Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 271

Đại điển sắc phong Hoàng Hậu cho Phó Dung qua, triều đình nghỉ lớn, các
quan viên về nhà chuẩn bị mừng năm mới. Trong hoàng cung cũng nghênh đón năm mới đầu tiên sau khi Từ Tấn đăng cơ. Bởi vì tiên đế vừa qua đời
không lâu, năm này khẳng định không thể làm quá náo nhiệt, Từ Tấn cùng
Phó Dung, Thái Hậu thương lượng thì dặn dò hết thảy giản lược.

Phó Dung vừa đăng lên Hậu vị, tuy rằng hậu cung Từ Tấn chỉ có một mình nàng, nhưng nàng đối với cung vụ không quen thuộc, thêm vào đúng lúc
hết năm, các loại việc lặt vặt cộng lại cũng đủ làm nàng nơm nớp. Cũng
may nàng có mẹ chồng tốt, Thái Hậu phái đại cung nữ bên cạnh đi giúp
nàng. Phó Dung gặp cái gì khó khăn đều sẽ qua xin chỉ thị mẹ chồng
trước, mẹ chồng đối đãi nàng như con gái ruột, Phó Dung một chút cũng
không muốn khách sáo cùng mẹ chồng.

Mẹ chồng nàng dâu cùng nhau có chủ ý, trong cung các loại sự vụ sắp
xếp được ngay ngắn rõ ràng, nháy mắt liền tới đêm giao thừa.

Tế tổ xong, nên ăn cơm tất niên.

Phía trước trong đại điện, nam nhân trên long kỷ biến thành Từ Tấn.

Phía dưới bên trái là An vương, Tín Đô vương Từ Diệu Thành, bên phải
là Khang vương, Từ Hạo, Từ Yến, bên cạnh còn bày một cái bàn nhỏ, chiều
cao không đều cho bốn hoàng tôn ngồi. Chương ca nhi 7 tuổi, ổn trọng
hiểu chuyện, Hủ ca nhi sáu tuổi, câu nệ hướng nội, Trăn ca nhi 5 tuổi,
hoạt bát lanh lợi, Huyền ca nhi 4 tuổi, ngây thơ hay cười, thiếu phế
Thái Tử, Thành vương, nhiều hơn vài cháu nhỏ nói diệu ngữ, cuối cùng
cũng không quá mức vắng vẻ.

Rượu quá ba tuần, đám trẻ con do mỗi nhũ mẫu ma ma đưa về trước, Từ Tấn quét mắt nhìn mấy người, chợt thấy buồn cười.

An vương, Từ Yến còn chưa cưới vợ, quận vương phi của Từ Diệu Thành
năm ngoái chết bệnh, hắn cũng không tục cưới, Lục đệ cũng giống như
vậy, chỉ Khang vương thê thiếp song toàn.

Có tâm đâm chọc An vương, Từ Yến hai câu, bởi vì bọn họ còn phải vì
tiên đế thủ hiếu, hắn hiện tại nói hôn sự không thích hợp, Từ Tấn tạm

thời không nhắc. Lại nói tiếp cũng không cần lãng phí môi lưỡi, hắn làm
Hoàng Thượng, Phó Dung là Hoàng Hậu của hắn, những người này đều phải
bái. Từ Tấn tin tưởng hắn cùng Phó Dung sóng vai đứng, một màn đó đủ để
đau mắt hai người kia, càng không cần nói hắn còn có Trăn ca nhi, A
Tuyền A Bội. Ba hài tử tốt đủ để cho cha mẹ khắp thiên hạ đều đố kỵ hâm
mộ.

Tâm tình tốt vô cùng, Từ Tấn liên uống vài chén.

Tan tiệc, Từ Tấn lưu một mình An vương lại.

"Hoàng Thượng có chuyện gì sao?"

Đêm đông rét lạnh, trong điện trống trải, Từ Bình nhìn tân quân trên
long kỷ đắc chí vừa lòng, chỉ nhỏ hơn một tuổi so với hắn, bình tĩnh
hỏi.

Ánh đèn sáng tỏ, Từ Tấn thấy rất rõ ràng dửng dưng trên mặt Từ Bình,
trực tiếp hỏi: "Nghe nói Thất thúc cùng Khâu Đạc Khâu đại nhân có quan
hệ cá nhân, việc này là thật?"

Từ Bình ngơ ngác, sau đó buồn cười nói: "Thần cùng Khâu đại nhân chỉ ở trong cung có duyên gặp vài lần, quan hệ cá nhân tạm thời chưa nói
tới."

Hắn biết rõ tiên đế đề phòng hắn, bản thân không có chí lớn, cần gì phải kết giao triều thần để chọc phiền toái?

Từ Tấn nhìn hai mắt hắn, cười cười: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, xem ra có người nghĩ nhân lúc Trẫm mới đăng cơ, tình thế triều đình chưa ổn, châm ngòi quan hệ Trẫm và Thất thúc. Thất thúc yên tâm, Trẫm và ngươi cùng
lớn lên, thờ gian dài ở ngự thư phòng chung trường đọc sách, hiểu biết
Thất thúc rất sâu sắc, tuyệt đối sẽ không dễ tin lời gièm pha của tiểu
nhân."

Từ Bình khẽ cười, chắp tay: "Hoàng Thượng anh minh, thần bình sinh duy nguyện làm bạn cùng cầm kỳ thư họa, tuyệt không dám có bất kỳ tâm tư
không phù hợp quy tắc."

Từ Tấn gật gật đầu: "Thời giờ không còn sớm, Thất thúc sớm hồi phủ nghỉ ngơi chút đi."


Từ Bình lùi lại đi ra đại điện.

Từ Tấn tiếp tục ngồi một lát mới đứng dậy rời ghế, đi Phượng Nghi cung phía sau. Trên đường nghĩ tới An vương, Từ Yến sau khi trở về chỉ có
thể cô chẩm nan miên, hắn lại có Nùng Nùng nũng nịu bầu bạn ở bên cạnh,
Từ Tấn không tự giác nhếch khóe miệng lên, bước chân cũng càng lúc càng
nhanh.

Nùng Nùng là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp.

Phó Dung nào biết tình hình trước mặt, mệt mỏi một ngày chỉ muốn ngủ
no một giấc, không ngờ Từ Tấn giống như con sói bị bỏ đói hơn nửa tháng, vô luận nàng xin tha như thế nào cũng không được, cứng rắn náo loạn đến hơn nửa đêm...

PS: Chương này ngắn thế nhỉ. Tác giả viết thế thì phải chịu thôi.

Ta giới thiệu hố mới ta định đào, các nàng xem có ổn không? Ai đọc convert rồi thì cho ý kiến nhé.

Sủng hậu hàng ngày tìm chết

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Văn án:

Trạm Vương ôm chặt A Nghiên, khàn khàn hỏi: Nàng vì sao toàn thân run rẩy thế?

A Nghiên run rẩy run rẩy lại run rẩy: Ta sợ...

Trạm Vương sủng ái cười: Nàng sợ cái gì?

A Nghiên chân cũng đang run:... Sợ ngươi

Trạm Vương nhướn mày: Sợ ta cái gì?

A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi xuống:... Sợ ngươi... giết ta...

Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên: Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết nàng.

A Nghiên xoay tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương: Ta yêu ngươi, yêu
ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta còn sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một
ngày yêu một ngày!

Trạm Vương cúi đầu hôn gò má nàng, giọng trầm nhẹ vang vọng bên tai A Nghiên: Là yêu một ngày, sống một ngày

PS: Kỳ thật này là chuyện hoàng hậu một trời mỹ thực ~~~

Nội dung nhãn hiệu: trùng sinh cung đình hầu tước, con người sắt đá, nhu tình ngọt văn