Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 212

Ngày xuân nắng sớm tươi đẹp, ngoài cửa sổ chim tước líu lo.

Phó Dung là bị Từ Tấn nháo tỉnh, thanh âm sùng sục sùng sục nuốt, so với Trăn ca nhi ăn còn vang hơn.

"Vương gia..." Phó Dung tức đẩy đầu hắn, Trăn ca nhi đầu tháng dứt
sữa, nàng cũng muốn ngừng, Từ Tấn như vậy, nàng phải làm thế nào?

Từ Tấn lưu luyến bò lên, môi ẩm ướt dán lên khuôn mặt nàng, "Nùng Nùng thật thơm."

Hắn thích nhất thời điểm không cần thượng triều, thích nhất sáng sớm
cùng nàng thân mật, nàng nửa tỉnh nửa mê, cả người vô lực, khi dễ tốt
nhất. Hôn nhẹ mắt nàng buồn ngủ nhập nhèm, Từ Tấn ôm lấy eo nàng, nhân
lúc trướckhi nàng phản ứng lại thì tiến vào.

Phó Dung triệt để không có cách nào ngủ nữa, không muốn ứng phó lại
không thể không ứng phó, cuối cùng thân bất do kỷ, như ở trong mưa gió
phiêu đãng.

Cuối tháng 3 sáng sớm còn có chút lạnh, hai vợ chồng lại ra một thân mồ hôi.

Từ Tấn rốt cuộc đi xuống, Phó Dung thở hồng hộc, nhìn sắc trời bên
ngoài, vừa lau lau vừa vội vã thúc hắn: "Vương gia mau dậy đi, một lát
Trăn ca nhi tới."

Vừa dứt lời, trong viện truyền đến tiếng cười Trăn ca nhi nhẹ nhàng,
còn có tiếng gọi líu lo. Phó Dung mặc đồ động tác khựng lại, ánh mắt
nhìn nam nhân bên cạnh hở ngực lộ bụng, tai nghe bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng chim non gọi có vài phần quen thuộc, "Là ngỗng sao? Vương gia
mang đến?"

Vừa nói, một bên trở tay lên eo buộc dây lưng.

Từ Tấn đưa tay giúp nàng, buộc xong đột nhiên ngồi dậy, một đôi bàn
tay to vòng qua, cắn lỗ tai nàng nói: "Đã quên tình cảnh chúng ta gặp
nhau lần đầu tiên, tiểu nha hoàn chăn ngỗng?"

Phó Dung thoáng nhớ ra rồi.

Nhớ tới lúc ấy bộ dáng Từ Tấn hung hung ba ba, Phó Dung dùng khuỷu tay đẩy lồng ngực hắn, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Khâm sai đại nhân lúc ấy là cố ý xốc mũ che của ta lên đi? Có phải lúc ấy đã có ý quấy rối hay
không?"

Từ Tấn không thấy xấu hổ thì thôi lại còn thấy vinh quang, thản nhiên
thừa nhận nói: "Đúng vậy, bản quan ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy,
ngày đó lần đầu gặp Phó tam cô nương, chẳng những coi trọng cô nương mĩ
mạo, càng nhìn ra cô nương trong quần áo phong cảnh bậc nào..." Linh
hoạt đem dây lưng hắn vừa tự mình thắt lại cởi ra, Phó Dung muốn trốn,
hắn ngang ngược đem người kéo trở về, đầu vùi ở trong ngực nàng không
chịu đi.

Lại náo loạn một trận, hai người mới quần áo chỉnh tề đứng lên thu thập.

Mặc đồ tốt rồi, Phó Dung tò mò đi ra ngoài, thấy Lăng Thủ dắt Trăn ca
nhi đuổi theo sau một đám ngỗng nhỏ. Ngỗng nhỏ màu lông đón xuân sáng
ngời so với Đoàn Đoàn một thân xanh phỉ thúy lục cũng không kém nhiều,
Trăn ca nhi thích cực kỳ, mẫu thân hắn thích nhất gọi hắn, hắn cũng
không nghe thấy, lắc lắc lư lư đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Phó Dung đột nhiên có loại cảm giác mất mác vì bị nhi tử vứt bỏ.

Trước kia nhi tử tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là tìm mẫu thân a!

Nàng không cam tâm, đi qua ngăn phía trước người tiểu tử, "Trăn ca nhi đi, chúng ta rửa mặt trước, rửa mặt xong lại trở ra nhìn ngỗng."

Trăn ca nhi không theo, dắt Lăng Thủ vòng qua mẫu thân, tiếp tục đuổi ngỗng.

Nhi tử không nghe lời nàng...

Phó Dung ngớ tại chỗ, ánh mắt đuổi theo tiểu thân ảnh nhi tử, rơi vào
trên tay nhỏ của hắn nắm chặt Lăng Thủ, trong lòng sùng sục bốc lên nước chua.

Từ Tấn đứng ở trước cửa nhìn nàng ngốc dạng, mắt phượng mỉm cười.

Người này chính là khẩu thị tâm phi, trước kia suốt ngày oán giận bị
nhi tử quấn không có một chút nhàn rỗi, hiện tại nhi tử không quấn nàng, nàng lại khổ sở. Nhìn Lăng Thủ an an ổn ổn dắt Trăn ca nhi đuổi ngỗng,
Từ Tấn ngược lại thực hài lòng, nam hài tử, mới bắt đầu có thể dính mẫu thân, lớn chút vẫn phải sớm cùng nam hài tử chơi đùa, miễn cho bị hắn
nương chiều hư.

Trong đầu chẳng biết tại sao hiển hiện ra thân ảnh Lục đệ, Từ Tấn
ngưng lại tươi cười, trầm giọng hướng Trăn ca mới nói: "Lại đây, rửa mặt xong rồi chơi!"

Phụ thân âm thanh so mẫu thân lớn hơn nhiều, Trăn ca nhi dừng bước
chân lại, thấy phụ thân nghiêm mặt, tiểu tử sợ hãi, quay đầu nhìn, hướng mẫu thân đi qua, "Ôm một cái!"

Mặc dù bị cha hắn dọa tới, nhìn khuôn mặt nhi tử nhỏ nhắn quyến luyến, Phó Dung trong lòng vẫn thoải mái rất nhiều, cúi người đem nhi tử bế
lên, không vội vã đi vào, cười hỏi Lăng Thủ: "Ngươi rửa mặt sao?"

Lăng Thủ gật gật đầu, hắn rất sớm đã tỉnh.

Phó Dung liền nói: "Vậy ngươi cùng nhũ mẫu đi dùng cơm trước, ăn cơm
xong lại qua bồi Thế Tử." Từ Tấn không ở đây, nàng có thể để đứa nhỏ này và nàng cùng bàn, Từ Tấn tới, Phó Dung chỉ sợ đường đường Túc vương
gia mất hứng vì cùng một đứa nhỏ nhà nông dùng cơm.

Lăng Thủ ngoan ngoãn đi chỗ nhũ mẫu.

Phó Dung ôm nhi tử đi vào trong phòng, lau sáp thơm cho tiểu tử thì ôn nhu hỏi hắn: "Trăn ca nhi thích mẫu thân hay là thích Lăng Thủ a?"

"Nương!" Trăn ca nhi ngọt ngào đáp, nghiêng thân mình nho nhỏ dựa vào trong ngực mẫu thân.


Phó Dung yên tâm.

Từ Tấn giở trò xấu hỏi: "Kia Trăn ca nhi thích cùng nương chơi hay là cùng Lăng Thủ chơi?"

Trăn ca nhi như cũ không chút do dự kêu nương.

Phó Dung đắc ý cười.

Kết quả ăn xong bữa sáng, Trăn ca nhi lại cùng Lăng Thủ đuổi ngỗng,
Phó Dung cố ý từ trong viện trở về phòng đợi. Trước kia nàng như vậy,
Trăn ca nhi không bao lâu liền khóc tìm mẫu thân, không cho phép mẫu
thân biến mất trước mắt hắn một lúc. Ngày hôm nay tốt lắm, Phó Dung ở
trong phòng uống xong một bát trà, bên ngoài Trăn ca nhi còn cười khanh khách đâu.

Phó Dung trong lòng khó chịu, thấy Từ Tấn ở bên kia âm u nhìn nàng,
nàng nhịn không được tiến đến, vùi vào ngực hắn oán giận: "Trăn ca nhi
không cần ta..."

Nàng có ca ca có đệ đệ, biết nam hài tử càng lớn càng không thích cùng mẫu thân ở một nơi, ghét bỏ mẫu thân quản việc này quản việc kia,
nhưng Trăn ca nhi mới qua tròn tuổi đã không dính nàng... Càng nghĩ
càng khó chịu, dường như nhi tử bị người cướp đi, Phó Dung chớp chớp
mắt, nước mắt rơi xuống.

Từ Tấn bỗng nhiên có loại khoái cảm trả thù.

Nàng cũng biết loại tư vị này?

Khi chưa sinh nhi tử, nàng mỗi ngày đều ở vương phủ chờ hắn trở về,
hắn mới tới cửa Phù Cừ viện, nàng liền trang điểm xinh đẹp ra nghênh
đón, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau thân
thiết, ánh mắt nàng như thể dính chặt ở trên người hắn, dù nàng bởi vì
trừ bỏ nhìn hắn không có người khác để nhìn, Từ Tấn cũng hưởng thụ.

Nhưng là từ lúc Trăn ca nhi sinh ra, trong mắt nàng liền không có hắn, một lát dỗ Trăn ca nhi chơi, một hồi ôm hắn đi ngủ, một hồi kể chuyện
cho hắn, mình ở bên cạnh ngồi giống một người ngoài. Từ Tấn thích nhi
tử, cùng thích Phó Dung như vậy, nhưng đột nhiên bị nhi tử cướp đi tất
cả lực chú ý của thê tử, trong lòng hắn trống trải, cố tình không có
cách nào nói ra, sợ bị nàng chê cười.

Cũng may loại cảm giác trả thù hoang đường kia thoáng qua liền bị cảm giác không biết nên khóc hay cười thay thế.

Hắn cười nâng cằm nàng lên, thấy nàng còn rơi lệ, cố ý dỗ nói: "Lăng
Thủ là nàng tìm về cho Trăn ca nhi, hiện tại lại ghét bỏ hắn cướp Trăn
ca nhi, vậy ta bảo Hứa gia đưa hắn trở về?"

Phó Dung lắc đầu, Lăng Thủ là đứa trẻ ngoan, nàng không muốn chọc người ta khóc.

"Không cho phép đưa trở về, vậy phải làm gì bây giờ?" Từ Tấn giả trang khó xử đáp.

Phó Dung cũng chính là nhất thời xót xa, cúi đầu xoa xoa mắt, thở dài: "Cứ như vậy đi, nhìn hắn cùng Lăng Thủ chơi tốt như vậy, sau này ta
cũng có thể dành thời gian làm việc khác."

"Làm cái gì?" Từ Tấn nâng mặt nàng hỏi, mắt mang chờ mong.

Phó Dung không lưu ý, nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, cười nói: "Có thể
ra ngoài dạo chơi a, đã lâu không dạo cửa hàng, hiện tại có Lăng Thủ
cùng nhũ mẫu dỗ, ta đi ra ngoài một hai canh giờ Trăn ca nhi có lẽ cũng
sẽ không khóc."

Từ Tấn hừ lạnh, xoa bóp mặt nàng nói: "Nàng sao không nghĩ có thể dành thêm nhiều thời gian bồi ta?" Không cho Phó Dung giật mình hoặc cơ hội giải thích, hắn bắt đầu liên tục quở trách, "Chính nàng tính xem, đã
bao nhiêu lâu không khâu xiêm y cho ta, đã bao lâu không một mình cùng
ta ăn cơm, bao lâu không bồi ta tản bộ?"

Phó Dung nghẹn họng nhìn trân trối.

Từ Tấn mắt chăm chú nhìn nàng, cho nàng thấy bất mãn trong mắt hắn.

Phó Dung nhìn thấy, hồi tưởng một năm qua, hai vợ chồng trừ buổi tối, vào ban ngày gần như thật sự không có một mình cùng một chỗ.

Nàng không phát giác là bởi vì nàng dốc lòng trên người con trai, Từ Tấn phát hiện bất mãn bởi vì hắn để ý nàng càng nhiều đi?

Nhà vương gia khác, thê tử chăm sóc đứa nhỏ, hắn đại khái có thể đi
chỗ thiếp thất hưởng thụ ôn hương noãn ngọc. Từ Tấn không có, nhìn hắn
ánh mắt ba ba đáng thương, rõ ràng là hoài oán đã lâu.

Đây cũng là bởi vì hắn thích nàng a, nguyện ý đợi nàng dành ra thời gian.

Phó Dung đột nhiên rất hổ thẹn, giơ tay vòng lấy cổ hắn, ngoan ngoãn
nhận sai: "Đều là ta không tốt, vắng vẻ vương gia, về phủ ta lập tức
khâu cho vương gia bộ quần áo xuân, khâu bộ áo bào hè, ta cũng tự mình
xuống bếp vì vương gia nấu ăn, ăn cơm xong chúng ta lại cùng nhau đi tản bộ?"

Nàng ánh mắt ôn nhu như nước, Từ Tấn trái tim kia giống như được gió
xuân thổi qua, cả người khoan khoái, cúi đầu hôn nàng: "Ta xiêm y đủ
nhiều, không cần nàng giúp ta làm, xuống bếp nấu ăn dễ bị thương, ta
cũng luyến tiếc nàng vất vả, tản bộ cũng không tệ, nói nhiều không bằng
làm ngay, chúng ta bây giờ đi luôn? Thôn trang này ta đã đến một lần,
cảnh sắc cũng tạm."

Phó Dung nhìn xiêm y trên người, cười dịu dàng hỏi hắn: "Vương gia chàng nói xem, ta có phải nên đổi xiêm y hay không?"

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào ngực nàng: "Không cần, ánh mắt ta có thể
nhìn xuyên qua váy áo, nàng mặc cái gì ở trong mắt ta đều giống nhau."


Hắn không đứng đắn, Phó Dung nhẹ nhàng đập một cái vào ngực hắn.

Nàng yếu ớt khả ái, Từ Tấn ôm lấy nàng muốn hôn, Phó Dung nhắm mắt
lại, ngẩng đầu chờ. Đáng tiếc còn chưa đụng tới đâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh Lan Hương cố ý nâng cao: "Thế Tử đi chậm chút, nơi
này có bậc cửa."

Phó Dung mau chóng lui ra, cúi đầu nhìn, thấy xiêm y yên lành, thở một hơi.

"Nương!" Trăn ca nhi một tay vịn khung cửa, một tay có khuôn có dạng đẩy rèm ra, nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

"Nương ở chỗ này, Trăn ca nhi tìm nương làm gì?" Phó Dung nhanh chóng bước tới, đem người bế lên.

Trăn ca nhi chỉ ra bên ngoài: "Ngỗng!" Nói chuyện thì thân thể xoay ra bên ngoài, ý tứ là cho mẫu thân ôm hắn đi nhìn.

Phó Dung nhìn Lăng Thủ đứng ở cửa, cười ôm nhi tử đi nhìn ngỗng, xem ra nhi tử vẫn dính nàng đâu.

Nàng vui thích đi ra ngoài, Từ Tấn ngửa mặt nằm ở trên giường, mặt
không biểu cảm, sau một lát mới đi ra ngoài, bồi thê tử vội vàng đi chơi với một đám ngỗng vàng trong vườn. Trăn ca nhi thích bạn chơi Lăng Thủ
này, nhưng nhất định là càng ưa thích phụ thân, mẫu thân, một tay dắt
một người, mệt mỏi liền để phụ thân ôm.

Buổi sáng chơi được tận hứng, giữa trưa ăn cơm xong Trăn ca nhi mệt nhọc, ngủ không bao lâu còn ngáy.

Phó Dung ngồi một bên, nhìn thế nào đều thấy không đủ.

"Đi." Từ Tấn đột nhiên đem nàng kéo dậy.

Phó Dung khó hiểu: "Đi chỗ nào?"

Từ Tấn kéo nàng ra trong phòng mới nghiêm mặt nói: "Đi tản bộ cùng ta."

Phó Dung lúc này mới nhớ ra buổi sáng nàng đã hứa, nhịn cười nói:
"Hiện tại bên ngoài trời đang nắng gắt đâu, đổi hôm khác đi?"

Từ Tấn không nói chuyện, làm bộ muốn khiêng nàng lên đầu vai. Tư thế
kia một chút cũng không thoải mái, Phó Dung vội vàng xin tha, lấy mũ che theo hắn đi ra, hai người ai cũng không có người đi theo, đi trong im
ắng, chỉ có tiếng chim hót trong vườn hoa, lại có cảm giác lén hẹn hò.

Từ Tấn ngại mũ che chướng mắt, cứng rắn bỏ xuống, treo lên nhánh cây.

Phó Dung liền chỉ chọn chỗ bóng cây để đi, cũng may hiện giờ trời chưa thực sự quá nóng, buổi trưa cũng còn coi như mát mẻ.

"Vương gia muốn mang ta đi đâu vậy a?" Nhìn ra Từ Tấn dường như có đích đến đi, Phó Dung tò mò hỏi.

Từ Tấn chỉ về phía rừng anh đào trước mặt.

Anh đào hồng nhạt sum xuê như biển, rực rỡ kiều diễm, Phó Dung nhìn
rất thích, cũng thực hưởng thụ thời gian hai người như vậy.

Đi vào rừng anh đào, lại thấy bên trong trên từng thân cây đã buộc
tầng tầng sa hồng, từng vòng theo gió mát đong đưa, như vào tiên cảnh.

Phó Dung thảng thốt quên cả đi.

Từ Tấn đem nàng bế lên, đi tới phía trước, anh đào như hóa thành sa
hồng, Phó Dung bản năng mà đưa tay giúp hắn vén lên. Một tầng lại một
tầng, cuối cùng đi vào trong biển hoa. Vài cây anh đào ở giữa đất trống, trải một tầng sa hồng, từng dải sa mỏng phía trên đếm không hết tầng
tầng lớp lớp cánh hoa anh đào, gió từ ngọn cây thổi tới, có cánh hoa
xoay tròn từ trên cành rơi xuống, biến mất vào biển hoa.

"Đây..."

"Thích sao?" Từ Tấn đem nàng đặt trên đất, nàng si mê cảnh tượng trước mắt, hắn si mê ánh sáng trong mắt nàng.

Phó Dung nhìn hắn, cười thỏa mãn.

Không nhiều lời, nàng buông tay Từ Tấn ra, chậm rãi đi về phía trước.
Tới trước giường trải lớp cánh hoa dầy kia, nàng dừng lại, nhấc chân
bước lên trên thì giày thêu đã biến mất, vớ lụa trắng bước vào cánh hoa, mau chóng bị cánh hoa che giấu. Phó Dung có cảm giác nhẹ bẫng, như là
dẫm vào trong mây mù, nàng xoay người, ngẩn người nhìn nam nhân tuấn mĩ.

Nàng nhìn hắn, ngoại trừ cười, không biết còn có thể làm cái gì.

Từ Tấn đi nhanh tới, cúi đầu nhìn nàng: "Nùng Nùng, nàng thật đẹp, nếu như nàng cởi bỏ quần áo, khẳng định sẽ càng đẹp."

Phó Dung mặt thoáng cái đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn một vòng màn che sa hồng chung quanh, cuối cùng cũng hiểu được mục đích Từ Tấn bố trí lần
này.

Nhưng đây là giữa ban ngày a, chẳng lẽ muốn nàng tại mảnh rừng anh đào này cho hắn?

"Không cần..." Phó Dung nhịn không được lùi bước.

Từ Tấn kéo nàng lại, một tay chế trụ eo nàng, một tay cởi xiêm y nàng, môi dán lỗ tai nàng: "Không cần cũng phải cần, nàng có biết ta vì một
ngày này chờ mong bao lâu sao?"

Phó Dung không biết, nàng cái gì đều không biết, dính sát vào hắn,
phảng phất như vậy hắn sẽ không có cách nào đem xiêm y nàng cởi xuống.
Nhưng nàng đánh giá quá cao khí lực của mình, Từ Tấn vô cùng dễ dàng đem nàng quay lại, bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, động tác ngả ngớn như thế nàng cũng chỉ có thể xấu hổ chấp nhận.

Váy dài rơi xuống đất, đảo mắt mĩ nhân như ngọc.

Từ Tấn cũng không vội vã hưởng thụ, lùi ra sau vài bước, tùy ý ngắm nàng.

Nam nhân chậm chạp không có động tĩnh, Phó Dung thẹn, mở mắt ra, phát
giác Từ Tấn lớn mật nhìn, nàng vội vã đi nhặt xiêm y trên mặt đất. Từ
Tấn giành trước nắm xiêm y lên vo tròn ném ra phía sau Phó Dung. Phó
Dung nghĩ cũng không nghĩ liền đi nhặt, chạy vài bước đột nhiên ý thức
được Từ Tấn chính là muốn nhìn nàng ở trước mắt hắn chạy đâu, trên mặt
vụt bắt lửa, mau chóng trốn đến sau cây anh đào gần nàng nhất, tức đến
mắng hắn: "Vương gia chàng vô lại!"

Không có ai lên tiếng.

Phó Dung chờ một lát, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy
động tác Từ Tấn nới quần ra, quần dài rơi xuống đất, lộ ra...

Phó Dung vội vàng rụt đầu về.

Phía sau cây truyền đến tiếng bước chân, Phó Dung âm thầm sốt ruột,
chạy thì làm hắn thỏa mãn ý nguyện, không chạy bị hắn bắt lấy...

Phó Dung nhận mệnh ngồi xổm xuống, hai tay che mặt.

Vì thế Từ Tấn giống như xách thỏ ngốc đỡ người dậy, ôm tới giường hoa.

"Lạnh..." Phó Dung nhắm mắt, kiều kiều oán giận.

"Lập tức sẽ không lạnh."

Từ Tấn quỳ trước người nàng, si ngốc ngắm nghía, thật sự nhịn không
được, hắn chậm rãi hôn lên, "Nùng Nùng nàng nói xem, có phải nàng là hồ
yêu hóa thành, cố ý đến câu hồn ta hay không? Không sao, ta cho nàng,
nói xem nàng hút bao nhiêu lần mới đủ? Nàng nói a, nàng nói bao nhiêu
lần ta cho nàng bấy nhiêu lần, bản vương không cần mạng nữa, chỉ cần
nàng..."

Nàng có bao nhiêu xinh đẹp, hắn có bấy nhiêu thô bỉ, mà nàng chỉ có thể khóc sướt mướt cam chịu, uất ức làm hồ ly tinh.