Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 209

Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, Gia Hòa đế cũng tò mò tiểu tử sẽ bắt cái gì, nghe Vạn Toàn nói là trâm cài hoa mai, Gia Hòa đế thiếu
chút nữa cười ra tiếng.

Vạn Toàn lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy Gia Hòa đế vẻ mặt đều là cười, hắn cũng cười ở trong lòng. Người này a, làm trưởng bối, nếu
thích thì nhìn cái gì cũng đều thấy tốt, không thích thì dù bắt văn
phòng tứ bảo hay cung tên đao thương cũng có thể tìm được chỗ không vừa
mắt.

Gia Hòa đế thật không đem chuyện chọn đồ vật đoán tương lai coi là to tát.

Nghe nói trước kia Thái Tử chọn đồ vật đoán tương lai thì nhặt ngọc
bội long văn, cuối cùng hoàng vị không phải cũng rơi vào trong tay hắn?
Cho nên những trò trẻ con này căn bản không tính là gì, chính là thêm
việc vui mà thôi, Trăn ca nhi mỗi ngày ở trước mặt nương hắn, không chọn trang sức lại chọn nghiên mực thì cũng quá kỳ quái.

Hôm đó Gia Hòa đế liền chuẩn tấu chương Từ Tấn thỉnh phong Thế Tử cho Trăn ca nhi.

Trong năm con trai, Thái Tử bên kia không cần phong, vài người khác
chỉ có lão Tứ có nhi tử, phong Thế Tử cũng coi như là thêm việc vui đi.

Ý chỉ xuống, Từ Tấn nhích gần đến trước mặt Phó Dung đòi thưởng.

Từ Tấn coi trọng nàng, coi trọng con trai của bọn họ, Phó Dung
trong lòng quả thật cao hứng, buổi tối bồi hắn hảo hảo náo loạn một lần, sáng ngày hôm sau hông mỏi không bò dậy nổi, cường đánh tinh thần dỗ
nhi tử.

Hai mươi lăm tháng hai tảo triều, Gia Hòa đế thông cáo triều thần,
ngày mai thánh giá lên đường đi Linh Sơn săn xuân, cuối tháng 4 mới hồi
kinh.

Tin tức này trong tháng giêng đã truyền ra, trên triều đình đã sớm
chuẩn bị tốt, bất quá Gia Hòa đế trước khi đi mới tuyên bố vài vương gia đi hay ở.

Thành vương còn đang thủ hiếu, hắn nhất định là không đi. Khang vương
phi sắp trở dạ, Gia Hòa đế quan tâm lệnh cho Khang vương ở nhà bồi tức
phụ. Còn lại vài người, Thái Tử, An vương, Hoài vương tùy giá, Túc vương lưu lại kinh thành, cùng cộng đồng nội các phụ chính.

Tin tức vừa ra, cả triều ồ lên.

Các triều đại Hoàng Thượng xuất hành, thông thường đều lưu Thái Tử ở kinh giám quốc, Gia Hòa đế lại đem trọng trách này sắp xếp cho Túc
vương, chẳng lẽ...

Thái Tử trong lòng càng phiên giang đảo hải.

Mẫu hậu còn nhốt ở Phượng Nghi cung không gặp được, phụ hoàng lại đột
nhiên hạ ý chỉ như vậy, chẳng lẽ trong lòng thật sự giận chó đánh mèo
hắn?

Thái Tử phi bình tĩnh trấn an nói: "Gia đừng nóng vội, thánh ý khó dò, hiện tại chúng ta làm gì cũng vô dụng, dù sao phụ hoàng chỉ đi hai
tháng, ngài tới bên kia an tâm bồi phụ hoàng là được, chúng ta làm được
ngay thẳng ngồi được đoan chính, phụ hoàng không có đạo lý bất mãn
ngài."

Thái Tử thở dài, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Chính sự nói xong rồi, Thái Tử phi tùy ý hỏi: "Chuyến đi Linh Sơn này, ngài tính toán mang ai đi theo hầu hạ? Hủ ca nhi còn nhỏ, ta không có
cách nào bỏ hắn xuống, lần này không thể bồi ngài đi rồi."

Thái Tử vỗ vỗ tay nàng: "Ừm, ngươi an tâm chiếu cố Hủ ca nhi, ta mang trắc phi, Chương ca nhi đi."

Phụ hoàng thích cháu trai, Hủ ca nhi quá nhỏ, thân thể cũng không tốt, hắn mang theo Chương ca nhi trầm ổn hiểu chuyện, hai cha con cùng nhau ở trước mặt phụ hoàng tận hiếu, hắn không tin phụ hoàng thật sự động ý
nghĩ phế hắn. Phế Thái Tử tất nhiên có thể bởi vì hắn không có bản lĩnh

như lão Tứ, nhưng cũng không có phạm sai lầm lớn. Có lẽ lần này phụ
hoàng chỉ là mượn chuyện này cảnh cáo hắn cùng mẫu hậu thôi.

Nhất định là như vậy.

Hơn nữa phụ hoàng mang Thục phi, Lệ phi đi, lưu Nhu phi tạm quản sự vụ hậu cung, mà không phải là đem hậu cung giao cho Thục phi lớn tuổi quản lý, chứng tỏ hắn cũng đề phòng lão Tứ đó sao, sợ bọn họ mẫu tử khống
chế nội cung ngoại đình...

Ý nghĩ xuất hiện, Thái Tử an tâm, lại cùng Thái Tử phi nói vài câu, liền đi chỗ Phó Ninh bên kia, bảo nàng chuẩn bị hành lý.

Thái Tử phi đưa hắn ra khỏi viện tử, nhìn theo bóng dáng Thái Tử dần
dần đi xa, nghĩ tới hắn cùng mẫu tử Phó Ninh ở Linh Sơn với nhau hai
tháng, hệt như người một nhà bình thường, hai tay trong tay áo dài kìm
lòng không được siết thành quyền.

~

Bởi vì lĩnh trọng trách, Từ Tấn ở Sùng Chính điện dùng cơm chiều, lại
nghe Gia Hòa đế dặn dò thông suốt, lúc này mới vội vàng hồi phủ.

Phó Dung ở trong phòng ngồi, nghe được tiếng bước chân, nàng buông gương nhỏ trong tay, bước nhanh ra ngoài đón.

"Ăn rồi sao?" Từ Tấn liếc mắt quan sát nàng một cái, nhẹ giọng hỏi.

Phó Dung hỏi ngược hắn: "Vương gia ăn rồi sao?"

Từ Tấn cố ý nói: "Còn chưa."

Phó Dung cười: "Ta cũng chưa dùng đây, vương gia muốn ăn cái gì, ta để phòng bếp đi chuẩn bị."

Từ Tấn nhíu mày, ngăn nàng lại, đem nàng ôm vào trong ngực: "Đã nói ta trở về trễ, nàng không cần chờ ta, sao không nghe lời?"

Phó Dung ủy khuất mà chọc lồng ngực hắn: "Ta sợ vương gia một người ăn cơm không ngon."

"Nhưng ta đã ăn rồi." Từ Tấn nắm lấy đầu ngón tay nàng đáp, "Nàng xem, lại uổng công đợi."

Phó Dung bật cười, ngửa đầu nhìn hắn: "Không uổng công đợi, kỳ thật ta cũng đã ăn..."

Nói còn chưa dứt lời, bị Từ Tấn một phen khiêng lên đầu vai, sải bước vào trong phòng.

Một phen trừng phạt cùng xin khoan dung qua rồi, trong màn lụa rốt
cuộc bình tĩnh lại, Phó Dung nhắm mắt nằm sấp ở trên người Từ Tấn, giống như vừa mới luyện chân xong, cả người nhức mỏi, lại có một loại vui
sướng khó có thể hình dung. Từ Tấn cũng rất hưởng thụ, lồng ngực phập
phồng hữu lực, bàn tay to ở trên người nàng vuốt ve qua lại.

"Không thể đi Linh Sơn, nàng có phải rất thất vọng hay không?" Nghĩ
tới thảo nguyên rừng núi Linh Sơn, nghĩ tới đời trước hai người gặp nhau ở đây, Từ Tấn có chút tiếc nuối. Hắn muốn mang nàng đi, duyên phận hai
người bắt đầu từ Linh Sơn, hắn muốn cho mảnh sông núi kia chứng kiến
cuộc sống mới của bọn họ, cũng tò mò Phó Dung trở lại chốn cũ thì sẽ có
cảm xúc gì.

Phó Dung lắc lắc đầu, âm thanh như cũ mang theo thở dốc làm cho người
mơ màng: "Một chút cũng không thất vọng, Trăn ca nhi quá nhỏ, phụ hoàng
thật gọi vương gia tùy giá, ta đi thì lo lắng Trăn ca nhi còn nhỏ tuổi
chịu đựng xe ngựa mệt nhọc, lại không thể bỏ hắn một mình ở vương phủ.
Cùng Trăn ca nhi lưu lại thì lại luyến tiếc phải chia cách với vương
gia. Như bây giờ tốt nhất, chúng ta một nhà 3 người mãi mãi ở bên nhau."

Linh Sơn có cái gì tốt, đời trước đi là muốn câu lang quân như ý, đời này nàng đã có Từ Tấn, cần gì chịu đựng xe ngựa xóc nảy chạy đến? Ngộ
nhỡ gặp được An vương, Từ Tấn lại bốc lên dấm chua.


Nàng dịu dàng nhỏ nhẹ, Từ Tấn nghe cả người thoải mái, đem người nhắc nhắc kéo lên trên, hôn cái trán nàng: "Nùng Nùng nói rất đúng, ta cũng
luyến tiếc để nàng cùng Trăn ca nhi lại, chúng ta về sau có cơ hội lại
đi Linh Sơn, nàng chờ đó, qua một thời gian trời ấm áp chút, ta mang mẹ
con các nàng đi thôn trang giải sầu."

"Vương gia có thời gian?" Phó Dung tò mò hỏi, "Phụ hoàng để cho chàng phụ chính..."

Đời này thật sự thay đổi rất nhiều, Phó Dung nhớ, đời trước Thái Tử An vương Từ Tấn đều đi Linh Sơn, nàng không nhìn thấy Thành vương, cho nên lần kia hẳn là Thành vương ở lại kinh. Đời này Đoan phi chết, Thành
vương thủ hiếu, công sự phụ chính liền rơi vào Từ Tấn.

Từ Tấn cười cười, một bên vuốt tóc dài một bên giải thích: "Chính sự
có nội các, ta mỗi ngày đi qua điểm danh là được, trừ phi có đại sự,
không cần ta nhúng tay."

Phụ chính người người coi trọng, nhưng cũng chính là vinh quang nhất
thời, phụ hoàng trở về là không còn chuyện của hắn, chỗ tốt chân chính
không mò được, ngược lại bởi vậy hỏng bét, làm Thái Tử kiêng dè. Cho nên Từ Tấn còn thật sự không phải rất muốn tiếp nhận phần công sự này.

Phó Dung cũng hiểu được đạo lý này một chút, nàng ra ngoài thì nội
viện giao cho Ôn ma ma quản lý. Ôn ma ma thành thật làm bổn phận, quay
về đem đối bài trả cho nàng. Ôn ma ma trừ bỏ một phen bận rộn, không
được chỗ tốt nào. Đương nhiên bà có thể lợi dụng thời cơ tìm chút nước
mỡ (lợi nhỏ), ở giữa tham ô túi riêng, nhưng bị nàng tra ra thì làm thế
nào đây?

Nghe ngữ khí Từ Tấn, hắn hẳn cũng hiểu được đạo lý này, cho nên thái
độ nhàn nhã, Phó Dung liền yên tâm, từ trên người hắn dịch xuống: "Mệt
nhọc, vương gia ngủ đi."

Từ Tấn đem nàng còn đang nhập nhèm ôm vào trong ngực, nghĩ tới sáng
mai phải đưa phụ hoàng ra khỏi thành từ sớm, hắn cũng nhắm hai mắt lại.

Phó Dung ngủ thẳng giấc tới hừng đông, căn bản không biết Từ Tấn dậy khi nào.

Ôm Trăn ca nhi dùng bữa sáng thì Phó Dung đột nhiên nhớ ra.

Ca ca cũng đi Linh Sơn, Nhị công chúa cũng đi...

Chuyện Tết Nguyên Tiêu đêm đó, Nhị công chúa không muốn nói, Phó Dung
cũng không truy hỏi. Sau này tìm cơ hội hỏi ca ca, tên kia có lẽ là bận
tâm mặt mũi Nhị công chúa, một câu đều không nói với nàng, không để cho
nàng nửa điểm đầu mối.

Phó Dung cảm thấy Nhị công chúa thật thích ca ca, tuổi không phải vấn
đề, bởi vì đời trước nàng rơi xuống nước thì ca ca vẫn đang cô độc, mà
khi đó Nhị công chúa đã trở thành đại cô nương mười lăm tuổi. Chỉ là ca
ca trong sự việc này vẫn luôn không thông suốt, huống chi không nói hắn
có thích Nhị công chúa hay không, Gia Hòa đế sẽ đáp ứng sao?

Cũng không đúng, khi đó Gia Hòa đế đã...

"Vương phi cẩn thận!"

Lan Hương đột nhiên la hoảng một tiếng, Phó Dung đột ngột hoàn hồn, lại thấy chén cháo trên bàn đổ...

Phó Dung vội vàng ôm Trăn ca nhi đứng lên, tránh cho cháo nóng đổ vào người.

Trăn ca nhi tay ú nần còn nắm chặt muỗng đâu, nhìn cháo kia theo bàn
chảy xuống, lại nhìn Lan Hương vội vàng tiến lên dọn dẹp bàn, Trăn ca
nhi cũng biết mình gây họa, tiểu tử chớp chớp mắt, bất an mà ngẩng đầu
lên.

Phó Dung cướp muỗng trong tay hắn, đẩy tay nhỏ hắn ra kiểm tra, "Có phỏng hay không?"

Trăn ca nhi ngoan ngoãn lắc đầu.

Phó Dung thở nhẹ một hơi, thấy nhi tử thật cẩn thận, nàng cười cười,
hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Không sao không sao, nương không tức
giận, đi, nương dạy Trăn ca nhi dùng muỗng."

Mẫu thân không trừng mắt, cũng không đánh mông hắn, Trăn ca nhi cao hứng cực kỳ, hai bàn tay nhỏ bé vụng về vỗ vỗ.

Bàn thu thập xong, Phó Dung ngồi xuống lần nữa, lần này sẽ không thất thần, toàn tâm toàn ý đút cho nhi tử.

Có một số việc nàng sớm biết trước nhưng cũng không có cách thay đổi,
nàng cũng không xác định mình rốt cuộc có ý đồ muốn thay đổi hay không,
dù sao đó là nam nhân ngồi trên long kỷ, mà nàng chỉ là một tiểu nữ nhân ở hậu trạch.

Phó Dung sợ nhất phiền toái, nàng chỉ cần Từ Tấn yên lành, muốn người
nhà của nàng, con trai của nàng yên lành, cái khác, nàng thật sự không
phí tâm nghĩ ngợi.