Editor: Nguyệt Sắc
Sóng nhẹ nhàng vỗ, một cơn gió thổi qua mang theo mùi nước hồ nhàn
nhạt, xuyên qua màng trúc vào trong khoang thuyền, nhưng lại không đủ để xua tan nhiệt trên mặt Phó Uyển.
“Thật ra là huynh muốn nói gì?”
Cúi đầu im lặng, nam nhân bá đạo chậm chạp không mở miệng nói với
nàng, Phó Uyển càng thêm nóng nảy. Tiếp tục trì hoãn thời gian như vậy
ca ca và muội muội sẽ hiểu lầm, nàng không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Bởi vì quá khẩn trương, nàng cũng không kịp nghĩ tại sao ca ca và muội muội lại không có ngăn cản hắn?
Đây là lần đầu tiên hai người ở một mình cùng nhau, lần đầu tiên nói
chuyện trực tiếp, Lương Thông cực kỳ khẩn trương, khi nhìn thấy nàng
ngượng ngùng khẩn trương thì bộ dáng hào hùng ban nãy dần mất đi, thật
sự chỉ muốn cứ đứng như vậy mà ngắm nàng.
Hắn thật lâu không nói một lời, ánh mắt lại nhìn nàng không chút cố
kỵ, Phó Uyển cảm thấy có chút giận, Lương Thông vốn đứng chắn ở cửa sau, nàng nhấc chân bỏ đi về trước, đột nhiên xông vào, nàng cho rằng hắn có việc gấp muốn nói, nếu biết hắn vô lại như vậy, nàng đã đi ra từ sớm.
“Nhị muội muội”
Lương Thông hô một tiếng, thân thể cao lớn như cơn gió cản trước người Phó Uyển, cũng che mất một phần ánh nắng chiếu vào.
Hắn kề sát như vậy, thân thể cường tráng như núi trước mắt, Phó Uyển
giật mình lùi về sau, Lương Thông liền nhanh tay kéo vào trong ngực,
gương mặt mềm mại chạm vào lồng ngực lại có chút đau.
Nhưng bây giờ đâu phải thời điểm nghĩ đến đau.
Phó Uyển nhẹ nhàng giãy giụa.
Lương Thông càng ôm chặt nàng,khí lực lớn đến muốn đem nàng khảm vào
trong người, cũng không cúi đầu nhìn nàng, hắn đem cằm đặt lên đỉnh đầu
nàng, mặc kệ nàng giãy giụa, hạ giọng nói nhỏ:” Nhị muội muội đừng sợ,
ta không làm gì muội cả, ta chỉ muốn nói với muội hai việc liền đi, để
ta ôm muội, ta sợ sau này sẽ không có cơ hội này nữa, tuyệt đối không
phải muốn khi dễ muội”
Cả người Phó Uyển đều dán vào ngực hắn, âm thanh trầm thấp của nam
nhân cùng với sự thân mật này càng trở nên nhu tình. Phó Uyển nghe ra sự lo lắng của hắn, chẳng biết tại sao liền tin hắn, không giãy giụa nữa,
yên lặng đợi hắn nói tiếp.
Nàng cảm thấy Lương Thông không phải là người xấu.
Nàng nghe lời a!
Lương Thông thật kích động,vừa vui sướng vừa vội vàng nói:” Nhị muội
muội, ta…., muội…., thực ra ta không cố ý nhìn lén muội, lần đầu tiên
nhìn thấy muội ta liền thật thích muội, vừa thấy muội liền không nhịn
được lại muốn ngắm muội nhiều hơn nữa, ta đường đột như vậy, muội…giận
phải không?
Lần đầu tiên bị người khác thổ lộ trực tiếp, mặt Phó Uyển nóng như
lửa, gật đầu hay lắc đầu đều không thích hợp, nàng vội vàng nói sang
chuyện khác:” Chuyện thứ 2?”
Nàng không trả lời khiến cho tâm tình Lương Thông trầm xuống, cánh tay càng ôm chặt nàng hơn, đến khi nàng nhỏ giọng hô đau mới buông lỏng một chút:”Nhị muội muội, đây là lần đầu tiên ta …..thích một người,ta là
người thô kệch, không biết làm sao cho muội vui, ta chỉ biết không nhìn
thấy muội ta liền ngủ không ngon giấc, nhìn thấy muội dù che mũ sat a
cũng vui vẻ. Ta thật muốn cưới muội, ta biết ta không xứng với muội, hôm nay muội cho ta một đáp án được không? Nếu muội không muốn, ta liền hết hy vọng, không tiếp tục tập võ nữa. Nếu muội cũng thích ta, muội không
cần nói gì cả, ta lập tức trở về lập tức đến nhà muội, để cho bá phụ bá
mẫu khảo nghiệm ta, chỉ cần có thể cưới muội, muốn ta làm gì cũng được”
Phó Uyển không biết phải nói như thế nào.
Hôn nhân là chuyện lớn, vốn là phải đến thương lượng với phụ mẫu, hắn nếu muốn hỏi cưới cần gì lại đến hỏi nàng trước?
“Muội không nói là ta có thể đến nhà muội hỏi cưới sao?” Lương Thông cuối xuống nhìn nàng, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng phải trả lời như thế nào đây?
Phó Uyển gấp đến muốn khóc rồi, quay đầu muốn bỏ đi. Thiên, Nàng như
vậy thật là quá đẹp, Lương Thông vốn không phải là người nhát gan, một
lần nữa đem nàng kéo vào trong ngực, kề sát tai nàng thở dốc:” Nhị muội
muội, muội muội tốt đừng dày vò huynh, muội cho huynh câu trả lời, huynh sợ huynh sẽ nhịn không được mà lại đến nhà tìm muội.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn cùng với hai từ muội muội khiến cho cả người Phó Uyển nhũn ra. Một cảm giác khác thường, xa lạ thật khiến cho nàng
sợ hãi, chống cự không được nàng đành phải nhỏ giọng cầu:” Huynh thả
muội ra, huynh không thả ta gọi ca ca”
“Muội nói cho ta biết muội đồng ý hay không”! Lương Thông túm lấy hai
bả vai nàng nhìn thẳng vào mắt nàng.” Muội nói ta ta biết ta lập tức
buông tay”
Ánh mắt hắn như có một ngọn lửa, Phó Uyển cảm thấy chính mình có khả năng bị đối phương đốt cháy như một ngọn cỏ nhỏ.
Đồng ý hay không?
Hình ảnh nam nhân ở dưới nước vừa cười vừa nhìn nàng hiện lên trước mắt, Phó Uyển nhắm chặt mắt cắn môi gật đầu.
Lương Thông nhìn nàng đến ngây dại, si ngốc nhìn vào khuôn mặt đỏ rực
của nàng “Tốt, tốt, ta hôm nay liền trở về nói với hai lão già, nhị muội muội….Uyển Uyển, nàng chờ ta, ngoan ngoãn chờ ta”
Phó Uyển không thể kiên trì nổi, đẩy hắn chạy nhanh ra ngoài, biết ca
ca và muội muội ở phía sau, nàng trốn đến đầu thuyền cho giấu khuôn mặt
hồng.
Lương Thông bị Phó Thần kéo đến nghiêm hình tra tấn, Phó Dung bước nhẹ đến bên cạnh tỷ tỷ ngồi xuống, thấy đôi tay cùng sườn mặt của tỷ tỷ đều hồng, nghĩ đến vừa rồi mình cũng nghe được, nhìn mặt hồ thở dài.
Tỷ tỷ vẫn giống như kiếp trước, dễ dàng rơi vào bể tình.
Thật ra tình cảm đến cùng là như thế nào, Phó Dung thật không hiểu.
Lúc gặp được Từ Yến, nàng biết được hắn là thế tử quận vương, là công
tử tôn quý nhất của Phủ Ký Châu ở Thành Tín Đô. Hắn học rộng tài cao,
dung mạo như Phan An, hắn đối với nàng nhất kiến chung tình, nam nhân
như vậy Phó Dung không tìm được lý do khiến nàng không vui vẻ. Nàng được gả đi trong sự vui mừng.
Sau đó nàng đã tìm được một tướng công sủng nàng còn nhiều hơn phụ
thân và huynh trưởng, nàng muốn cái gì, Từ Yến đều đáp ứng, yêu cầu
không lý do, hắn nghe đều cười, vui vẻ làm, gọi nàng là Nùng Nùng, đem
nàng để sủng trong lòng bàn tay.
Đoạn thời gian đó quá hạnh phúc, đến nổi nàng đã từng nghĩ nàng chính là nữ nhân hạnh phúc nhất.
Sau đó, bà bà Quận vương phi dẫn theo tiểu cô từ kinh thành trở lại.
Không bao lâu bà bà liền lập ra các quy củ, bắt nàng mỗi ngày phải thức
từ sớm, hầu hạ nàng dùng cơm. Tiểu cô đố kỵ ca ca sủng ái tẩu, trăm
phương ngàn kế tìm cách dẫn Từ Yến đi bồi nàng.
Phó Dung từ lớn lên trong sự nuông chiều, chưa từng bị khi dễ như vậy. Đó lại là mẹ chồng của nàng, quận Vương phi tôn quý, mẹ chồng không vui nàng đều tìm cách lấy lòng đều không được, nàng không có tiếng nói
trong phủ, người khác không nghe, mẹ chồng chính là trời trong phủ, mọi
người đều nghe nàng.
Phó Dung không vui vẻ, Tử Yến thay nàng nói chuyện bị bà bà mắng bất
hiếu, em chồng khóc kể nói ca có tức phụ quên muội muội. Bị dồn vào thể
giữa, một thời gian dài Từ Yến đã gầy xuống thật nhanh.
Cha chồng nhìn không được, giáo huấn bà bà một phen, bà bà cùng hắn
cãi vã một trận, chẳng những không bớt đi, ngược lại càng làm mọi chuyện lớn hơn.
Phó Dung không thể chịu được nữa, nhịn đến năm thứ 3, bởi vì nàng chậm chạp không mang thai, bà bà bức bách Từ Yến nạp thiếp, tuy rằng Từ Yến
không đồng ý nhưng Phó Dung vẫn cảm thấy thật mệt mỏi, ứng phó không nổi nữa thì nàng muốn hòa ly. Ban đầu nàng vốn còn do dự, nhưng nghe ca ca
nói năm sau phụ thân có khả năng chuyển vào kinh thành, Phó Dung lại hạ
quyết tâm.
Nàng không cần ở lại Tín Đô ủy khuất chính mình ở lại làm Thế Tử phi,
nàng mà mang danh không hòa ly nhưng lại được cha mẹ huynh trưởng yêu
thương sủng ái, huống chi dung mạo nàng đẹp, không chừng đến kinh thành
lại có thể gặp được duyên phận.
Đêm đó Từ Yến ôm nàng, cầu nàng đừng đi, hắn muốn mang nàng rời đi.
Nhưng hắn vốn là con nối dõi duy nhất của quận vương phủ, hắn không thể
đi được.
Nhốt mình trong thư phòng ba ngày, Từ Yến đi tìm cha chồng. Thế tử
quận vương hòa ly cũng không tốt, Phó Dung cùng người nhà sợ cha chồng
bị ngăn trở, phụ thân và nàng đã chuẩn bị tốt nhận hưu thư nhưng không
biết Từ Yến làm như thế nào, cha chồng đã đưa cho nàng thư hòa ly.
Từ Yến đưa nàng về nhà, PHó Dung khóc thật nhiều nhưng thật trong nội
tâm nàng thấy đã giải thoát.Cho nên khi xuống xe, khi Từ Yến kéo nàng ôm vào lòng, nàng cảm nhận được nước mắt của hắn rơi xuống cổ nàng, Phó
Dung liền biết, nàng nợ người này. Nàng không có xin lỗi hắn, nàng là
thiếu hắn một phần thật lòng.
Nàng thích thân phận Thế tử phi, nàng thích được cả các cô nương ở Tín Đô nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ, thích được Từ Yến sủng ái, nhưng nàng chưa từng chân chính thích Từ Yến, có lẽ nam nhân này không thể khiến
cho nàng có thể ủy khuất chính mình để lưu lại bên cạnh hắn,
Sau này nàng nhìn trúng An Vương, là bởi thích khí chất ung dung,
thích tánh không tranh không giành cùng với thân phận hoàng thúc của
hắn, đó cũng không phải là yêu, Từ Tấn chen ngang, nàng cũng chỉ đáng
tiếc một chút, sau đó liền suy nghĩ cuộc sống sau khi đến Túc vương phủ.
Đối với Từ Tấn, càng không thể nhắc đến tình cảm, Từ Tấn với nàng
chẳng qua chỉ là một chỗ dựa, là một vương gia mặt lạnh thích gây sức ép vào buổi tối, là một người đoản mệnh thích bắt nạt người khác.
Phó Dung cũng hiểu được, nàng vốn không phải là người tốt, không ôn
nhu hiền thục giống tỷ tỷ, không tài ba thanh quý như muội muội. Nhưng
rồi sao, nàng chỉ muốn sống thật tốt, chỉ cần có cơ hội thoát khỏi khó
khăn nàng sẽ bắt lấy, như là cùng Từ Yến hòa ly, như nàng chưa từng nghĩ tới sẽ thủ tiết vì Từ Tấn.
“Tỷ tỷ thích Lương đại ca phải không?” Từ trong hồi ức trở về, Phó Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay tỷ tỷ hỏi.
“Đừng nói nhảm” Phó Uyển phủ nhận
Phó Dung thực sự không hiểu, “Lương đại ca cũng coi như đoan chính,
nhưng hắn có vẻ phúc hắc, tuy bộ dạng khôi ngô nhưng cũng là người thô
kệch, không học cao, tỷ tỷ thích hắn ở điểm nào a?”
Tề Sách tốt xấu cũng có tiếng phó gia, kiếp trước tỷ tỷ ái mộ hắn có
thể hiểu, nhưng Lương Thông khô khan không biết ôn nhu là gì, tỷ tỷ tại
sao lại động tâm?
Việc hôn nhân còn chưa định, Phó Uyển vốn không muốn cùng muội muội
thảo luận chuyện này, nhưng cũng không nhịn được thay Lương Thông nói
vài câu:’ Như muội nói, những người nông dân dốt đặc cán mai đều không
đáng được cô nương thích? Nùng nùng, nhìn vào bề ngoài không thể đánh
giá được, muội vài xem cách hắn đối xử với muội…”
Nàng nói rất nhiều, Phó Dung lại không để vào trong lòng.
Ở trong mắt nàng, trái tim của đàn ông không có gì đáng quan trọng, Từ
Yến thật lòng đối với nàng, hắn cho nàng sống cuộc sống tốt đẹp sao? Mấu chốt vẫn là người kia có thể cho ngươi cái gì, nếu như chuyên phòng độc sủng cùng với cuộc sống tự do tự tại vui vẻ không thể đồng hành cùng
nhau, Phó Dung thà rằng lựa chọn vế sau.
Thật ra nàng muốn gả cho người như thế nào?
Phó Dung ngẩng đầu, nhìn về phía mặt nước xa xa.
Kiếp trước trong cảm nhận của nàng, nàng muốn được gả cho người muốn
tài có sắc, muốn quyền có thể, tài mạo song toàn nàng mới nhìn đến,
quyền thế có thể khiến cho sinh hoạt của nàng thoải mái, về phần sủng
ai, Phó Dung cảm thấy nàng có thể lấy được lòng của nam nhân vì thể nàng mới hợp tâm ý với Từ Yến.
Hiện tại thì sao? Yêu cầu chọn chồng của Phó Uyển vẫn không đổi, chỉ cần thêm phần gia quyến có thể dễ dàng sống chung.
Về phần Lương Thông, đối với hiểu biết của Phó Dung về Lương gia, tỷ
tỷ gả sang về sau không cần hầu hạ bà bà, làm chủ đương gia sẽ thực
thoải mái, Lương Thông là một nam nhân có bản lĩnh, có thể cho tỷ tỷ làm cáo mệnh phu nhân chỉ là vấn đề thời gian. Cái duy nhất Phó Dung thấy
không hài lòng chính là dung mạo, đen sẩm cường tráng, nhìn thế nào cũng không hợp với tỷ tỷ.
Nhưng mà tỷ tỷ nàng động tâm nha, nàng không thích có liên quan gì. Nàng vốn xem Lương Thông là huynh trưởng.
Phó Dung chỉ hy vọng Lương Thông có thể đối tốt với tỷ tỷ cả đời, làm cho tỷ tỷ thật hạnh phúc.