Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 262

Một ngày trước khi nữ nhi xuất giá, chủ gia đình đều sẽ mở tiệc mời người nhà bạn bè tới tặng quà cưới.

Sáng mùng bảy, Phó Dung Từ Tấn dậy thật sớm, đang rửa mặt thì Trăn ca nhi hưng phấn chạy tới: "Muốn đi nhà ngoại tổ phụ!"

Tiểu tử mới sinh ra lúc ấy không thích phản ứng với ai, trưởng thành
thì thích đi chơi, yêu nhất chính là đi nhà ngoại tổ phụ, bởi vì nơi đó
có tiểu cữu cữu, tiểu dì, còn có hai đệ đệ đại phòng, tối hôm qua nghe
nói hôm nay được đi, Trăn ca nhi cao hứng giống như mừng năm mới.

Phó Dung thấy mặt hắn còn chưa rửa, cười gọi nhi tử đến bên cạnh, lấy
khăn ướt lau mặt cho hắn, nghiêm túc dặn dò: "Hôm nay trong nhà ngoại tổ mẫu khách nhân nhiều, Trăn ca nhi nghe lời, không cho phép chạy tán
loạn khắp nơi biết không?"

Trăn ca nhi chớp mắt phượng nhìn mẫu thân, sảng khoái đáp ứng: "Ta chơi cùng tiểu cữu cữu, không quấy rối."

Phó Dung không thế nào tin tưởng, vẫn sờ sờ đầu hắn như khen ngợi.

A Tuyền A Bội quá nhỏ, hôm nay Hầu phủ ồn ào, Phó Dung không mang các nàng đi, cùng Từ Tấn lên xe ngựa, Trăn ca nhi ngồi giữa.

Thân thích bình thường mặt trời lên ba sào mới đến, xa một chút càng
đến muộn, lúc một nhà 3 người đến, Hầu phủ còn rất yên tĩnh đâu.

Phó Uyển đến trước Phó Dung, cũng chỉ mang theo Viện Viện tới.

Biết Tam di mẫu tới, Viện Viện vui vẻ chạy đến tiền viện nghênh đón,
ngọt ngào tiếp đón dì dượng xong, kéo Trăn ca nhi: "Tiểu dì hôm nay
thật dễ nhìn, Trăn ca nhi đi, ta dẫn ngươi đi nhìn."

Trăn ca nhi thích tỷ tỷ, hưng phấn đi cùng nàng, hai tỷ đệ đi một lúc nghiêng đầu trò chuyện, giống như chị em ruột.

Phó Dung theo Từ Tấn nói chuyện cùng cha mẹ một lúc, liền cùng Phó Uyển đi hậu viện nhìn muội muội.

Phó Tuyên hôm nay trang điểm lộng lẫy, đại cô nương mười sáu tuổi, hai gò má trắng nõn, mặt mày thanh tú, thanh lệ giống một khỏa trúc xanh
sinh sôi trong rừng trúc non, làm người ta thấy trong lòng không khỏi mơ hồ. Tựa như Viện Viện, nhìn thấy Phó Dung, tiểu cô nương sẽ cười bổ
nhào vào trong ngực, nhìn thấy Phó Tuyên, Viện Viện liền nhu thuận đi
tới, rất có loại cảm giác học theo.

Hai tỉ muộn Phó Dung vào nhà thì Phó Tuyên đang ôm Trăn ca nhi ngắm nghía.

Phó Dung cười hỏi nhi tử: "Tiểu dì có đẹp hay không a?"

Trăn ca nhi ngửa đầu nhìn dì, có chút thẹn thùng, dựa trong ngực dì,
miệng cười toe toét: "Đẹp lắm."Bộ dáng ngượng ngùng như vậy, dường như
có người khen hắn.

Phó Uyển không khỏi đùa cháu ngoại: "Kia Trăn ca nhi nói, là nương ngươi đẹp hay là tiểu dì đẹp a?"

Trăn ca nhi nhìn mẫu thân lại nhìn dì, không nói chuyện. Hồi nhỏ Trăn ca nhi sẽ chẳng chút do dự nói mẫu thân, hiện tại hiểu chút chuyện,
không muốn đắc tội mẫu thân cũng không muốn đắc tội dì. Tiểu tử cũng
thông minh đâu, dì đặt xuống đất rồi, đi tới bên người Viện Viện, cao
giọng nói: "Đều đẹp!"

Viện Viện bổ sung một câu: "nương ta cũng đẹp!"

Phó Dung chọc chọc cái đầu nhỏ đã có chút ít cơ trí.

Không bao lâu Phó Bảo dắt đại lang, cùng Phó Mật tới.

Phó Bảo năm ngoái tháng 9 gả cho Lâm Thiều Đường, bởi vì Lâm Thiều

Đường ở kinh thành đọc sách, vợ chồng son tạm thời không về Tô Châu, ở
kinh thành mua tòa nhà. Đầu xuân thi xuân, Lâm Thiều Đường đỗ Thám Hoa
đi Hàn Lâm viện giữ chức, Phó Bảo càng không cần trở về, cách mấy ngày
lại về nhà mẹ đẻ bồi Lâm thị nói chuyện, cũng thường thường đi vương phủ chơi.

Phó Mật mười bảy. Năm ngoái Liễu Kiên trước khi kết hôn bỏ mạng, Phó
Mật dần dần có thanh danh khắc phu, người đến Hầu phủ hỏi cưới càng ít,
còn lại vài đám Tam phu nhân coi trọng, Phó Mật lại không nguyện ý, bởi
vậy chậm trễ mãi, đến nay chưa gả. Chỉ là cô nương càng lớn trổ mã càng
đẹp, một bộ váy dài đạm tử bước vào, vẻ đẹp của thiếu nữ chưa xuất giá
khác với tỷ muộn Phó Dung Phó Uyển, lại đem nổi bật của Phó Tuyên đang
chờ gả hạ thấp vài phần.

Cũng may tỷ muội Phó Dung không nhỏ mọn, đều là người thân, cũng không thể bởi vì Phó Mật người ta sinh ra đẹp đẽ thì không cho nàng tới?

4 tỷ muội vây quanh Phó Tuyên ngồi, cười nói chuyện.

Viện Viện, Trăn ca nhi, Đại lang ngồi không yên, ở trong phòng đi dạo
một vòng liền đi ra ngoài tìm tiểu cữu cữu. Bởi vì có nhũ mẫu nha hoàn
đi theo, Phó Dung mấy người đều yên tâm.

Trò chuyện đang náo nhiệt đâu, Lâm thị phái người mời Phó Bảo.

Phó Bảo đi rồi, trong phòng còn Phó Mật là người ngoài.

Phó Dung nói chuyện cùng tỷ muội trong nhà thì lơ đãng nhìn Phó Mật vài lần.

Phó Mật thân hình hơi gầy, đầu lông mày như chau không phải chau, rèm
mi nâng lên buông xuống, lơ đãng toát ra kiều thái người thấy mà thương, loại khiếp nhược này không giống với giả vờ ra vẻ, bởi vì ánh mắt của
nàng quả thật thành thật, không giả bộ đáng thương khi nhiệt tình câu
người, cố tình càng làm người ta thêm nhịn không được muốn khi dễ nàng.

Tựa như hiện tại, nàng hơi hơi cúi đầu ngồi ở chỗ đó, Phó Dung không
khỏi sinh ra một loại cảm giác áy náy, biết rõ Phó Mật giống đầu gỗ
không thích nói chuyện, vẫn tận lực chuyển đầu đề qua. Phó Uyển cũng
giống như vậy, hơn nữa trong ngày như vậy, mọi người khó tránh khỏi đối
với cô nương Phó gia duy nhất chưa đính hôn này sinh ra vài phần đồng
tình.

Phó Mật đâu, nàng quen ở một mình, có Phó Bảo thì còn tốt, hiện tại chỉ còn một mình nàng là người ngoài, nàng liền cảm thấy chính mình ở
lại nơi này có chút chướng mắt, miễn cưỡng ngồi một lát, đứng dậy cáo
từ: "Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ bồi Lục muội muội nói chuyện trước đi, ta về Tây viện xem."

Ngay cả lấy cớ cáo từ dễ nghe một chút đều không có, chẳng thèm nói là đã quên thứ gì hoặc là nhớ tới có chuyện muốn làm, cũng tốt a.

Đợi nàng đi rồi, Phó Uyển nhẹ giọng cảm khái: "Cũng không biết Ngũ muội muội cuối cùng sẽ gả cho nhà thế nào."

Phó Dung biết Phó Mật đầu xuân năm sau cũng không gả được đâu, không
để bụng như thế nào, nắm tay muội muội: "Ngày mai sẽ phải gả người, muội muội có khẩn trương hay không a? Nên dạy ngươi nương đã nói cho ngươi
biết rồi, muốn tỷ tỷ nói lại với ngươi hay không?"

Phó Tuyên ngước mắt nhìn nàng: "Tỷ tỷ đã là nương của ba đứa nhỏ, sao còn không đứng đắn như vậy?"

Tiểu cô nương bằng phẳng vô tư, trên mặt không có một chút thẹn thùng cô nương chờ gả nên có.

Phó Dung nhất thời không có tâm tình đùa muội muội, mặc kệ kết hôn rồi ân ái như thế nào, ít nhất hiện tại, muội muội trong lòng còn chưa có
Ngô Bạch Khởi đâu.

May mắn Ngô Bạch Khởi da mặt đủ dày, người cũng chủ động. Chuyện thành thân này, có mấy người quen thuộc lẫn nhau trước khi kết hôn? Còn không phải là dựa vào kết hôn rồi ở chung chậm rãi đi tới một chỗ với nhau?

Chỉ cần có người chủ động sẽ không sợ, chỉ sợ hai vợ chồng thật sự mọi
chuyện lấy lễ đối đãi tương kính như tân, không mặn không nhạt.

Nhớ tới đời trước tình cảnh ấm áp khi muội muội một nhà 3 người về nhà mẹ đẻ, Phó Dung thay muội muội chỉnh lại trâm cài, nhìn ba tỷ muội,
trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn.

Thời gian trôi qua thật nhanh a, đảo mắt trùng sinh đã bảy năm, ba người tỷ muội các nàng mỗi người cũng đã thành thân.

Thật tốt.

~

Bên kia Phó Mật rời khỏi Đông viện rồi, dẫn nha hoàn theo đường nhỏ
trong hoa viên Hầu phủ đi Tây viện, cuối hạ thời tiết hơi nóng, hai chủ
tớ liền chọn đi dưới bóng cây.

Bên hồ bỗng nhiên truyền đến âm thanh Trăn ca nhi hưng phấn, "Phụ thân câu được cá!"

Theo sau là lời Viện Viện lo âu thúc giục tiểu cữu cữu.

đại nha hoàn Thải Diên của Phó Mật quan sát bên kia, cười nói: "Dường như vương gia, Tứ gia ở bồi các tiểu chủ tử câu cá đâu."

Phó Mật nhẹ nhàng ừm một tiếng, bước chân càng lúc càng chậm, cuối
cùng quẹo sang bên hồ, tự lẩm bẩm nói: "Náo nhiệt như vậy, ta cũng đi
xem."

Thải Diên kinh ngạc nhìn bóng dáng cô nương nhà mình, cô nương bình
thường trước nay không thích loại náo nhiệt này, hôm nay như thế nào?

Dù kinh ngạc, vẫn bước nhanh theo sau.

Đi mất thời gian một cốc trà, Phó Mật dừng lại trước đầu đường nhỏ
dưới bóng cây, Thải Diên thấy chỗ nàng đứng bên hồ mấy người không dễ
phát hiện, cũng vội vàng đi theo, đứng vững rồi trong đầu liền quay vòng tới. Cô nương tuổi lớn rồi, vương gia ở bên kia đâu, tuy rằng thân
thích, quả thật là nên kiêng dè chút.

Nàng nhìn qua bên hồ, thấy một đôi phụ tử Túc vương, Túc vương đứng,
tiểu Thế Tử ngồi trên ghế đẩu, hai cha con trong tay đều cầm cần câu,
cách đó không xa Tứ gia 9 tuổi đang ngồi, biểu cô nương và đại thiếu gia một trái một phải ngồi bên cạnh hắn, chỉ là biểu cô nương không ngoan
như tiểu Thế Tử, luôn quay đầu nói chuyện cùng cữu cữu.

Thải Diên bình thường hầu hạ bên người Phó Mật, bởi vì Phó Mật thích
yên tĩnh, nàng cũng rất ít xem náo nhiệt, lúc này ánh mắt chần chừ qua
lại trên người ba tiểu chủ tử đáng yêu, khóe môi mang cười.

tầm mắt Phó Mật lại rơi vào thân ảnh thon dài kia.

Đó là Túc vương, con rể Phó gia thân phận tôn quý nhất, nghe nói tương lai cũng vô cùng có khả năng đăng lên đế vị.

Phó Mật không khỏi nhớ đến tình hình chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Túc vương, ngày đó hắn bồi Phó Dung lại mặt, mặc một bộ cát phục màu
đỏ, lúc không cười như lãnh ngọc, cười rộ lên hệt như mây phá nguyệt,
Phó Định Phó Thần Phó Hựu ba công tử nổi danh tuấn tú ở kinh thành, bên
cạnh hắn nhất thời không còn sáng rọi.

Nhưng nam nhân tốt như vậy, là tỷ phu của nàng.

Phó Mật yên lặng nhìn bóng dáng kia, không tự giác nắm chặt khăn.

Đang hướng tới, người nọ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bên này.

Phó Mật tim đập nhanh hơn, mau chóng trốn phía sau cây, sau một lát,
đến cùng không có lá gan lại tiếp tục nhìn trộm, dẫn Thải Diên lặng lẽ
rời đi.

Cảm giác bị người dòm ngó rốt cuộc không còn, Từ Tấn chân mày giãn ra, phảng phất thủy chung chưa từng phát giác, tiếp tục bồi nhi tử câu cá,
đến khi khách khứa dần dần nhiều hơn, Phó Phẩm Ngôn phái người mời hắn
đi qua, Từ Tấn mới vỗ vỗ bả vai của Trăn ca nhi, để nhũ mẫu dẫn ba tiểu
chủ tử về hậu viện, hắn cùng Quan ca nhi đi đến tiền viện.

Trên đường Từ Tấn hỏi Quan ca nhi vài câu về bài tập, nghe Quan ca nhi đối đáp trôi chảy, cười khen vài câu.

Tới tiền viện, Từ Tấn để Quan ca nhi vàotrước, hắn đi tới dưới một gốc cây.

Hứa gia ngầm hiểu, mau chóng tiến lên, thấp giọng nói: "Vương gia, Ngũ cô nương cùng nha hoàn bên cạnh nàng ở bên hồ nhìn lén một lát."

Ngũ cô nương?

Từ Tấn cố nhớ lại, lại căn bản không nhớ nổi vị Ngũ cô nương Phó gia kia bộ dạng thế nào.