Lúc vợ chồng Phó Phẩm Ngôn nói chuyện cùng Ngô lão Hầu gia thì Từ Tấn
cũng đang hỏi thăm thê tử: "Vết thương của Tuyên Tuyên có nặng không?"
Phó Dung không biết nên lắc đầu hay là gật đầu, "Trên người còn tốt,
trên mặt có chút vết thương, lang trung nói là sẽ không để lại sẹo,
nhưng..."
Có vết sẹo thì làm thế nào đây?
Đời trước muội muội và Ngô Bạch Khởi đầu xuân năm nay đính hôn, tháng 7 thành thân. Mẫu thân phái người nói cho nàng biết, muội muội đính hôn
thì Phó Dung trong lòng ngứa ngáy. Nhưng nàng chỉ là thiếp thất của Từ
Tấn, mẫu thân không có tư cách đến vương phủ gặp nàng, ngày lễ ngày tết
nàng cũng không thể về nhà, càng không có cách nào lúc muội muội xuất
giá thì ra phủ đưa gả. Đợi Từ Tấn chết rồi, An vương đăng cơ, phụ huynh
thăng chức, nàng có thể hồi phủ, cháu ngoại đã có, lại hỏi thăm muội
muội lúc ấy nàng gả cho Ngô Bạch Khởi như thế nào, muội muội không chịu
nói cho nàng biết, Phó Dung thấy hai người bên trong cử chỉ lộ ra ngọt
ngào ấm áp, cũng không hỏi nữa.
Cho nên đời trước muội muội có lẽ không chịu tổn thương, Phó Dung cũng không thể khẳng định vết sẹo trên mặt muội muội có thể tiêu tan hay
không.
Nàng vẻ mặt lo lắng, Từ Tấn có chút tự trách: "Ta nên vẫn sai người theo dõi hắn."
Phó gia lui thiếp canh của Tiết Vinh, hôn sự không giải quyết được,
hắn liền triệu người theo dõi Tiết Vinh trở về, không nghĩ Tiết gia gan
lớn như thế.
Phó Dung nghe, khiếp sợ ngẩng đầu: "Vương gia cũng hoài nghi Tiết Vinh?"
Nàng tín nhiệm Ngô Bạch Khởi, là bởi vì đời trước muội muội tín nhiệm
Ngô Bạch Khởi. Khả năng là giao tiếp lâu như vậy quen thuộc tính tình
Ngô Bạch Khởi, nhưng Từ Tấn vẫn luôn chướng mắt Ngô Bạch Khởi, hắn làm
sao khẳng định như thế như thế?
Từ Tấn hơi mím môi, đơn giản nói: "Ngô Bạch Khởi không phải loại người như vậy."
Quỷ kế không để ý an nguy Phó Tuyên như vậy, Ngô Bạch Khởi nếu thực sự có phần tâm cơ độc ác này, không thể làm ra chuyện ra cả ngày ôm hai
con rắn chọc ghẹo người.
"Ngươi yên tâm, hắn sẽ không có kết cục tốt." Từ Tấn ôm lấy thê tử, nhẹ giọng an ủi.
Phó Dung lắc lắc đầu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương gia không nên tự
trách, việc này không liên quan tới chàng, chúng ta ai cũng không ngờ
được hắn là loại người này, vẫn là giao cho phụ thân ca ca ta đi. Muội
muội bị người khi dễ, bọn họ khẳng định muốn tự tay báo thù."
Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, xoa bóp tay nàng, "Cũng tốt."
Phó Dung cười cười, nhìn sắc trời bên ngoài, nắm tay hắn đi ra ngoài:
"Sắp tối rồi, chúng ta cũng về nhà thôi, Trăn ca nhi sẽ sốt ruột lắm."
Hai vợ chồng sóng vai đi ra ngoài, tới cửa mới buông tay ra, đổi thành Từ Tấn đỡ lấy cánh tay Phó Dung.
Ở tiền viện hàn huyên vài câu, một nhà Phó Phẩm Ngôn lại tiễn bước Phó Uyển Phó Dung. Trở lại sảnh đường, Phó Phẩm Ngôn để Quan ca nhi về
phòng mình đợi, hắn cùng thê tử, trưởng tử thương lượng: "Ngô gia hỏi
cưới, các ngươi thấy thế nào?"
Phó Thần hừ lạnh, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Ngô Bạch Khởi không
xứng với Tuyên Tuyên, cho dù hắn ôm Tuyên Tuyên, ta cũng không đồng ý.
Ta không tin người khác bởi vì chuyện này liền chướng mắt Tuyên Tuyên.
Nếu thật chướng mắt, ta thà rằng nuôi Tuyên Tuyên một đời cũng sẽ
không đem nàng gả cho một kẻ vô sỉ như vậy!"
Phó Phẩm Ngôn nhìn về phía thê tử.
Kiều thị đau đầu đâu.
Sự tình nào có đơn giản như vậy a?
Vĩnh Thái tự hương khói cường thịnh, hôm nay nữ nhi xảy ra chuyện,
đằng sau trừ Tiết gia, còn có xe ngựa hai gia đình đi qua, lắm thầy
nhiều ma, cũng không biết ai đem tin tức xe ngựa nữ nhi bị chấn kinh,
Tiết Vinh đi cứu để lộ ra ngoài. Sau này Tiết Vinh một mình trở về, thấy có phu nhân khác ở bên cạnh, hắn chỉ nói nữ nhi có quý nhân khác cứu,
khách sáo rời đi. Nhưng tình cảnh Ngô Bạch Khởi ôm nữ nhi bị người nhìn
thấy rồi a. Miệng hạ nhân Phó gia nàng và Lâm thị có thể quản chặt,
nhưng vị thái thái kia giả ý lo lắng, kì thực muốn nhìn náo nhiệt, nhất
định muốn theo sau hỗ trợ đi tìm nữ nhi đâu?
Ngô Bạch Khởi cứu nữ nhi, việc này không giấu được, chỉ riêng cứu người cũng thôi đi, hai người còn một mình ở chung hai khắc.
Lại nói tiếp Ngô gia, Ngô lão Hầu gia là công thần Đại Ngụy, thời trẻ
cũng có uy danh hiển hách, tuy rằng hiện tại không lĩnh binh, ở trong
quân doanh cũng rất có uy vọng, Gia Hòa đế trọng đãi vô cùng. Nghe lão
nhân gia nói chuyện, không nghiêng lệch, quả thật là thật lòng coi trọng nữ nhi nhà mình. Dòng dõi Ngô gia xứng được với nữ nhi, Ngô Bạch
Khởi...
Trừ bỏ dung mạo tốt, quả thật không có điểm nào được.
Kiều thị cũng không nguyện gả nữ nhi sang, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ...
Kiều thị nhìn về phía trượng phu xin giúp đỡ, Tuyên Tuyên là nữ nhi cuối cùng của bọn họ, trượng phu cam lòng bỏ được?
Phó Phẩm Ngôn vừa muốn nói chuyện, chợt thấy nữ nhi từ bên cửa quay lại.
Nhìn vết thương trên mặt nữ nhi, Phó Phẩm Ngôn trong lòng đau đớn, đứng dậy hỏi: "Sao không hảo hảo ở trong phòng nghỉ ngơi?"
"Chút thương nhẹ này không có gì đáng ngại, phụ thân không cần lo
lắng." Phó Tuyên bình tĩnh đi vào trong, ngồi vào chỗ bên người Kiều
thị, nhìn mặt đất nói: "Phụ thân, nương, ca ca, ta nghĩ rồi, Ngô gia hỏi cưới, các ngươi đáp ứng đi, ta gả."
"Tuyên Tuyên ngươi nói lời ngốc nghếch gì vậy?" Phó Thần vừa tức vừa
vội, đi tới bên người muội muội giảng đạo lý cho nàng: "Không phải là bị hắn ôm một chút sao? Tuyên Tuyên ngươi không cần để ý, ta đây liền đi
nói với hắn, hắn sau này dám phá hư thanh danh ngươi, ta đánh chết hắn!"
Phó Tuyên bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ca ca đừng nói lẫy, ta là thật sự muốn gả cho hắn. Gả, việc này cùng lắm chỉ coi như là một đoạn giai thoại.
Không gả, cho dù về sau Ngô Bạch Khởi không nói, Tiết gia hoặc là người
ngoài cũng sẽ lải nhải, truyền ra chút tin đồn, ta tương lai ở nhà chồng đều mất thể diện. Không bằng gả đi, huống chi Ngô Bạch Khởi tuy rằng
không học vấn không nghề nghiệp, tâm địa không xấu, trong nhà cũng đơn
giản, ta đi sang chắc chắn sẽ không chịu khổ."
Gả ai chẳng phải là gả? Gả Ngô Bạch Khởi, về sau phiền phức của nàng ít, trong nhà phiền toái cũng ít đi.
Ngô Bạch Khởi xằng bậy, nhưng hắn cũng không phải không có điểm nào
được. Hắn vô tình đụng phải ngực nàng, Phó Tuyên hận hắn, lo lắng đề
phòng, sợ Ngô Bạch Khởi nói ra, nhưng Ngô Bạch Khởi cũng không nói. Hai
người gặp lại, hắn cũng không dùng cái này chế giễu nàng hoặc khinh bạc
nàng. Ngược lại hắn giúp nàng nhận rõ bộ mặt thật của Tiết Vinh. Nếu như không phải Ngô Bạch Khởi vạch trần ra chuyện hổi thơ ấu, nàng và Tiết
Vinh hơn nửa đã đính hôn, mặc kệ Ngô Bạch Khởi là mục đích gì, hắn cũng
giúp nàng một lần.
Hiện tại sự tình nháo tới tình trạng thế này, so sánh gả cho Ngô Bạch
Khởi với gả cho ngụy quân tử, ít nhiều cũng khá hơn một chút đi?
Lại còn, người khác không biết, Phó Tuyên biết, nàng bị Ngô Bạch Khởi
sờ qua, cũng bị hắn hôn qua. Phó Tuyên trong lòng mình có vướng mắc, tựa như lúc trước nàng lo lắng Ngô Bạch Khởi truyền ra ngoài, sau này nàng
gả cho người khác, Phó Tuyên như cũ sẽ lo lắng đề phòng mà sống, ngộ nhỡ ngày nào phu quân tương lai của nàng chất vấn nàng hôm nay hai khắc kia Ngô Bạch Khởi có làm gì nàng không, Phó Tuyên sẽ không nói dối.
Nếu như Ngô Bạch Khởi là đồ gian tà, lúc ấy liền nhân cơ hội khinh bạc nàng càng nhiều, Phó Tuyên tình nguyện chết. Hoặc là Ngô Bạch Khởi sau
này nhiều lần dùng những chuyện này vũ nhục nàng, Phó Tuyên cũng tình
nguyện chết, hoặc là làm gái lỡ thì một đời. Nhưng Ngô Bạch Khởi không thế. Như vậy gả cho hắn thì có gì ngại? Gả người gả người, không phải
là thành thân sinh con sao?
So với tướng công khác, nàng chỉ là không thích Ngô Bạch Khởi, không có gì thiếu sót.
Nàng cũng không muốn tiếp tục khiến cha mẹ bận tâm vì nàng.
"Tuyên Tuyên đừng ủy khuất mình, chỉ cần ngươi không nguyện ý, phụ
thân sẽ tìm lang quân tốt khác cho ngươi." Phó Phẩm Ngôn đau lòng nhìn
nữ nhi.
Phó Tuyên đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như cũ: "Phụ thân, ta không phải
giận dỗi, là thật sự cẩn thận nghĩ. Vậy ta đi về trước, các ngươi tiếp
tục thương nghị khi nào trả lời Ngô gia đi, nương cũng không cần đến
khuyên ta nữa, nữ nhi tâm ý đã quyết."
Nói xong đi ra cửa.
"Tuyên Tuyên!" Phó Thần quay người muốn đuổi theo muội muội ngốc.
"Chính Đường, " Phó Phẩm Ngôn gọi nhi tử lại, "Ngươi trước đừng quản
hôn sự muội muội ngươi, ngươi chuẩn bị đối phó Tiết Vinh như thế nào?"
Tiết Vinh làm việc dưới tay nhi tử, để nhi tử ra tay thật sự vô cùng thích hợp.
Nhắc tới Tiết Vinh, Phó Thần sắc mặt nháy mắt trầm xuống, nếu không
phải là Tiết Vinh gây chuyện trước, Ngô Bạch Khởi sẽ có cơ hội đụng tới
muội muội?
"Phụ thân yên tâm, mấy ngày nữa ngươi liền biết."
Phó Thần lạnh lùng nói.
~
Trước khi thi Hương kết thúc, Phó Dung trước sau nghe được hai tin tức.
Tin tức đều là Tiết gia. Tiết Vinh cùng đồng liêu đi ra ngoài săn bắn, không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống, ngã gãy hai chân. Sau đó phụ
thân Tiết Vinh, Định quốc công tra ra năm đó trưởng tử chết sớm do kế
thất Tiết phu nhân và Tiết Vinh liên thủ hãm hại, dưới cơn thịnh nộ hưu
thê, đưa Tiết Vinh tới thôn trang cấm túc, rất nhanh lại chọn một vị kế
thất trẻ tuổi khác.
Phó Dung tự hào sờ sờ đầu nhi tử: "Trăn ca nhi nói Nhị cữu cữu lợi hại hay là phụ thân lợi hại a?"
Trăn ca nhi không chút do dự nói: "Phụ thân lợi hại!"
Phó Dung xoa bóp mũi nhỏ của hắn, muốn nàng nói a, ca ca vàTừ Tấn đều
lợi hại. Ca ca chặt đứt chân Tiết Vinh, Từ Tấn chính là triệt để chặt
đứt cơ hội trả thù của mẫu tử Tiết Vinh. Định quốc công vì sao có thể
tra ra bản án cũ năm đó Từ Tấn không có cách nào tra ra? Hắn là thật sự
tra ra sao? Hoặc là năm đó Tiết phu nhân thật sự ra tay với trưởng tử
nguyên phối sao?
Chưa hẳn, nhưng mặc kệ chân tướng như thế nào, Định quốc công rõ ràng
là người thông minh, biết kế thất và nhi tử gai mắt Túc vương gia. Đơn
thuần kiêng dè Túc vương gia cũng tốt, kiêng dè thiên tử tương lai cũng
tốt, Định quốc công đều lựa chọn bỏ tốt giữ xe. Dù sao ở trong mắt những huân quý kinh thành này, thê tử có thể bỏ lại cưới, nhi tử có thể cùng
tức phụ mới sinh thêm, chỉ có tước vị trên đầu là hoàng gia ban cho,
chọc hoàng gia không vui, người ta muốn thu trở về, ngươi có thể làm cái gì bây giờ? Hết cách, liền lấy tước vị ưu tiên trước.
Phó Dung thích Từ Tấn bá đạo, nhưng lại mơ hồ lo lắng, ban đêm bất an
hỏi: "Vương gia, như vậy có thể làm phụ hoàng mất hứng hay không a?"
Gia Hòa đế không ngốc a, cử chỉ này của Định quốc công là vì lấy lòng ai, người sáng suốt đều biết.
Từ Tấn cười nàng: "Loại chuyện này phụ hoàng thấy nhiều lắm, căn bản
sẽ không đặt trong mắt, Nùng Nùng chớ suy nghĩ lung tung, hôm nay hai
đứa nháo nàng không?" Nói xong thân thể chuyển xuống, lỗ tai dán ở trên
bụng thê tử.
Phó Dung bụng đã hơn sáu tháng, máy thai càng ngày càng rõ ràng, không cần mời Trương tiên sinh tới phân biệt, Từ Tấn đã có thể cảm giác được
bên trong là thai đôi, thật là cao hứng lại lo lắng. Có mang Trăn ca khi còn bé, hắn chỉ cần đoán một lần, hiện tại tốt lắm, một lát ngóng trông là hai nhi tử tốt thế nào, một lát lại nghĩ một trai một gái thì nên
che giấu chuyện mình không thể chạm vào nữ nhi như thế nào, một lát lại
cân nhắc vạn nhất là hai nữ nhi, hắn thật sự có thể giấu sao?
Phó Dung gò má ngày càng mượt mà, Từ Tấn nhưng là rõ ràng gầy xuống.
Phó Dung thấy hắn vẻ mặt chờ mong dán vào bụng nàng, cũng không nghĩ
những chuyện phiền lòng kia, đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt tuấn tú thon
gầy, đau lòng nói: "Vương gia vất vả." Ban đêm muốn chiếu cố nàng bị
chuột rút, đi cung phòng, một buổi tối tỉnh 2, 3 lần, ngày kế còn phải
từ sớm lên triều, có thể không gầy sao?
Vì không để cho Từ Tấn lo lắng, cuối tháng Phó Bảo xuất giá Phó Dung không đi, cho người đưa hạ lễ.
Vào tháng 10, Kiều thị tới thăm nàng, mang theo một tin vui kinh người.
Phó Dung có chút không thể tin nổi, "Phụ thân đáp ứng?"
Nàng sớm biết tâm ý muội muội, chỉ là hơn nửa tháng phụ thân vẫn không cho tin chính xác...
Kiều thị thở dài: "Đúng vậy, lúc trước chúng ta sợ Tuyên Tuyên nhất
thời xúc động, hiện tại đã qua lâu như vậy, Tuyên Tuyên như cũ không sửa miệng. Ngô gia bên kia lại một mảnh thành tâm, Ngô Bạch Khởi mỗi ngày
đi bên cạnh ca ca ngươi lấy lòng, bị đánh cũng không để ý, phụ thân
ngươi thấy hắn là thật lòng muốn cưới, liền đồng ý, ngày định vào tháng 5 sang năm”.
Phó Dung tâm tình có chút phức tạp.
Biết được muội muội hứa gả, nàng đi thăm muội muội, bất đắc dĩ đó là
cái hũ nút, đã nói nguyện ý gả, cái nhìn đối với Ngô Bạch Khởi, nàng nửa chữ cũng không chịu nói. Phó Dung biết muội muội không thích Ngô Bạch
Khởi, bởi vậy trước kia nàng chỉ chờ mong Ngô Bạch Khởi làm chút gì đó
thắng được tâm muội muội, chưa từng chủ động tác hợp. Không ngờ cuối
cùng hai người thật sự đi tới cùng nhau, muội muội nhìn vẫn không động
tâm.
Phó Dung không muốn muội muội chịu ủy khuất, nhưng cũng không muốn tiếp tục khuyên muội muội đừng gả.
Phó Dung cảm thấy giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đời trước Ngô
Bạch Khởi phỏng chừng cũng vẫn là Ngô Bạch Khởi này. Khi đó muội muội có thể theo Ngô Bạch Khởi sông ngọt ngọt ngào ngào, một giây trước còn
đang khiển trách Ngô Bạch Khởi mù mờ dạy nhi tử, ngay sau đó liền bị Ngô Bạch Khởi nháo đỏ mặt... Đời này cho dù ban đầu có chút không như ý,
kết hôn rồi vợ chồng son hẳn là cũng sẽ hòa hợp được a?
Tựa như nàng cùng Từ Tấn, không phải cũng là chậm rãi đi tới?
suy nghĩ bay xa một lần nữa trở về, vừa vặn nghe mẫu thân nói Ngô Bạch Khởi đi Kim Ngô Vệ...
Phó Dung bật cười ra tiếng, "Vậy hắn còn khôngphải mỗi ngày bị ca ca thu thập a?"
Cuối cùng cũng có một chuyện giống đời trước, lúc ấy Ngô Bạch Khởi cũng làm việc dưới tay ca ca.
Kiều thị hừ nói: "Đáng đời hắn, hắn tính tình kia, nên hảo hảo ma ma,
bằng không cả ngày chơi bời lêu lổng, điểm nào xứng đôi muội muội
ngươi?"
Phó Dung gật đầu đồng ý. Quả thật, nam nhân luôn phải có cái một quan
nửa chức, không cầu có bản lĩnh lớn bao nhiêu, tốt xấu có thể nuôi gia
đình sống qua ngày. Ngô Bạch Khởi mới mười bảy, hiện tại bắt đầu tiến
tới hoàn toàn còn kịp.
Hai mẹ con nói hết lời, Phó Dung đưa mẫu thân ra cửa, đi tới tiền
viện, thấy Từ Tấn đang đi vào trong, quản sự bên cạnh đem một phong thơ
đưa tới.
Hai vợ chồng cùng nhau tiễn người, trở về thì Phó Dung nhìn lồng ngực Từ Tấn, đến cùng không hỏi ra.
Sự tình tiền viện, Từ Tấn không nói, Phó Dung cũng không dám hỏi thăm nhiều.
Từ Tấn trong lòng có việc, không phát giác nàng quan sát, theo Phó
Dung trở về Phù Cừ viện, hắn lấy cớ đi cung phòng, nhanh chóng đem thư
lấy ra.
Trên phong thư màu vàng nâu, là nét chữ quen thuộc, quả thật là Cát Xuyên tự tay viết ra.