lập thân bất chính, không liên quan đến ngươi."
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu.
Xa xa truyền đến tiếng lo lắng của đám người Phó Thần, Lương Ánh Phương, Liễu Như Ý cười cười, nhẹ nhàng thay Phó Dung lau nước mắt còn sớt lại trên mặt: "Đi thôi, nhớ kỹ giáo huấn, sau này đừng chạy loạn, nam nhân bên ngoài không thứ nào tốt, Tam cô nương như hoa như ngọc, không nên bị người tùy tiện đạp hư."
Thâm ý sâu sắc, Phó Dung còm muốn hỏi lại, Liễu Như Ý đã xoay vai nàng, tỏ ý bảo nàng rời đi.
Tiếng ca ca càng ngày càng gần, Phó Dung hít thật sâu, quay đầu thì ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh. Nàng nhìn dung nhan thiếu nữ hai mươi tám trong mắt tràn đầy tang thương dưới tán cây anh đào, cam đoan: "Liễu di có ân cứu mạng, ta tuyệt không nói với người thứ hai chuyện hôm nay, trong lòng Phó Dung, Liễu di là nữ tử tiêu sái nhất, bản lĩnh nhất ta từng thấy."
Liễu Như Ý sửng sốt, cười theo: "Tiểu nịnh hót đi nhanh đi, không đi ta dẫn ngươi về Như Ý trai, để ngươi mỗi ngày lời ngon tiếng ngọt dỗ ta!"
Nàng cười vui cởi mở nhẹ nhàng là bộ dáng quen thuộc thường ngày, tâm Phó Dung cũng buông lỏng, sau khi cảm ơn quay người rời đi.