Ban đêm lạnh, Từ Tấn ôm Phó Dung trở về màn che.
Đèn đều tắt, hắn ôm nàng, nàng tựa vào trong ngực hắn, hai người thật lâu cũng không lên tiếng.
Hai đời cộng lại, dường như có rất nhiều điều muốn hỏi muốn nói, nhưng giờ phút này, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Ít nhất Phó Dung không biết nên đối mặt với Từ Tấn hiện tại như thế nào.
Hắn thật sự không hận nàng sao? Nàng rõ ràng là thiếp thất của hắn,
đời này lại giả trang không biết hắn, lừa hắn dỗ hắn, giả vờ thanh cao
không cho hắn chạm vào. Phó Dung không cảm thấy mình có gì sai, dù sao
hai người đời này không phải vợ chồng, quan hệ đời trước không thể đưa
tới đời này, nhưng Từ Tấn hẳn là vẫn coi nàng là nữ nhân của hắn đi?
Từ Tấn nói hắn tức hộc máu, hồi tưởng đêm đó ánh mắt Từ Tấn như giết
người, Phó Dung cuối cùng cũng hiểu được hắn vì sao tức giận như thế,
vậy hắn thật sự không thèm để ý? Còn có An vương, trách không được Từ
Tấn luôn ghen với An vương. Hắn biết nàng và An vương lén hẹn hò. Bây
giờ hắn không để ý, tương lai giữa hai người phát sinh sự tình gì đó, Từ Tấn có thể lấy việc này châm chọc nàng hay không, châm chọc nàng một
giây trước còn cùng nam nhân khác tư định chung thân, ngay sau đó liền
tự tay làm dây Trường Mệnh đi lấy lòng hắn?
Bởi vì chỉ có thể chạm vào nàng, hắn có thể dung thứ nàng có cử chỉ
làm trong lòng bất kỳ một người trượng phu nào cũng có vướng mắc. Một
khi hắn có thể chạm vào người khác, đối mặt muôn hồng nghìn tía bên
ngoài nhiều như vậy, nàng lại dần dần già đi, hắn thật sự còn có thể
sủng ái như hiện tại sao?
Phó Dung nằm ở trong ngực nam nhân, không hề nhúc nhích, thân thể không thả lỏng như trước kia.
Từ Tấn cũng không có nửa điểm buồn ngủ.
Hiện tại nàng cũng biết hắn trùng sinh, vậy nàng có thể đem hắn nhìn
thành Túc vương đời trước lạnh như băng kia hay không? Nàng có thể tức
giận vì hắn theo dõi thiết kế những chuyện kia hay không? Nàng có thể
ngoài miệng thì nói tin trong lòng lại bắt đầu phòng bị hắn hay không,
đem hắn từng chút đẩy ra, tiếp tục chỉ xem hắn làm Túc vương mà lấy
lòng?
Đều biết đối phương không ngủ, bởi vì ai ngủ mà không hề nhúc nhích? Chỉ là không ai mở miệng, không ai dám động.
Cuối cùng Phó Dung gối lên cánh tay có chút tê dại, mới đầu còn nhẫn
nhịn, về sau thật sự không thoải mái, Phó Dung cố tự nhiên hết mức quay
người. Từ Tấn cánh tay cũng tê, tiếp tục duỗi một lát, thấy nàng nằm
xong, hắn thu tay lại, chuyển xuống bên hông.
Cảm nhận ban đêm yên tĩnh, Từ Tấn bỗng nhiên có chút hối hận.
bí mật lớn như vậy lộ ra, làm sao có thể mong đợi quan hệ của hai
người còn có thể giống như trước kia? Nàng và hắn, đời trước là vương
gia lạnh lùng và thiếp thất an phận, đời này là vương gia thương thê tử
và thê tử yêu làm nũng. Đêm nay nói toạc ra, hai đời cứ giống như cùng
dồn về một chỗ, về sau muốn làm cái gì, muốn nói cái gì, có phải đều cần tìm tòi nghiên cứu đối phương một chút, tính toán theo cuộc đời nào hay không?
Phía sau một điểm động tĩnh đều không có, Từ Tấn biết nàng tỉnh, lại không biết nên đánh vỡ loại trầm mặc này như thế nào.
Hắn có thể hứa, thật sự đã nói, nàng cũng nói tin, hắn cam đoan nữa,
loại nói mà không bằng chứng này Từ Tấn khinh thường nói nhiều, cũng sợ
nói bao nhiêu lần nàng cũng không thật sự tin.
Không biết qua bao lâu, trong giường rốt cuộc truyền đến một chút động tĩnh.
Từ Tấn đang chờ mong nàng mở miệng, lại nghe thấy nữ nhi phát ra tiếng rầm rì nhẹ, hệt như không thoải mái.
Lại muốn tỉnh?
Từ Tấn bất đắc dĩ cười, phía sau truyền đến tiếng nữ nhi khóc nỉ non,
Phó Dung lập tức dậy, Từ Tấn cũng lập tức xuống giường, đốt đèn bưng bô, thuần thục vô cùng.
Phó Dung đem A Tuyền bế lên trước, thấy Từ Tấn đã giơ cái bô tới gần,
nàng không nhìn mặt hắn, chỉ ôm nữ nhi suỵt suỵt. Nước chảy đến cái bô,
phát ra tiếng vang thanh thúy, A Tuyền vừa dụi mắt vừa nhỏ giọng khóc,
cũng không biết phụ thân mẫu thân trong lúc đó không vội.
Xong bé này đặt sang bên cạnh, lại bế A Bội đang khóc oa oa lên.
A Bội so với A Tuyền nhỏ hơn, Từ Tấn nhìn nữ nhi này, nghĩ tới A Bội
suýt nữa khó sinh, hai mẹ con đều đi một chuyến qua Quỷ Môn quan, đột
nhiên ý thức được, Phó Dung còn sống, nàng vui vui vẻ vẻ làm thê tử của
hắn, bồi hắn cùng nhau sinh con dưỡng cái, đây mới là quan trọng nhất.
Nàng nếu coi hắn là Túc vương đời trước lạnh như băng kia mà sợ hắn,
hắn liền đối với nàng càng tốt, làm cho nàng không cần sợ hãi. Nàng nếu
tức giận bởi vì hắn theo dõi thiết kế kia, hắn liền nghĩ hết biện pháp
dỗ nàng vui vẻ, tiêu tan tức giận của nàng. Nàng nếu như ngoài miệng nói tin trong lòng lại bắt đầu phòng bị hắn, đem hắn từng chút đẩy ra, hắn
liền tiếp tục đối với nàng tốt, chậm rãi chen vào. Cho đến khi hai người tóc bạc phơ, hắn đều vẫn chỉ trông giữ nàng, nàng khẳng định sẽ tin?
Nàng thích làm tiểu hồ ly tâm nặng phòng bị, hắn liền làm thợ săn có
nhiều nhẫn nại, từng chút hóa giải phòng bị, làm cho nàng yên tâm lớn
mật theo hắn về nhà, lại sinh mấy con hồ ly nho nhỏ cho hắn.
"Nùng Nùng, nhìn hai nữ nhi giống tiểu hồ ly không?" Suy nghĩ rõ ràng, không được tự nhiên trước đó tất cả đều không cánh mà bay, Từ Tấn cười
hỏi.
Nghe ra bên trong giọng nói hắn có ý cười, Phó Dung ngẩng đầu, không
thấy rõ bóng người đâu, bị nam nhân ở trên môi hôn một ngụm.
Như là mưa xuân rơi vào nội tâm, Phó Dung mở mắt ra, nhìn mắt phượng
Từ Tấn quen thuộc, nhìn trong mắt phượng dịu dàng quen thuộc kia, chuyện trước kết hôn và sau kết hôn từng tí từng chút mau chóng lướt qua trong đầu, cuối cùng trở về hiện thực, nàng và hắn cùng nhau cho nữ nhi suỵt
suỵt.
Phó Dung kìm lòng không được cười, cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực, A
Bội mắt to trong veo như nước, khóe mắt còn đọng hai giọt nước mắt, xinh đẹp giống tiểu thần tiên, không khỏi giận Từ Tấn nói: "Nào có ai nói nữ nhi của mình là tiểu hồ ly, A Tuyền A Bội của chúng ta đều là tiểu tiên nữ, A Bội nói có đúng hay không?"
A Bội ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nhếch miệng cười.
Phó Dung hôn tiểu nữ nhi một ngụm.
Từ Tấn ngừng hô hấp cũng hôn một cái, xuống đất đi đổ bô, trở về tiếp tục giúp Phó Dung đồng thời cho hai nữ nhi ăn.
Hai tỷ muội đều ngủ rồi, Từ Tấn đi tắt đèn, thả màn xuống, vừa nằm ngửa, Phó Dung liền chui vào trong ngực hắn.
Hệt như bảo bối bị mất mà tìm lại được, Từ Tấn xoay người, vội vàng
hôn nàng: "Nùng Nùng, đời trước chúng ta gặp không đúng thời điểm, ta
đối với nàng không tốt, nàng quên Túc vương kia đi, chỉ nhớ người trước
mắt này, chúng ta vẫn sống giống như trước đây?"
"Ta không quên."
Phó Dung ôm lấy hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ở trong bóng đêm nhẹ
giọng uy hiếp hắn, "Đời trước vương gia khi dễ ta trước, sau đó đời này
ta lừa dối vương gia, chúng ta huề nhau. Đừng nói quên đi, vương gia
biết, chúng ta ai cũng không thể quên được, một khi đã như vậy, ta không cầu vương gia quên ta từng mơ ước An vương, vương gia cũng đừng cầu ta
quên chàng từng xấu xa kia, chúng ta đều không nói là được. Nếu như
tương lai vương gia dùng cái này chỉ trích ta, ta cũng sẽ đồng dạng trả
trở về..."
"Sẽ không, Nùng Nùng là mệnh của ta, ta sao có thể chỉ trích nàng,
tuyệt đối sẽ không có ngày đó." Từ Tấn không cho nàng cơ hội nói xong,
nói với nàng lời trong lòng, hắn rốt cuộc không áp chế được tình ý tràn
đầy, ôm chặt nàng, để cho nàng cảm nhận tâm hắn khó có thể kể rõ bằng
lời.
Phó Dung cảm nhận được.
Nhiều lần thân mật như vậy, chưa có lần nào làm cho nàng đắm chìm như thế.
Bởi vì tâm an ổn, không sợ bị hắn phát hiện bí mật, có lẽ còn có một
chút không dám buông xuống, nhưng Phó Dung trước nay không thích quá mức lo lắng vì chuyện nàng không cách nào thay đổi. Ít nhất giờ phút này,
nàng biết Từ Tấn là thật sự thích nàng, như vậy là đủ rồi. Những chuyện
sau này, thật xảy ra lại nói tiếp...
Phiêu phiêu đãng đãng, rốt cuộc tới gần bờ.
Nàng ở trong ngực hắn bình ổn.
Từ Tấn tham luyến hôn trán nàng.
Triệt để bình phục, Phó Dung phát hiện mình vẫn không mệt, nàng nghĩ
ngợi một lúc, nhẹ giọng hỏi hắn: "Vương gia mệt nhọc sao?"
Từ Tấn lắc đầu: "Còn muốn nói chuyện với nàng."
Phó Dung nhích lại gần ngực hắn, bình tĩnh nói: "Ta cũng có lời muốn
nói với vương gia. Lúc ấy biên quan truyền đến tin dữ về chàng và Lục
đệ, không lâu sau Thái Tử mưu phản, giết Thành vương, cuối cùng lại bị
An vương trấn áp. Lúc trấn loạn thì Khang vương cũng chết, các vương phủ con nối dõi đều không còn, năm sau phụ hoàng bệnh nặng thoái vị, An
vương đăng cơ. Tình hình cụ thể trong đó, ta chỉ là một nữ tử trong nội
viện không biết rõ."
Từ Tấn lại nghe một chút liền hiểu.
huynh đệ bọn họ nhất định là bị Thành vương hại chết, Thành vương tâm tư độc ác, huynh đệ bọn họ chết, hắn nhất định giá họa chuyện này tới
trên đầu Thái Tử. Phụ hoàng hơn nửa cũng hoài nghi Thái Tử, Thái Tử mới
mưu phản, chỉ là An vương nhiều năm như vậy không có cùng triều thần
tướng sĩ liên lạc, chẳng lẽ chỉ bằng một người Khâu Đạc có thể trấn loạn?
Bất quá cái gì cũng không quan trọng, bởi vì đời này đã định trước không giống như vậy.
Từ Tấn càng hiếu kỳ Phó Dung chết như thế nào.
Phó Dung có choáng váng mới nói thật với hắn, thở dài nói: "Trong phủ
không có vương gia, ta một mình cô quạnh, ngày đó đi bên hồ thưởng cá
xuất thần, không cẩn thận rớt xuống hồ, sau đó liền trở về lúc 13 tuổi." Sợ Từ Tấn tiếp tục truy vấn, Phó Dung cũng nghi hoặc hỏi ra miệng,
"Vương gia rốt cuộc là bị hại như thế nào? Chàng không biết ta có bao
nhiêu lo lắng, chỉ sợ chàng còn xảy ra chuyện."
Từ Tấn vỗ vỗ lưng nàng, cũng thở dài thật sâu: "trận giao chiến cuối
cùng khinh địch, ta và Lục đệ thân hãm vòng vây, không thể thoát được."
Hai huynh đệ chết là sỉ nhục lớn nhất hai đời Từ Tấn, hắn không nguyện để Phó Dung biết hắn bị Lục đệ giết chết, sợ Phó Dung sinh hận với Lục
đệ, ảnh hưởng cảm tình tương lai Trăn ca nhi và đường huynh đệ Lục thúc, cũng không muốn lộ chuyện cho Lục đệ.
Đó là thân đệ đệ hắn, cũng bất đắc dĩ làm cho hắn bị người ám toán, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để mặt mũi Lục đệ bị hao tổn.
Hai người giải thích đều hợp tình hợp lý, không có gì để hoài nghi,
hai vợ chồng ai cũng không nghi ai, lại hàn huyên linh linh toái toái
gần nửa canh giờ, Phó Dung chống đỡ không nổi, mới ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Từ Tấn nhìn Phó Dung, Phó Dung nhìn Từ Tấn, vợ chồng nhìn nhau cười.
Có Phó Dung hỗ trợ, Từ Tấn có thể quang minh chính đại kề bên nàng
cùng nhau yêu thương nữ nhi, cả ngày hài lòng không ít, thẳng đến sau
Nguyên Tiêu, Hoài vương phủ đưa tới tin vui, Thôi Oản sinh non, là một
bé trai.
Phó Dung không có cảm giác gì, Từ Tấn mặt lại âm u.